Nam Nô

Chương 57




CHƯƠNG NĂM BẢY

Trao đổi diễn ra rất thuận lợi, Hoa Lặc Quốc chủ A Ba Kim hoàn toàn không ngờ Hạ Hầu Lan dám nâng điều kiện lên gấp đôi để đổi lấy số nô lệ bị bắt. Lại nghe nói hắn lập một nô lệ làm Vương phi, thật suýt chút nữa rớt quai hàm, tướng lĩnh mấy nước còn lại sắc mặt cũng không khả ái gì hơn. Tuy rằng thân phận đối địch, nhưng Hạ Hầu Lan bao năm qua trên chiến trường danh tiếng đã thành thần thoại, ăn sâu vào tư tưởng của từng tướng sĩ, hôm nay nghe tin thần tượng trong lòng cư nhiên lập một nô lệ làm Vương phi, đối với những kẻ vốn coi nô lệ không bằng trư cẩu, mỗi chút mỗi thẳng tay tàn sát như bọn họ mà nói, quả thực không khác gì sét đánh ngang tai.

Hốt nhiên, tướng lĩnh một nước đứng lên, lớn tiếng nói: “Bệ hạ, các vị tướng quân, một kẻ bị mê muội bởi một tên nô lệ, thậm chí muốn lập hắn làm phi như Hạ Hầu Lan, còn có gì đáng e sợ? Kể như thời đánh Đông Vãn hắn có là cự long đi nữa, thì đến giờ, gân cốt tên ‘cự long’ ấy cũng đã bị dìm nát nhuyễn trong nữ sắc, độc tửu rồi. Ha ha ha, hiện tại chính là thời cơ cho chúng ta đồ long* phá thành, đại triển* uy danh liên minh a, đường đường Lạc Vương gia rốt cuộc bỏ mạng trong trận chiến này… Ha ha ha… Còn không khiến cả thiên hạ khiếp sợ chúng ta.”

Hắn vừa nói một tràng, những người khác cũng ồ lên phụ họa, chỉ có A Ba Kim vẫn âm trầm nhàn nhã thưởng thức mỹ tửu. Liếc nhìn đám tướng lĩnh xung quanh, ánh mắt hắn lóe lên một tia khinh thường, trong lòng cũng cười lạnh, thầm nhủ: ‘Chỉ bằng bản lĩnh các ngươi mà muốn động vào Hạ Hầu Lan, ha ha, nói si tâm vọng tưởng còn chưa đủ để so với sự cuồng dại của các ngươi đâu.’

Hắn nghĩ đến đây, tự nhiên cũng thắc mắc thật ra kẻ kia là loại nô lệ nào vậy, khả dĩ cuốn hút trọn vẹn tâm thần Hạ Hầu Lan, thậm chí vì hắn mà hắn ta dám chịu tổn thất gấp đôi để đổi lấy đám nô lệ bị bắt. Ừm, Hạ Hầu Lan cũng đâu phải loại người không phân biệt được phải trái. Ây da, quả là muốn diện kiến nô lệ đã tạo nên kỳ tích này một lần a.

***

Chiến tranh, vĩnh viễn là điều tàn khốc nhất trên thế gian. Chớp mắt, ngàn vạn sinh linh hóa thành khói sương tiêu tán.

Dịch Thủy đứng cạnh Hạ Hầu Lan trên chiến xa, đôi thủy mâu như nước chăm chú nhìn thảm cảnh chém giết cách không xa trước mắt, khói bụi phủ kín đặc nửa bầu trời, thái dương cũng lẩn trốn sau tầng mây không buồn chiếu sáng.

Liên quân lần này tuy bản chất là chớp thời cơ, nhất thời nảy sinh lòng tham xâm lược, nhưng không thể phủ nhận khả năng chiến đấu của bọn chúng so với quân sĩ Đông Vãn quốc còn có phần mạnh hơn. Có lẽ vì bọn chúng đều sinh trưởng ở vùng giá lạnh, khắc nghiệt, dựa vào chiến đấu mưu sinh: tranh cướp lẫn nhau, tranh cướp với dã thú, chống chọi với thiên tai… nên tất cả đều rèn đúc được thể lực bền bỉ đáng kinh ngạc. Đối mặt với đoàn quân hung hãn như lang sói ấy, tinh binh Tuyết Duyên luôn được đãi ngộ trọng hậu vẫn có thể duy trì thế giằng co, kể như đã là kỳ tích, có điều thực tế thương vong song phương đều đã cực kỳ thảm trọng.

Đầu mày Dịch Thủy càng lúc càng nhíu chặt, nhưng dưới lớp diện cụ cứng nhắc, căn bản không thể nhìn ra biểu cảm xót xa của hắn. Còn Hạ Hầu Lan vẫn dõi mắt nhìn phía chiến trường, đột nhiên mở miệng nhàn nhạt nói: “Chu Nhật, ý chí ngươi quả thật còn sắt đá hơn Bản vương, nhìn cảnh tượng chiến trường như vậy mà không động dung chút nào, ha ha, không ngờ Bản vương tự nhận lãnh khốc trấn định, rốt cuộc vẫn không bì được với ngươi.” Hắn nói xong, chợt thoáng nghe thấy tiếng thở mạnh của Chu Nhật, có điều trên mặt hắn vẫn không thêm chút biểu cảm nào, Hạ Hầu Lan trong lòng thầm đắc ý, càng khẳng định suy đoán của mình là chính xác.

Đột nhiên bên người vụt qua tiếng gió, Chu Nhật phóng người khỏi chiến xa như một mũi tên xé gió, trong khoảnh khắc hắn đã vọt qua phần lớn binh sĩ đứng phòng vệ xung quanh, xông thẳng vào chiến trường đang chém giết thảm liệt trước mặt.

Sự quá đột ngột, đến khi Hạ Hầu Lan trấn định tinh thần thì đã muộn, không còn kịp ngăn cản nữa, hắn vừa kinh hoàng vừa giận dữ, hô lớn: “Dịch Thủy…!!”, mới hai tiếng thoát khỏi miệng, hắn chợt ngừng lại, không gọi thêm nữa.

Soạt! – Tiếng người quỳ sụp xuống phát ra ngay bên cạnh, chính là Hạ Hầu Thư, hắn lúc này mặt mày đã trắng bệch, run rẩy nhủ thầm: ‘Vương gia quả nhiên đã biết, Vương gia quả nhiên đã phát hiện rồi. Dù có thay đổi cả vóc dáng hắn cũng không thể tránh được con mắt tinh anh của Vương gia.’ Hắn biết rõ Hạ Hầu Lan hận nhất chính là sự gian dối, thôi xong rồi, xong xong xong xong rồi, lần này phải chết bao nhiêu lần mới chuộc được tội đây?! Ô ô ô!!! Vong Nguyệt đáng chết kia, đều là ngươi làm hại mà!!

“Đứng lên đi, Bản vương không trách tội ngươi.” Ánh mắt Hạ Hầu Lan vẫn gắt gao không rời khỏi bóng ảnh linh hoạt, mẫn tiệp của Dịch Thủy; mỗi nơi hắn vụt qua đều để lại một chuỗi huyết hoa, mà chính Hạ Hầu Lan dõi theo hắn cũng kinh tâm hoảng động, chỉ e sợ hắn sơ suất mà bị thương tổn.

Hạ Hầu Thư chật vật đứng dậy, ngượng ngùng nói: “Vương gia đã biết a, bất quá nếu đã biết Chu Nhật là Dịch Thủy, sao Vương gia không ngăn hắn lại? Lẽ nào ngài không lo lắng cho hắn?”

Hạ Hầu Lan vẫn toàn tâm đặt tại thân ảnh oai dũng kia, một hồi lâu mới nghe hắn thở dài đáp: “Bản vương sao có thể không lo lắng, ta lo cho hắn còn hơn chính thân mình. Nhưng… nhưng Dịch Thủy không chỉ là người trong lòng ta, là chủ nhân Vương phủ, hắn… hắn còn là chiến binh kiệt xuất trong đại quân Tuyết Duyên đích thân Bản vương thống lĩnh. Nếu Bản vương có thể chỉ đơn giản bảo hộ hắn, đơn giản… cưỡng bách bao bọc hắn trong lòng… còn không phải vũ nhục lớn nhất đối với một chiến sĩ ưu tú bậc nhất Tuyết Duyên hay sao? Bản vương yêu hắn, vì thế Bản vương tuyệt đối không thể hành xử như vậy. Ngày đó trong Sơn Sắc hiên, ta… đã sai lầm một lần; giờ ta không thể để mình sai lầm thêm nữa.”

“Vương gia nói cũng hữu lý, nhưng ngài đã lo lắng cho hắn đến thế, sao không đuổi theo bảo vệ hắn a? Cũng đỡ phải ở đây thấp thỏm sốt ruột.” Hạ Hầu Thư lúc này đã hoàn toàn bị hiếu kỳ che mắt, cư nhiên quên phứt bao nhiêu sâu sắc thường ngày, chỉ lo cố truy vấn tới cùng.

——

*đồ long: giết rồng 8-> ~

*đại triển: thi triển, phô diễn.

***