Nam Sơn Có Củ Ấu

Chương 3




Trong trường học lưu truyền một câu: Phòng cháy, phòng trộm, phòng sư huynh.

Nước bọt của Cố Dĩnh bay loạn: “Cái rắm, sư huynh theo đuổi sư muội, anh có tình, em có ý, yêu thiên kinh địa nghĩa, có gì phải phòng? Phải là phòng cháy, phòng trộm, phòng khuê mật (bạn thân), người làm tổn thương cậu nhiều nhất thường là người cậu tin tưởng nhất”.

Chương Linh không hiểu tại sao cô ấy lại tức giận như vậy, thật ra thì Cố Dĩnh mới chính là người khiến người ta phải đề phòng. Cô ấy có vóc người nóng bỏng, khuôn mặt kiều mỵ, không cười cũng phong tình vạn chủng [1], cười một cái thì điên đảo chúng sinh. Tuy nhiên, nếu Cố Dĩnh đứng cùng Tô Kỳ Kỳ thì cũng chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi.

[1] Phong tình vạn chủng: đủ loại phong tình.

Tô Kỳ Kỳ là tiểu thư khuê các chân chính, nhưng cô tiểu thư ấy lại bị Kiều Viễn đến từ nông thôn hàng phục, còn là theo đuổi ngược (nữ theo đuổi nam), khiến rất nhiều người kinh ngạc rớt mắt kính.

Lần đầu tiên gặp mặt, Chương Linh cũng không thấy Kiều Viễn có gì hơn người: Áo sơ mi trắng, quần vải ka-ki bình thường, tóc rất ngắn, nhìn qua chỉ thấy là một nam sinh gọn gàng, sạch sẽ.

Hội đồng hương Tô Thành (cùng quê ở Tô Thành) thường họp gặp vào cuối tuần, Cố Dĩnh kiên quyết kéo Chương Linh đi ăn không uống không, Tô Kỳ Kỳ cũng kéo Kiều Viễn tới.

Tô Kỳ Kỳ cực kỳ mê phim truyền hình, cô ấy nói: “Trong ‘Quan hệ mỹ vị’, nữ chính đi ăn cùng nam chính, nữ chính nói với nam chính rằng: Bởi vì em yêu anh nên em muốn để anh ăn những món em thích”. Vừa nói, cô ấy vừa nhìn Kiều Viễn, mọi người ồn ào lên, anh cười khẽ lắc đầu, đưa cái đĩa trước mặt mình cho cô ấy.

Chỉ là một đĩa mỳ xào, nhưng Tô Kỳ Kỳ lại ăn như đang ăn một thứ ngon nhất trên đời.

“Có phải khi yêu, mọi người đều bất thường như vậy không?” Chương Linh nhỏ giọng hỏi Cố Dĩnh.

Cố Dĩnh liếc mắt: “Tình yêu là vĩ đại, có thể sáng lập kỳ tích, cậu không yêu thì không biết nó tuyệt vời thế nào đâu.”

Chương Linh im lặng.

Tiếng Tô Thành rất giống tiếng chim, Chương Linh nghe mà chẳng hiểu gì. Cô ra khỏi phòng, Kiều Viễn cũng đứng trong hành lang, nhún vai nhìn cô, vẻ mặt mệt mỏi.

Chẳng biết lúc nào, từng hạt mưa nhỏ đã tí tách rơi. Mưa thu như khói, phòng ốc, cây cối trước mặt như được gắn vào một dải lụa trắng trong.

Chương Linh hơi mất tự nhiên, không khí dần nặng nề, Kiều Viễn nhìn cô, nói: Anh lấy cho em chút đồ ăn nhé, ngon lắm đấy.

Anh về nhà xách một cái túi ni lông ra, lấy một loại củ màu đỏ tím, hai đầu vểnh lên như sừng trâu đưa cho cô.

Chương Linh thấy rất lạ, cô chưa bao giờ thấy loại quả nào hình dạng thư thế cả: “Nó sống trên núi đúng không?”

Khóe miệng Kiều Viễn hơi giật giật, rất nghiêm túc gật đầu: “Ừ, ở trên Nam Sơn, trước núi hay sau núi đều có.”

Một tiếng cười truyền đến từ sau lưng, Tô Kỳ Kỳ nũng nịu trừng mắt nhìn Kiều Viễn: “Không được bắt nạt sư muội.”

Kiều Viễn bật cười thành tiếng.

Tô Kỳ Kỳ nói cho Chương Linh, cái này là củ ấu, hay còn gọi là hạt dẻ nước, sinh trưởng trong hồ nước phía nam.

Chương Linh tách ra, nếm thử một miếng, mùi vị ngọt mềm thơm ngát, rất tuyệt vời, giống hệt như Cố Dĩnh miêu tả.