Nam Nô

Chương 65




CHƯƠNG SÁU LĂM

“A Ba Kim là loại người thế nào?” Trong trướng, Dịch Thủy vừa cẩn thận băng bó vết thương cho Hạ Hầu Lan vừa thờ ơ hỏi.

Hạ Hầu Lan còn đương ngây ngẩn ngắm gương mặt nghiêng nghiêng của người trong lòng, có điều nhìn thấy được mà một chút xíu cũng không dám cục cựa, mó máy… sự này thật muôn phần thống khổ a~ Vừa lúc nghe Dịch Thủy hỏi, hắn mới vội trấn định tinh thần, ngẫm nghĩ kĩ càng một lát rồi nói: “Người này có thể nói có tư chất Hoàng đế, bản tính sảng hiệp, ta với hắn cũng từng có tương giao*, nếu không vì lập trường hai nước đối lập, người này có lẽ đã là hảo bằng hữu của ta. Có điều quốc gia của hắn tuy rộng lớn nhưng phần lớn là thảo nguyên, rừng rậm, ruộng tốt hiếm hoi, bởi vậy mới sinh ra chủ ý xâm chiếm Tuyết Duyên ta. Theo lý mà nói, Hoa Lặc quốc cũng không phải quá nghèo nàn, nhưng thân là Quân vương, tất phải vì đế nghiệp thiên thu của quốc gia mà toan tính, chiến tranh lần này cũng không thể trách hắn. Chỉ hận hắn dám ám toán ngươi, ghê tởm nhất là còn đòi kết giao với ngươi nữa, hừ, Vương phi của Hạ Hầu Lan ta hắn cũng dám vọng tưởng… Ái da~” Thình lình vết thương bị Dịch Thủy mạnh tay nhấn cho một cái khiến hắn nhất thời la ầm lên.

Dịch Thủy lờ hắn đi, hỏi tiếp: “Nói vậy, không kể đến lòng tham xâm lược, hắn cũng đáng coi là kẻ quân tử biết giữ lời chứ gì?”

Hạ Hầu Lan gật đầu: “Này thì đương nhiên, có thể được ta khen một câu, sao có thể là hạng tiểu nhân lật lọng được.”, đang cao hứng, hắn bỗng im bặt, hai mắt chằm chằm nhìn Dịch Thủy một hồi rồi trầm giọng: “Ngươi… ngươi không phải muốn tự mình đi đổi giải dược chứ? Không được, ta tuyệt đối không cho phép!! Ta…”

“Ngươi mơ tưởng mới thật hay ho a.” Dịch Thủy hung dữ trừng mắt với hắn: “Ta bất quá là kiếm chuyện nói với ngươi, đỡ cho ngươi nhanh mắt nhanh tay, lợi dụng làm trò xằng bậy. Hòng ta đi chịu chết cho ngươi, phi~”

Nghe hắn nói vậy, Hạ Hầu Lan không những không giận, trái lại liền hớn hở hẳn lên, một tay ôm choàng lấy hắn, nói: “Giai nhân trong lòng, Bản vương cầm lòng không đậu… Ai da~~”

Dịch Thủy hừ một tiếng, phủi phủi tay, không thèm nhìn bộ dạng ai ai ui ui của hắn, lạnh lùng nói: “Đáng lắm, xem ngươi còn cầm lòng không đậu nữa không.” Hắn nói xong thản nhiên quay lưng bỏ ra khỏi trướng, gọi Hạ Hầu Thư vào hầu hạ.

Trong trướng bồng dành cho Hoa Lặc sứ thần, Phong Nhiễm và Hồn Thái đang say sưa oán trách lẫn nhau, tiện thể mài giũa mồm mép, đặng sau này đấu võ mồm với chủ thượng A Ba Kim trên đại điện. Vừa hở nhắc tới Hoàng thượng “hòa ái thiện lương” nhà mình, nước mắt Hồn Thái đã bắt đầu lã chã tuôn rơi, hắn khoác vai Phong Nhiễm rồi tỉ tê về sự A Ba Kim mới thật là hảo xử* a, ấy thế mà cái tên kia sao hảo xử của hắn ít ỏi quá đi, nói tới nói lui cuối cùng vẫn quay về một chuyện: hắn ta ai lại động một tí đã đòi chém đòi giết người ta thế chứ. Ừ thì đại khái nãy giờ nói hảo xử này nọ, chính là đang nói về Hạ Hầu Lan.

Đương lúc cả hai hứng chí ca tụng công đức của chủ tử nhà mình lên ngất trời, thì thấy màn cửa đột nhiên vén lên, Dịch Thủy thân vận nhung trang, lưng đeo bội kiếm hiên ngang bước vào. Hắn vừa vào đã toát ra khí thế bất nộ tự uy* hiếm có, lại thêm gương mặt tuấn tú mỹ lệ, cư nhiên càng nổi bật phong tư oai hùng, hiên ngang.

Phong Nhiễm và Hồn Thái thiếu điều nhìn không chớp mắt, thầm nghĩ không khéo chủ tử mời mọc vị Vương phi nương nương này tới là có dụng ý thật a, thậm chí không ngại lợi dụng thương thế của người yêu người ta, đến cả giải dược Thi Hương Lan quý giá như vầy cũng cam nguyện dâng ra. Lẽ nào hắn thực sự luyện được thiên lý nhãn rồi, từ xa tít tắp đã thấy người ta quá đẹp nên lập tức nổi ý đồ bất lương. Ừm, ngẫm lại một chút tính tình chủ tử thường ngày, khả năng này… quả nhiên không nhỏ.

Hoa Lặc quốc bọn họ từ trước đến nay đều bình đẳng, không phân bì chủ nô, nô lệ; nếu Dịch Thủy tới Hoa Lặc quốc, muốn phong hắn làm Vương phi hay Hoàng hậu, tin tưởng chỉ cần dân chúng nhìn thấy hắn rồi chắc chắn sẽ không ai dị nghị. Có điều vừa nhác nhớ tới Hạ Hầu Lan, hai vị sứ giả lập tức phảng phất cảm thấy khí lạnh từ đâu phả tới sống lưng, khiến cả hai vội vàng dẹp sạch bao nhiêu ý tưởng đại bất kính qua một bên.

Phong Nhiễm cười khan vài tiếng: “À ờ… Vương phi nương nương, ngài… không phải tới để chém chúng ta chứ?”, hắn nói xong liền luống cuống lùi lại, túm Hồn Thái thì thào: “Nếu hắn nói phải, ngươi phải lập tức xông lên liều mạng với hắn, ngươi là võ tướng, tử trận chiến trường là vinh quang, biết chưa?”

Dịch Thủy hừ lạnh, nghĩ thầm hai kẻ hâm này, cái gì tử trận chiến trường chứ, chủ tử bọn chúng đúng là không có mắt, này rõ ràng là hai tên nhân tài tạo phản mà.

“Ta không phải đến giết các ngươi.” Dịch Thủy tuốt bội kiếm ra, huơ vài đường: “Nhưng nếu các ngươi còn dám gọi ta là nương nương thêm một câu, ta cũng không ngại đem cổ các ngươi ra thử kiếm, để xem cổ cứng hay kiếm sắc đây.”

Hắn vừa dứt lời, nụ cười giả lả đã lại toe toét trên mặt Phong Nhiễm: “Đại nhân ngài có điều gì cứ phân phó a, cơ mà thử kiếm thì không được nha.”

Dịch Thủy cũng chẳng có bụng dạ nói giỡn với họ, sắc mặt hắn đã sớm phủ đầy mây đen: “Thứ… giải dược của Thi Hương Lan kia… A Ba Kim thực sự có chứ?” Hắn trầm giọng hỏi, liền đã thấy Phong Nhiễm và Hồn Thái cùng bày ra vẻ mặt “Đương nhiên rồi.” thực ngứa mắt. Dịch Thủy lại vung kiếm lên, Phong Nhiễm lập tức lộ ra biểu tình cung kính: “Không sai, không sai, giải dược kia ngoại trừ Hoàng đế của chúng ta, không ai có thể có. Ngay cả Quốc sư đại nhân của các ngươi cũng phối không được đâu, may ra chỉ có thể mượn thần thông để cứu Lạc Vương gia, nghe nói hắn có thứ Định Hồn châu chi đó, a, đành rằng thứ ấy ngươi cũng từng dùng qua, bất quá… chỉ sợ lần này không kịp rồi.”

Dịch Thủy thật tình muốn đập rớt cằm tên hỗn đản trước mặt, khốn nỗi Hạ Hầu Lan đích thực lại vừa hôn mê, mà sắc xanh xám trên mặt cũng sạm thêm rất nhiều. Tới hôm nay đã là ngày thứ sáu rồi, có lẽ thực đã hết cách, trở lại kinh thành trăm vạn lần không kịp, quân y đã chịu thúc thủ vô sách, mà trong quân lời đồn đại đã lan truyền khắp nơi. Còn do dự thêm nữa, chính Dịch Thủy cũng không thể xoa dịu được tâm lý khủng hoảng của quân sĩ. Tất cả đã bị dồn tới đường cùng, tựa hồ chỉ còn lối thoát duy nhất là đáp ứng điều kiện của A Ba Kim.

“Vương phi nương… A, không phải, Dịch đại nhân đã chuẩn bị đáp ứng điều kiện của chủ thượng chúng ta rồi sao?” Hồn Thái cũng chen chân bước lên, thầm ha ha cười trong bụng, lần này có hi vọng trở về rồi, có hi vọng trở về rồi a.

Dịch Thủy không phải là loại người ưa dây dưa, hơn nữa lúc này cũng không còn lối thoát nào khác. Dù vậy, bị hỏi đột ngột hắn cũng không khỏi do dự một thoáng, rốt cuộc đành gật đầu: “Các ngươi ở đây chờ, ta trở về trướng sắp xếp một chút rồi sẽ đi cùng các ngươi. Có điều…”, ngữ khí của hắn đột nhiên đanh lại: “Các ngươi nếu dám lừa gạt ta, hoặc dám không đưa ra giải dược… dù chết ta cũng không tha cho A Ba Kim, thề phải bắt hắn chôn cùng ta và Hạ Hầu Lan, các ngươi nghe rõ rồi chứ?”

Phong Nhiễm thật hiếm khi khôi phục phong độ, nghiêm nghị đáp: “Đại nhân xin an tâm, chủ thượng chúng ta cũng là vua một nước, kim khẩu ngọc nha*, đã đáp ứng chuyện của ngươi, nhất định sẽ không đổi ý.”

Dịch Thủy gật đầu, quay người ra khỏi trướng, không đoán được Hạ Hầu Thư đã đứng ngoài từ lúc nào, đụng đầu hắn cũng không nói gì, chỉ càng mím chặt môi. Hạ Hầu Thư thực sự không ngờ, lời Quốc sư Du Liễm rằng hữu kinh vô hiểm, rốt cuộc thành ra bức Dịch Thủy đến bước đường này.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau, hồi lâu sau, Hạ Hầu Thư mới thở dài: “Quyết định rồi sao?”

Dịch Thủy cười khổ: “Không phải quyết định, mà là bắt buộc phải làm.” Hắn hướng mắt về phía đại trướng* của Hạ Hầu Lan, bàn tay bất giác siết chặt lại.

“Đi xem Vương gia đi, hắn còn đang hôn mê, không biết gì đâu.” Hiểu rõ tâm tư của hắn, Hạ Hầu Thư làm bộ đùa đùa thật thật: “Ngươi không phải sợ nhìn thấy hắn rồi lại luyến tiếc không nỡ ly khai chứ? Nếu quả thế thật, khéo Vương gia của chúng ta mừng rỡ tới mức vô dược tự lành.”

Dịch Thủy hung hăng trừng mắt với Hạ Hầu Thư một cái, lại nghiêng đầu ngẫm nghĩ một hồi, rốt cuộc vẫn hướng đại trướng mà đi tới.

——-

*tương giao: kết bạn.

*hảo xử: điểm tốt =)) ~

*bất nộ tự uy: không nổi giận mà vẫn uy nghiêm.

*kim khẩu ngọc nha: miệng vàng răng ngọc =))))))))))))))))))~~~

*đại trướng: lều lớn.

***