Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 67-2: Tiện nhân già mồm cãi láo (p2)




Cô hít một hơi thật sâu, vừa cười vừa nói: "Coi cô khẩn trương kìa, đám người trên lầu kia đều là bạch cốt tinh có trình độ học vấn cao, cho dù không vừa lòng về cô, cũng chỉ khinh bỉ cô thôi."

"Cô xem nơi này là chợ bán thức ăn, một lời không hợp thì ném rau cải trắng thối và vân vân lên đây à! Yên tâm! Yên tâm!"

Tô Song Song vừa nghe như vậy, càng thêm yên tâm, cơ thể vẫn luôn căng thẳng cũng thả lỏng không ít, cô gật đầu, đẩy cửa xe ra, bước xuống.

Hiện tại là giờ cao điểm, mọi người trong công ty đang đi làm, nhân viên nối nhau không dứt đi vào công ty.

Ngay giây phút Tô Song Song chống nạng bước qua cánh cửa đại sảnh, chuyện đầu tiên mà Tô Song Song làm đó là quay đầu nhìn Tô Mộ, hỏi một câu: "Không phải cô nói người ở đây đều là người tài có tố chất cao sao?"

Tô Mộ nhìn trận địa trước mắt cũng có chút bị mông muội lừa gạt, cô nuốt nước miếng một cái, con ngươi vòng vo xoay chuyển cảnh giác nhìn bốn phía, hạ thấp giọng nói: "Chắc hẳn là do áp lực công việc gần đây của bọn họ khá lớn đi."

Giờ phút này tất cả công nhân viên trong đại sảnh đều dừng bước lại, nhìn chằm chằm Tô Song Song đang chống nạng đứng trong đại sảnh.

Cái nhìn có chút hả hê, có ý xem náo nhiệt, chỉ đủ loại ánh mắt mà đã có thể xào thành một nồi thức ăn, tình thế này còn hơn cả khi có đại minh tinh xuất hiện.

"Cái kia, bình tĩnh, chúng ta đi chúng ta đi!" Tô Mộ nhỏ giọng nói, vỗ về Tô Song, giả vờ không phát hiện từng ánh mắt giống như viên đạn vô cùng có lực uy hiếp nhìn bọn họ.

Chẳng qua là luôn luôn có một loại người thèm ăn đòn, hai người bọn họ mới đi về phía trước một bước, thì có hai cô gái mặt mũi tương đối xinh đẹp đi tới, trực tiếp đứng chắn trước mặt Tô Song Song.

Tô Song Song ngẩng đầu nhìn hai người phụ nữ ăn mặc trang điểm xinh đẹp này, lần đầu tiên cảm thấy tranh châm biếm miêu tả người xấu trong tiểu thuyết quả thật là việc làm có căn cứ, cứ xem hai người này, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt.

Tô Mộ liếc bọn họ một cái, ánh mắt thật sắc bén, cô ở tập đoàn Tần thị này lần mò lăn lộn hơn năm năm, từ một em gái thực tập làm thẳng đến tổng biên tập, khí thế ngày hôm nay cũng không phải là dùng để trưng cho đẹp.

Cái nhìn này ngay tức khắc làm cho hai người kia vốn dĩ cực kỳ phách lối có phần sợ hãi, chẳng qua lập tức một người trong đó giống như có chiều hướng thẹn quá thành giận, trực tiếp chống lưng cười lạnh một tiếng.

"Ôi, tôi tưởng là ai kia chứ, hóa ra là đệ nhất nội gián của công ty chúng ta à!" Giọng nói bén nhọn, tràn ngập giễu cợt, vừa nhìn cũng không phải người tốt gì.

Trong lòng Tô Song Song không nhịn được mà nôn thành máng: Cô ta còn tưởng đây là ngoạn sát tam quốc sao? Đã là năm nào rồi mà vẫn còn nội gián, gọi là gián điệp thương mại, gián điệp có được không! Không có học thức thật là đáng sợ! Rốt cuộc là làm thế nào hai người bọn họ có thể chui vào tập đoàn Tần thị toàn người tố chất cao mà Tô Mộ luôn miệng nói vậy.

Nhưng cô chỉ biểu hiện bất mãn của mình ở trong lòng một chút, cô cũng không muốn chọc giận quần chúng đại biểu trước mặt, giảm bớt kích thích phẫn nộ.

Tô Mộ cũng lười phản ứng cô ta, vỗ vỗ Tô Song Song định đi về phía trước, lại còn vô cùng lễ độ nói một câu: "Mời nhường đường."

Tô Song Song đối với việc Tô Mộ có thể nhẫn nại như vậy, cảm thấy hết sức cảm kích, chỉ là nữ nhân viên đối diện quá không cho mặt mũi, cứ đứng đó mà chặn đường không đi.

Trong lòng Tô Song Song vì cô ta mà mặc niệm một giây, quả thực ngay sau đó, Tô Mộ vẫn một mực trầm mặc rốt cục cũng bạo phát, cô nhìn hai nữ viên chức trước mặt, lập tức châm biếm nói.

"Thế nào? Rảnh rỗi đến nhức trứng rồi hả? Muốn đứng ở chỗ này làm tiếp tân? Nhưng mà tôi nhờ các cô soi gương nhìn lại một chút dáng vẻ như con gấu kia của mình đi, hai người như các cô cũng có thể đứng ở chỗ này làm tiếp tân đón khách sao? Chỉ làm được thần giữ cửa đuổi quỷ thì có, cẩn thận lại hù cho toàn bộ khách quý chạy mất!"

"Cô! Tô Mộ, cô đừng quá kiêu ngạo!" Nữ nhân viên tự biết bản thân mình không nói lại Tô Mộ, trực tiếp chuyển sang tấn công Tô Song Song vẫn cúi đầu thoạt nhìn có vẻ dễ bắt nạt.

"Tô Song Song, chuyện của cô mọi người trong công ty đều biết cả rồi, cô còn có mặt mũi tới đây làm sao? Cô đúng là không biết xấu hổ!"

Nữ nhân viên này vừa nói xong, bắt đầu tuỳ tiện cười rộ lên, những nhân viên khác đứng xung quanh một phần là không quen nhìn Tô Song Song được Tần Mặc coi trọng cũng theo đó ồn ào, lập tức tiếng nghị luận vang lên không ngừng.

Tô Mộ vừa muốn mở miệng, Tô Song Song lại giữ cô lại, chống nạng đi về phía trước từng bước, ngẩng đầu ưỡn ngực không có nửa phần lùi bước nhìn hai người này.

Tô Mộ đứng ở phía sau Tô Song Song nửa bước, nhìn dáng vẻ Tô Song Song như vậy, liền khẳng định cô ấy lại bị quật cường bám vào người, sức chiến đấu đã tăng lên không biết bao nhiêu đẳng cấp, lúc này đến phiên Tô Mộ toát mồ hôi ở trong lòng giùm cho hai tiểu yêu tinh này rồi.

"Tôi cũng không có làm gì, vì sao lại không thể tới công ty đi làm?" Tô Song Song tỉnh táo hỏi ngược lại, không có nửa phần rụt rè.

Hai nữ nhân viên đứng đối diện vốn còn tưởng rằng cho dù Tô Song Song không bị hù dọa đến phát khóc, cũng sẽ sợ hãi, không nghĩ tới cô ta lại có thể dùng vẻ mặt thành thật hỏi ngược lại bọn họ, bọn họ lập tức liền bối rối.

Một người theo bản năng quay đầu lại nhìn sang góc phía đông, mà Âu Dương Minh lúc này đang đứng đối diện tầm mắt của cô ta ở bên kia, nghiêng người một cái, trốn vào trong bóng tối.

Động lực của nữ nhân viên này cũng mạnh hơn một chút, trực tiếp tiến lên vài bước, nhìn Tô Song Song hừ lạnh một tiếng, trợn to hai mắt, dự định trước tiên sẽ dùng khí thế để áp đảo Tô Song Song.

"Cô làm cái gì trong lòng cô biết rõ, cô được xem là nội gián đầu tiên trong tập đoàn Tần thị, Tô Song Song cô thật đúng là đặc biệt!"

Tô Song Song thở phào một cái, chậm rãi nói: "Tôi làm cái gì đương nhiên tôi biết, tôi không thẹn với lương tâm, cho nên tôi đi làm bình thường trở lại có gì không đúng sao?"

"Cô không thẹn với lương tâm? Chuyện của cô mà đều bị đưa ra ánh sáng trên web rồi, cô còn có thể chạy trốn sao? Tô Song Song, cô đừng cho là sau lưng cô có Boss làm chỗ dựa, cô sẽ không sợ hãi gì, ánh mắt của mọi người đều sáng như tuyết đấy!"

Nữ nhân viên hừ lạnh một tiếng, đột nhiên lại phát hiện ra điều gì, ánh mắt sáng lên, bắt đầu giễu cợt nói: "Ôi, làm sao mà hôm nay không nhìn thấy cô treo trên người Boss tới nữa? Chẳng lẽ là Boss rốt cuộc đã thấy rõ bản chất thực sự của cô rồi? Không cần cô nữa!"