Nam Nô

Chương 29




CHƯƠNG HAI CHÍN

Theo hai tấm bình phong chầm chậm bị kéo mở, ánh mắt mọi người lập tức tập trung vào ba người vừa xuất hiện đằng sau: Một đôi vợ chồng già cùng một thiếu nữ đang cung kính quỳ một chỗ, mỗi người trên người đều buộc mấy cái chuông. Hai bên trái phải là hai bàn sắt tròn, to rộng; trên mỗi bàn đặt một chậu than hồng rất lớn, nhiệt khí ám muội tỏa ra.

Hạ Hầu Lan không nhìn đến phản ứng của Dịch Thủy, chỉ giả lả cười: “Đây là vài tên nô lệ của ta, hôm nay có chuyện cao hứng nên tâm tình ta cũng rất hăng hái, muốn gọi bọn chúng đên biểu diễn ít trò hay.” Hắn nói xong liền vung tay áo, lập tức hai tên lính hầu đứng cạnh đó bước lại nắm áo ba người đang quỳ, chực xô họ vào bàn sắt.

“Dừng tay!!” Tiếng thét kinh sợ pha lẫn phẫn nộ vang lên, Dịch Thủy đứng phắt dậy khỏi bàn, ánh mắt tột cùng uất ức trừng trừng nhìn Hạ Hầu Lan; hắn cố kìm chế, dằn giọng hỏi:

“Hạ Hầu Lan, ngươi đang làm gì?! Ngươi muốn gì!?” Bi phẫn dâng nghẹn khiến ngữ điệu phát ra có phần run rẩy, tuy Dịch Thủy không hề la hét to tiếng, nhưng cảm xúc thâm trầm hàm ẩn trong lời nói của hắn càng khiến người nghe rùng mình.

“Thủy nhi.” Lão nhân đang quỳ dưới đất thều thào kêu lên. Lập tức sắc mặt Hạ Hầu Lan trầm lãnh, hắn lạnh lùng nạt:

“Hỗn láo! Tục danh của Vương phi ngươi dám gọi sao? Thư nhi, ngươi nhớ; chờ diễn trò xong, lôi lão già kia ra ngoài đánh hai mươi trượng.”

Hắn nói xong liền quay về phía Dịch Thủy, mỉm cười: “Ái phi, ngươi sao vậy? Bản vương chẳng vừa nói sao, thân phận nô lệ của ngươi căn bản không thể phong Vương phi được. Thế nên Bản vương mới vắt hết tài trí nghĩ ra được một biện pháp hoàn hảo này, chỉ cần để ngươi cùng cha mẹ ngươi đoạn tuyệt quan hệ… thoát ly khỏi gia đình nô lệ, như thế Bản vương trước mắt hoàng thân quốc thích mới có lý lẽ thuyết giải a.”

Dịch Thủy rốt cuộc đã hiểu tất cả những chuyện này từ đâu mà ra; nhìn trân trân vào đôi mắt thản nhiên, không gợn chút xúc động của Hạ Hầu Lan, trái tim hắn phảng phất như bị thả rơi xuống băng động… phút chốc cứng lạnh thành băng đá, đông đến mức huyết mạch cũng tắc nghẹn.

Sau cùng, đột nhiên như có một nhát búa tạ thô bạo bổ xuống… và trái tim đã băng giá trong ngực vụn vỡ nát.

Buột ra một tiếng cười thảm, cuối cùng Dịch Thủy nói rành rọt từng chữ:

“Ta hiểu rồi, Vương gia; ngươi vì ta mà dụng tâm thật khổ a. Dịch Thủy thực sự phải cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi hôm nay đã cho ta một bài học trọng yếu nhất, hiện thực nhất đời người.”

Hắn nói xong liền ngẩng cao đầu, rời khỏi chỗ ngồi đi tới bên ba người nô lệ; một tay nâng họ dậy, một tay giật hết những cái chuông buộc trên người họ, ném xuống đất. Hắn nghiến răng, thấp giọng: “Cha, mẹ, muội muội, chúng ta đi.”

Giọng nói ‘ôn nhu’ của Hạ Hầu Lan vang lên sau lưng hắn:

“Ái phi, ngươi đừng nên tùy hứng thế. Bản vương hao tốn nhiều tâm sức như vậy mới tìm được cơ hội cho ngươi chiếm được địa vị này. Vương phi – ấy là địa vị tối cao trong Vương phủ, vinh quang ngời ngời khiến người thường ngưỡng vọng. Ngươi sao lại vì loại tình thân nực cười, không có cũng chẳng sao này mà vứt bỏ vinh quang trong tầm tay thế? Lại đây, trở lại đây ngồi xuống cạnh Bản vương, Bản vương sẽ coi như chưa có gì hết.”

Dịch Thủy đột nhiên xoay người, trừng trừng nhìn Hạ Hầu Lan; một tia lệ quang lóe lên trong mắt nhưng lập tức bị bốc hơi vô tăm tích bởi lửa giận ngút ngàn; hắn cười lạnh một tiếng:

“Khỏi cần. Dịch Thủy đa tạ Vương gia phí tâm. Vương gia yên tâm, Dịch Thủy tự minh bạch; không phải Vương gia bất tuân lời hứa, là Dịch Thủy chủ động buông tay. Đáp án này đã đủ thỏa mãn Vương gia chưa? Vậy tốt, khỏi uổng công Vương gia vì một nô lệ như ta mà hao tổn tâm cơ.”

Hạ Hầu Lan chăm chú nhìn hắn, nụ cười đã tiêu tán từ bao giờ, lạnh lùng nói: “Dịch Thủy, ngươi không hối hận chứ? Ngươi nên hiểu rõ, sau thời gian qua, ngươi còn có thể quay về sống cuộc sống nô dịch sao? Bản vương thực tiếc thay cho ngươi, nghĩ không ra ngươi lại lựa chọn thế này.”

Dịch Thủy buông một tiếng cười khinh bạc, hiên ngang đáp: “Sự lựa chọn của ta không phải điều loại người lợi dục huân tâm* như ngươi hiểu được.”

Lời hắn chưa nói xong, Yến Niếp và San Hô đã lớn tiếng: “To gan! Dám nhục mạ vương gia, ngươi…”

Cũng không để các nàng nói hết, Hạ Hầu Lan đã vung tay lên, lập tức hai nàng nín thinh, hắn trầm giọng: “Nói nốt đi.”

Dịch Thủy hừ một tiếng: “Ta và Vương gia đã không còn gì để nói rồi. Có điều bất quá sự chọn lựa của ta có hay không nằm ngoài dự liệu của Vương gia, tin rằng trong lòng Vương gia rõ hơn Dịch Thủy.”

Vẫn nắm chặt bàn tay mẹ và em gái, Dịch Thủy quay lại phía họ, ôn nhu nói: “Cha, mẹ, hài nhi bất hiếu; để cho hai người và muội muội phải sợ hãi… giờ chúng ta đi.”

Cha mẹ Dịch Thủy vẫn còn do dự, nhỏ giọng kêu: “Thủy nhi… ngươi…”

Dịch Thủy chỉ lắc đầu, nói: “Đừng nên nhiều lời, Vương phi thì hiếm lạ lắm sao? Nếu còn ở cạnh những loại người này, thì làm Vương phi bất quá chỉ như đống phân chó. Vì một địa vị Vương phi chó má, vì một Vương gia chó lợn không bằng, mà bỏ quên thân nhân cốt nhục, ta còn khác gì cầm thú. Cha mẹ không cần tự trách mình, đòn đau hôm nay coi như triệt để đánh tỉnh hài nhi; ta cuối cùng cũng minh bạch mình nên đi con đường nào. Nã đắc khởi, phóng đắc hạ* mới là nam nhi bản sắc, chúng ta tuy là nô lệ nhưng có máu thịt, có cốt xương; một bản sắc ấy vạn vạn lần không được để mất.”

Những lời này hắn nói ra kỳ thực đều là nói cho Hạ Hầu Lan nghe, Hạ Hầu Lan sao lại không hiểu. Cũng không buồn để tâm Dịch Thủy mắng chửi mình khó nghe đến đâu, trong lòng Hạ Hầu Lan đã cuồn cuộn sóng trào. Vốn tất cả sự tình đều diễn ra đúng như hắn dự đoán, thậm chí còn có phần hoàn hảo hơn: Dịch Thủy chỉ nói một lời liền chấp nhận buông bỏ địa vị Vương phi… Nhưng cảm nhận hiện giờ khiến hắn đột nhiên hoài nghi liệu mình làm thế này cuối cùng có thật là đúng không?!

Có khi nào… hắn đã hiểu lầm Dịch Thủy? Nhưng hắn lập tức phủ nhận, bất kể nói thế nào, việc Dịch Thủy đòi làm Vương phi là ngàn vạn lần xác thực… Ai dám khẳng định người yếu lòng sẽ không tham lam???

“Dịch Thủy, ngươi… hận ta sao?” Một hồi do dự, rốt cuộc ngay khi bóng người chuẩn bị bước ra khỏi cửa, Hạ Hầu Lan buột ra câu hỏi… một tia run rẩy cũng theo giọng nói thoát ra. Hắn biết một khắc từ biệt lúc này, cả cuộc đời hai người sợ rằng không bao giờ còn cơ hội gặp lại.

Thân người Dịch Thủy thoáng chốc dừng lại, lát sau hắn mới lặng lẽ đáp: “Ta càng hận chính mình hơn, ta hận mình vì sao chỉ vì chút săn sóc ân cần ngươi bố thí mà quên mất ý chí bao năm, kết cuộc hồ đồ cả tâm cũng đánh mất. Hạ Hầu Lan, Hạ – Hầu – Lan, ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ ngươi, ghi nhớ ngươi hôm nay đã cho ta một bài học đau đớn thê thảm thế này.” Đến những lời sau cùng, hắn cũng không còn khống chế được xúc động, gần như là nghiến răng mà phát ra.

Trong chớp mắt, Hạ Hầu Lan rốt cuộc cảm nhận được thế nào gọi là xuyên thấu xương tủy, thế nào là tâm như bị đao cắt. Đau đớn thống tận can phế khiến hắn một lời cũng không nói ra được; chỉ có thể trừng trừng mở mắt nhìn thân người đã bị tổn thương tới cực hạn kiên quyết bước chân rời đi.

“Chờ đã! Vương gia, nô tỳ có điều muốn bẩm.”

Vong Nguyệt vừa nhận được tin, lập tức bất chấp đám người ngăn cản, chạy bổ tới Sơn Sắc hiên; nàng chạy tới nơi thì vừa lúc chạm trán Dịch Thủy ngay tại cửa.

——-



*lợi dục huân tâm: bị dục vọng tiền tài mê hoặc tâm hồn.

*Nã đắc khởi, phóng đắc hạ: Nắm được thì buông được. Ò_Ó~

***