Nam Thần Biến Thành Cún

Chương 23




Tô Tiểu Đường thấy bà cụ suy yếu nằm ngã trên mặt đất bị mọi người vây lấy, lưng còng, tóc bạc khiến người khác có cảm giác thương cảm vô cùng, không khỏi cũng nhớ đến bà ngoại cô ở quê, thật sự không thể nhắm mắt làm ngơ được.

Phương Cảnh Thâm nhìn thấy người ngã xuống đang định "Nói" với Tô Tiểu Đường lại nhìn thấy cô đã chạy nhanh đến đó, vậy nên vội vàng chạy theo.

"Xin nhường đường một chút." Tô Tiểu Đường chen qua đám người tiến vào.

Thấy Tô Tiểu Đường hình như muốn đi qua đó giúp đỡ, bác gái đứng bên cạnh nhiệt tình kéo cô lại, "Cô gái à, tôi thấy cô còn trẻ không hiểu chuyện, đừng đỡ bà ấy, cẩn thận kẻo bà cụ bảo cô đẩy bà ấy, bám theo cô lừa gạt tiền không chịu buông tha!"

Tô Tiểu Đường nghe vậy lông mày nhíu lại, lập tức cười nói: "Không sao, ở đây có nhiều người như vậy, họ có thể làm chứng cho cháu mà!"

Bác gái thấp giọng nói thầm với cô: "Bây giờ có nhiều người như vậy, đợi một lúc nữa thì không chắc đâu! Xã hội này ai quản ai, ai lại rảnh rỗi đi chen chân vào làm chứng cho người khác chứ!"

Tô Tiểu Đường cảm thấy đau đầu, nhanh trí ngẩng đầu lên nói: "Công viên ở đây có giám sát!"

Bác gái cũng là có ý tốt, lời của bà ấy Tô Tiểu Đường không nói là đúng hay sai, xã hội này quả thực như vậy, khó trách mọi người không ai chịu làm chuyện tốt, nhưng Tô Tiểu Đường nghĩ không phải là không làm được, chỉ là không muốn làm mà thôi, muốn bảo vệ bản thân an toàn khi giúp đỡ người khác có rất nhiều biện pháp.

"Bà ơi, bà thấy thế nào rồi? Bị thương ở đâu, có thể đứng lên được không?" Tô Tiểu Đường quan tâm hỏi.

Bà cụ nhắm mắt nằm trên mặt đất nói lầm bầm, dùng ngón tay không có sức chỉ vào chân mình.

Tô Tiểu Đường thấy bà không ngất xỉu mà còn tỉnh táo thì thở phào nhẹ nhõm, vừa nhìn vừa kéo ống quần của bà, mắt cá chân quả thực sưng rất to, "Bà ơi, cháu đưa bà đến bệnh viện trước có được không? Bà có số điện thoại của người nhà không? Cháu..."

Lời còn chưa dứt, bà cụ đột nhiên nắm chặt tay cô, lại nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.

Bác gái đứng bên cạnh thấy vậy thở dài, "Nhìn xem, tôi đã nói mà, cũng biết sẽ như vậy, bà cụ muốn lừa tiền!"

"Loại chuyện thế này tháng này cũng không biết là lần thứ mấy rồi, ngay cả nhắc nhở rồi cũng vậy. Đến nhìn cũng không muốn! Bây giờ người ngoài đường chỉ bị đụng nhẹ một cái cũng giả vờ ngất xỉu, có thể trách người qua đường bọn tôi máu lạnh vô tình sao haiz..."

Người qua đường vây lại xem một cách vui vẻ nhưng lại không có ai bước đến tự chuốc lấy phiền phức vào người, loại sự tình này thật là có nói sao cũng không rõ ràng được, cho dù đến cuối cùng có nói rõ cũng chỉ tốn thời gian, còn chuốc bực vào người.

"Bà ơi, bà sao thế?" Tô Tiểu Đường vẫn kiên nhẫn hỏi.

Bà cụ cầm tay cô sức lực rõ ràng mạnh hơn rất nhiều, vẻ mặt cũng trở nên hồng nhuận, đâu có thấy dáng vẻ như vừa suy yếu, không có sức lực, quan sát cô thật lâu, mở miệng nói một mạch: "Cháu gái, bà thấy thân thể cháu đẫy đà, hơi thở mạnh mẽ, trên đỉnh đầu sao may mắn chiếu rọi, nhất định có thể biến nguy thành an, cháu có bằng lòng làm chắt dâu nhà bà không?"

Tô Tiểu Đường sửng sốt.

Người qua đường choáng váng.

Bây giờ mánh khoé lừa bịp người khác đã phát triển đến trình độ này rồi sao? Không gạt tiền lại chuyển thành gạt người?

Bà cụ vẫn kích động lôi kéo cô, "Cháu gái, bà đã nói với cháu, chắt trai của bà tuấn tú nho nhã, ngọc thụ lâm phong, từ nhỏ đã là thần đồng, trưởng thành lại là thiên tài, tuổi còn trẻ đã là tiến sĩ y khoa, người đến tìm nó khám bệnh xếp hàng từ thành nam đến thành bắc, cô gái thích nó có thể xếp thành nhiều vòng..."

Nghe xong lời bà cụ nói, người qua đường càng thêm khẳng định người này chắc chắn là một kẻ lừa gạt, nếu chắt của bà ta ghê gớm như vậy còn để bà nằm đây ăn vạ đòi vợ hay sao? Cô gái này đâu chỉ có mỗi thân thể đẫy đà?

Tô Tiểu Đường chỉ cảm thấy bà cụ này mang lại cho cô một cảm giác quen thuộc, cho đến lúc... Nghe được bà cụ nói ngày sinh tháng đẻ của chắt trai mình...

"Ai nha nói cho cháu ngày sinh tháng đẻ tiểu nha đầu như cháu nghe chắc cũng không hiểu được, chắt ta sinh ngày 25 tháng 12 năm 19xx, chúa Giê-su cháu biết không? Chính là chúa trời phương Tây, chính là ngày chúa trời ra đời!"

Phản ứng đầu tiên của Tô Tiểu Đường chính là khiếp sợ quay đầu nhìn Phương Cảnh Thâm vẫn đi theo sau mình.

Phương Cảnh Thâm... Phương Cảnh Thâm anh yên lặng quay đầu sang chỗ khác.

Không đành lòng nhìn thẳng, anh thật sự không muốn thừa nhận bà cụ này và anh có quan hệ gì, không muốn nói tính tình em trai anh có hơn tám phần là giống với bà cụ kia.

Bà cụ đang ra sức khen chắt mình có bao nhiêu thông minh tài giỏi, một người đàn ông mặc âu phục đang cố chen chân vào đám người, hơi rướn người khiêm tốn nói: "Ôi bà cố, bà nói như vậy sẽ khiến người ta ngại đấy!"

Bà cụ liếc người mới vừa lên tiếng một cái, "Liên quan gì đến cháu!"

Nói xong lại lôi kéo Tô Tiểu Đường, bắt đầu nói tiếp, "Bác sĩ thật tốt nha, sau này ngã bệnh cũng không cần đi bệnh viện!"

Người qua đường: Đây không phải là nguyền rủa người ta sinh bệnh sao?

Phương Cảnh Xán: Haiz lại là Phương Cảnh Thâm, người bà cố khoe khoang chắc chắn không phải là mình!

Đến giờ này bà cụ không hề có động tĩnh gì, cũng không nhắc lại chuyện xung hỉ, anh còn tưởng là bà cố đã nghĩ thông suốt rồi, có ai ngờ bà cụ lại tính toán từng li từng tí xuất chiêu lợi hại thế này!

Phương Cảnh Xán chạy lại đỡ bà cố đứng dậy, bà cụ lại không cho cậu đỡ, Phương Cảnh Xán đành phải đi khuyên Tô Tiểu Đường: "Tiểu Đường, cô đừng nghe lời bà cố của tôi nói bừa!"

"Tiểu tử hồ đồ, ta nói bừa khi nào?" Bà cố lập tức đánh vào đùi cậu một cái, sau đó vì sợ để lại ấn tượng xấu với Tô Tiểu Đường, cam đoan thề thốt, "Cháu gái, nếu cháu chịu theo bà về nhà, bà bảo đảm cuộc sống sau này của cháu sẽ rất hạnh phúc!"

Phương Cảnh Xán bĩu môi, "Nằm bất động trên giường làm sao làm cho con nhà người ta hạnh phúc đây!"

"Thằng nhóc thối tha này! Đừng chạy, cháu lại đây ngay cho ta..."

"Có bản lĩnh thì đến đây đi!"

"Cháu... cháu... Tức chết ta tức chết ta..."

"Bà cố à, bà mạnh khỏe như vậy làm sao có thể dễ dàng tức chết như vậy!"

Nhìn thấy hai người ầm ĩ lát nữa thế nào cũng đánh nhau, Tô Tiểu Đường chạy nhanh qua đó hòa giải, cùng Phương Cảnh Xán đỡ bà cụ đến bệnh viện điều trị vết thương ở chân, sau đó lại đưa bà cụ về nhà.

"Bà cố, bà ngủ một lúc đi, chạy một quãng đường xa như vậy không mệt sao!" Phương Cảnh Xán vừa nghe bà cố oán trách vừa trải ga giường cho bà.

"Không mệt, ta không ngủ." Bà cụ không vui, ngoan cố trả lời.

"Hay là nghỉ ngơi một chút đi." Tô Tiểu Đường cũng khuyên một câu.

Bà cụ lập tức lao lên giường nằm xuống, nhưng mà một tay vẫn nắm lấy tay Tô Tiểu Đường không buông, rất sợ cô bỏ chạy.

Tô Tiểu Đường đành phải ngồi ở mép giường nghe bà cụ nói chuyện.

Phương Cảnh Xán thấy vậy ánh mắt đầy oán hận, thái độ đúng là khác biệt một trời một vực? Người ta vẫn chưa phải là chắt dâu của bà mà, cũng không phải vợ Phương Cảnh Thâm!

Trên đường đi tâm tình Phương Cảnh Thâm đều đè nén, lúc về đến nhà một lúc lâu vẫn không đi về phía ban công, anh đã quen hết đường đi nước bước trong nhà, tự mình nhảy lên chiếc ghế sofa quen thuộc ngồi xuống.

Phương Cảnh Xán thong thả bước đến, thấy Thịt Viên không khỏi nhíu mày, "Quả bóng nhỏ, mày thật đúng là biết chọn chỗ ngồi đó!"

Dứt lời cậu ta ngồi xuống phía đối diện, nhìn mớ lông xù trên đầu Thịt Viên tay chân ngứa ngáy rất muốn vò vò vài cái, nhưng vì trước đó bị cắn một phát nghĩ đến vẫn thấy như bị kim châm, dĩ nhiên chỉ dám nghĩ mà thôi.

Phương Cảnh Xán ngước mặt lên, không ngừng than thở, than thở xong sau đó lại bắt đầu lẩm bẩm, đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn vẫn hay lầm bầm lẩm bẩm như bệnh.

"Haiz, thật sự tâm trạng quá tệ, bà cố cũng thật là, mình vốn đang lên kế hoạch từ từ thực hiện, kết quả bị bà nhanh hơn một bước chạy đến chắn ngang, xem ra mình nhất định phải đẩy nhanh tiến độ mới được! Phương Cảnh Thâm đúng là sát thủ, ngay cả khi người đang nằm trong bệnh viện cũng khiến người khác ấm ức, kiếp trước tôi đã tạo nghiệt gì mà kiếp này phải làm em trai của anh..."

Nói xong mới phát hiện có một ánh nhìn đang rơi trên người mình, nhìn về phía đối diện mới thấy Thịt Viên đang nhìn mình, "Quả bóng nhỏ, mày nhìn tao làm gì? Có phải mày cũng cảm thấy anh ta đáng ghét lắm không, tao nói cho mày biết, đừng bao giờ cho người đàn ông nào khác tiếp cận chủ nhân mày biết không? Nhớ rõ tao mới là ông chủ của mày!"

Phương Cảnh Thâm ngay cả liếc mắt xem thường cũng không thèm ban cho tên ngu ngốc như cậu ta, lập tức quay đầu sang chỗ khác.

Phương Cảnh Xán còn đang ảo tưởng đến kế hoạch như mơ của mình, "Mày nói tao nên dùng cách nào mới tốt đây? Đầu óc cô ấy gần như đã hết thuốc chữa, vốn đang đợi đến lúc tình cảm cùng sự hổ thẹn của Tô Tiểu Đường dành cho tên anh trai đáng ghét đó vơi đi một tí mới ra tay, xem ra như vậy không được, hà hà, có rồi! Tao có thể làm theo cách ngược lại mà!"

Tô Tiểu Đường thật vất vả mới dỗ được bà cụ ngủ một lúc, mới vừa bước ra Phương Cảnh Xán đã hớn hở bước đến nắm tay cô kéo thẳng ra ban công, "Tiểu Đường, đến đây!"

"Làm sao vậy?"

Phương Cảnh Xán nịnh nọt, "Trong tay tôi có hai vé xem phim, bạn tôi tặng, tối nay đi xem với tôi nhé!"

Tô Tiểu Đường trầm ngâm, "Cún có thể vào không?"

Phương Cảnh Xán ngẩn người, "Chuyện này... Chắc là không!

"À, vậy tôi không đi đâu."

Sao lại vì không thể dắt cún theo mà không đi chứ, Phương Cảnh Xán nghĩ đây nhất định chỉ là cái cớ, vò tóc cười nói, "Đi xem với tôi đi! Thật sự rất thích phim này, nhưng mà tôi lại đi một mình thì không có nghĩa gì, hay là tôi mang gì đó làm vật trao đổi với cô được không?"

"Trao đổi?" Tô Tiểu Đường không hiểu.

"Đúng vậy!" Phương Cảnh Xán cười hì hì, "Có muốn xem ảnh của anh tôi lúc còn bé không? Cực kỳ dễ thương cực kỳ đáng yêu luôn! Đi với tôi nhé, tôi lấy cho cô xem!"

Thấy có thể lấy được thêm thông tin về nam thần, mắt Tô Tiểu Đường lập tức sáng như sao, nhưng nhanh chóng u ám trở lại lắc đầu, "Bỏ đi..."

Haiz? Sao lại không muốn? Biểu cảm của cô ấy vừa rồi rõ ràng là rất muốn mà!

Xem ra vẫn chưa đủ sức hấp dẫn, sắc mặt Phương Cảnh Xán trầm xuống quyết định tung đòn sát thủ, cố tình nhích lại gần cô dụ dỗ. Thấp giọng dụ hoặc nói, "Không phải chỉ là ảnh chụp bình thường đâu, mà là ảnh chụp ‘nude’. Nghĩ mà xem, chỉ có mỗi mình tôi có, thật sự không muốn sao..."

Đứa em trai này vì niềm vui của bản thân, không ngại đạp lên người anh trai leo cao, không hề cảm thấy hổ thẹn!

Bên này Tô Tiểu Đường đã không còn gì để nói, hỏi cậu thật sự cất giấu loại hình này sao?

Lúc này trong lòng của Tô Tiểu Đường như bị một vạn con husky chạy qua, thật sự là nghiệp chướng mà, Phương Cảnh Xán cậu bán đứng anh trai cậu, chỉ vì muốn lấy lòng tôi mà cả loại chuyện này cũng làm sao!