Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 29




Nghe bạn Trung Kiên vẽ tương lai xong cũng đã khá muộn,tôi lê thân đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân sau đó chuẩn bị học bài.

Khổ sở quá mà, tôi cần điều chỉnh lại thời gian biểu thôi! Ngày nào anh ta cũng gọi đúng giờ này và hai đứa buôn dưa đến vài tiếng thì khả năng tôi khổ vì thức khuya cũng tăng lên cao chót vót! Không được! Vì một ngày mai ngủ đủ bảy tiếng tôi nhất định phải vùng lên!!

“Tịnh Nhi, em ngủ chưa?” Tuấn Anh gõ cửa, nhẹ nhàng hỏi. Giờ này hẳn là ông bạn thân dát vàng của anh trai đã về rồi, không hiểu Ngọc Nhi có ra tiễn anh ta tận cửa rồi hai người vẽ ra một màn từ biệt đầy lưu luyến không nhỉ!!??

“Em chưa!” Tôi súc miệng qua rồi nói vọng ra “Anh cứ vào phòng đi!!”

“Được rồi, anh mở cửa đây!”

Tiếng cạch cửa rất nhẹ, bước chân Tuấn Anh trầm ổn tiến vào phòng, sau đó là tiếng kéo ghế và thanh âm ngồi xuống.

Cuối cùng tất cả mọi thứ chìm trong tĩnh lặng không ngờ, còn tĩnh lặng hơn cả trước khi Tuấn Anh đến đây nhiều!

Quái nhỉ?

Sao anh ta không nói gì nữa??

Lẽ nào là đang xem sách vở của mình?? Không đúng, tôi vừa mới nói chuyện điện thoại cả Trung Kiên nào đã mở được cuốn sách cuốn vở quái quỷ nào ra bàn đâu mà xem..

Ớ..

Thôi rồi!!

“A.. Anh..”

“Tịnh Nhi!” Tuấn Anh vẻ mặt khó hiểu, hung dữ nhìn hai chiếc hộp sang chảnh trên bàn “Thế này là thế nào????”

“Ahahah ~” Tôi gãi đầu gãi tai đi đến gần chiếc giường lớn của mình “ Thế nào là thế nào ạ??”

“Bộ Hoa Đêm của Trung Kiên.. “ Anh trai nhìn xoáy vào tôi, ý cảnh cáo cấm nói dối hiển hiện rõ rệt “Tại sao lại ở chỗ của em??”

“Vâng..” Tôi gật đầu thành khẩn “Hôm đó anh ta say rượu, ngã lên giường nên làm rơi. Sau đó anh ta lại đi nước ngoài luôn nên em chưa trả lại được!”

“Em thích nó hay sao?” Tuấn Anh cầm chiếc nhẫn đính viên kim cương đen siêu lớn lên xoay quanh ngắm nhìn “Còn lâu mới đẹp bằng bộ anh mua tặng em!”

“Đúng! Đúng!” Nịnh nọt không thương tiếc luôn! Mà quả thật tôi có mắt như mù nên cũng cảm thấy bộ Hoa Đêm siêu đắt này thật ra cũng bình thường thôi.. “Bộ của anh tinh xảo hơn nhiều, so sánh nãy giờ mới thấy giá tiền chưa chắc đã nói lên chất lượng!”

“Em gái anh có mắt thưởng thức lắm!” Anh trai cười tâm đắc, sau đó tuôn ra một tràng thuật ngữ nói về cái lợi hại của Saphire Lục Bảo làm tôi choáng váng đầu óc luôn.

Phương trời xa thẳm, ai đó mà nghe thấy cuộc nói chuyện của hai anh em nhà này.. Chắc hẳn cõi lòng tan nát lắm..

“Anh đến chỉ để nói với em cái này hả??” Vậy thì thôi để mai được không?? Tôi đây còn một núi bài tập chưa xong đâu!!

“Không phải..” Tuấn Anh ngập ngừng “.. Chỉ là muốn hỏi.. Em muốn đi dạ tiệc không thôi..”

“Hả??”

Oimeoi!!

Dạ tiệc ấy hả??

Là kiểu tiệc tùng sang choảnh của các nhà quý tộc tôi hay thấy trong ti vi đó hả?? Là nơi mà các quý ông thì mặc vest lịch lãm, tay cầm ly rượu tao nhã đứng bàn chuyện làm ăn với nhau, còn các quý bà quý cô thì dịu dàng thanh lịch khoác trên mình những bộ váy sang trọng, trang điểm xinh đẹp đứng một bên vừa ăn uống vừa nói xấu.. ưng, nói về vấn đề thời trang, làm đẹp, mai mối... đó hả???

Còn có khiêu vũ, có đấu giá, rồi giới thiệu con ông cháu cha...

Trời ơi!!!

Quá phấn khích!

Tôi còn chưa được đi dự tiệc kiểu ấy bao giờ đâu!!

Nếu sau này mở nhà hàng, bây giờ đi tạo dựng mối quan hệ không phải là quá nên hay sao??

Quyết định vậy đi!

Tôi muốn đi! Vì tương lai xây dựng nhà hàng!!!

“À.. Em vẫn không thích đi thì thôi..” Anh ta chán nản quay người muốn rời đi.

Vẫn là thế nào??

Trong truyện chưa bao giờ thấy đề cập đến việc Tịnh Nhi đi dạ tiệc hay đi học thêm mấy môn nữ công gia chánh cả.. Tôi còn tưởng do tác giả không đi sâu đến em ấy nên không nhắc, ra là bản thân Tịnh Nhi này không muốn đi!

Phải rồi.. Đi học chính còn không chịu, nói gì cái khác!

“Đâu có!” Tôi níu tay Tuấn Anh hào hứng nói “Em muốn đi!”

“Thật sao??”

“Nhưng em chẳng biết phải chuẩn bị cái gì cả..”

“Haha~” Tuấn Anh bẹo hai bên má vẫn còn chút thịt của tôi, vui vẻ nói “Em không cần lo, anh sẽ bảo thư kí sắp xếp giúp em!”

“Vâng!”

“Nghỉ ngơi sớm một chút! Đừng cố gắng quá hại người, học kém thì sau này anh trai em nuôi!!!”

Hự, cho tôi lớn chút đi!!

Chưa học được chữ nào đã bị phủ đầu thế này thì ai mà chịu nổi????

.

.

.

Mọi việc vẫn diễn ra như thường lệ, tôi vẫn đến trường, vẫn học hành tốt, vẫn điện thoại nói chuyện cùng Trung Kiên hàng tối và cân vẫn giảm đều đều!!

Nếu có gì khác, thì chỉ khác là dạo này tôi hay theo chân Hạ Lam đi hưởng thụ cuộc sống thượng lưu ở các Spa cao cấp..

“Cậu có tiền mà,không tiêu đi để nó mốc đấy!” Hạ Lam quẹt thẻ vàng xoèn xoẹt, cao ngạo quấn khăn tắm rồi lắc hông đi vào phòng tắm hơi.

Đúng là phong cách nhà giàu có khác!

Mỗi lần đi spa là tốn cả núi tiền, vậy mà cô nàng có thể quẹt quẹt quẹt.. Quẹt không ngại ngần, không biết đến ngày mai luôn!!!

Người nghèo như tôi làm sao học nổi cái phong thái tiêu sái ném tiền qua cửa sổ như vậy

“Cậu còn nhìn gì thế??” Hạ Lam cho thêm chút nước vào lò, lập tức hơi trong phòng bốc lên ngùn ngụt, nóng toát mồ hôi luôn “A, tôi biết rồi!”

“Cậu biết cái gì??” Chơi với cô nàng vài ngày thì biết ngay, Hạ Lam chẳng khác gì bầu trời mùa hạ, trong veo luôn! Thẳng thắn cực kì, có chuyện gì cũng không giấu giếm được, thắc mắc là phải hỏi ngay.. Đã vậy còn vô cùng bao đồng, chuyện của người khác cô ấy muốn nhất định sẽ nhúng tay xen vào!

Khác hẳn ông anh sinh đôi Hạ Vũ, suốt ngày im ỉm ngồi cạnh tôi chơi điện tử, hết giờ thì vác xác đi đánh nhau làm cho mặt mày bầm tím, khiến bao em gái si mê đau lòng!

Đúng là trẻ trâu!

“Cậu đang nghĩ tôi phá gia chỉ tử!!” Hạ Lam nhào qua nhéo nhéo bộ ngực đầy đặn của tôi bằng thái độ ghen tị vô hạn. Chậc, ai bảo cô nàng LCD làm chi.. “Đúng không hả!?”

“Đấy là cậu tự nói mình!”

“Hừ, nói cho cậu biết, tôi đây 5 tuổi đã bắt đầu kinh doanh, 10 tuổi mở công ty riêng, bây giờ đang phát triển nó thành tập đoàn rồi!” Cô nàng tự đắc, vừa nói vừa vênh mặt.

Mẹ ơi..

Nếu đây không phải ngôn tình cẩu huyết chuyện gì cũng có thể xảy ta thì nhất định tôi đã đứng dậy cười vào mặt bạn nhỏ Hạ Lam vì bạn ấy chém bão rồi!

5 tuổi kinh doanh, 10 tuổi có công ty riêng và bây giờ 15 tuổi thì chuẩn bị làm chủ một tập đoàn??

Đùa tôi chắc??

“Cậu kinh doanh đồ chơi trẻ em à??” Tôi cười cười,nửa đùa nửa thật hỏi lại.

“Đúng!” Ngờ đâu Hạ Lam gật đầu cái rụp, còn khẳng định lại nữa chứ “Cái đó 1 lãi 10, đã vậy còn không bao giờ bị lỗi mốt!!”

“Ahahah”

“Không ngờ chứ gì??” Hạ Lam vẫn còn nguyên vẻ đắc ý vô cùng trẻ con “Tôi kiếm ra tiền, tôi tự tiêu! Sao? Hâm mộ tôi không??”

Quá hâm mộ ấy chứ!

Trời ơi, bảo sao người ta giàu lại càng giàu còn mình thì cứ nghèo mãi.. Đó, hổ phụ sinh hổ tử, đã đẹp còn có chí kinh doanh từ lúc còn trong trứng nước!

Tôi đây thì sao???

Xem đi Tịnh Nhi!!

Mày hai mươi tư tuổi và đã sống đến hai kiếp người vậy mà còn không bằng một đứa nhóc con!!

Từ tài sản, trí tuệ, sức khỏe., và cả lá gan nữa!

Chẳng bao giờ dám làm liều, hơi tí là sợ sun vòi mất mật!

Nữ chính người ta cũng xuất thân bần hàn mà có như tôi không? Câu trả lời là không hề! Ngọc Nhi độc ác, dữ dằn lại hay tính kế người khác tất cả chỉ vì muốn cho mình có cuộc sống tốt đẹp hơn. Đã vậy cô nàng đó còn rất chăm chỉ đến mấy lớp học thêm bên ngoài.. Giờ nghĩ lại mới thấy tôi đã quá coi trọng bàn tay vàng mà không hề nghĩ đến sự cố gắng để trở thành người hoàn hảo của nữ chính.

Từ lúc xuyên qua đến giờ, tôi cứ luôn ỷ y, luôn có ý muốn thử hưởng thụ mà quên luôn mất khả năng tự lập của bản thân..

Tỉnh lại nào Tịnh Nhi!

Tôi đâu phải con người như thế!!

Học hỏi nữ chính kìa, học hỏi em Hạ Lam mới 15 tuổi đã sắp làm chủ cả tập đoàn kìa!! Tôi nhất định phải xách mông lên và học thêm vài thứ để chuẩn bị mở nhà hàng hoành tráng mới được!!!

“Yo ~ “ Quyết tâm đang dâng trào mãnh liệt, Cửa phòng xông hơi đã bị đẩy ra, hai bóng người yêu kiều cực độ tiến vào, vừa trông thấy chúng tôi một trong hai cô gái đã chanh chua lên tiếng “Xem ai đây này!!”