Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 72-1: Hoàn toàn quyết liệt (1)




Editor: Rinn lùn

Tô Song Song cảm thấy nếu người khác biết suy nghĩ này, nhất định mình sẽ bị cười nhạo, nhất là Tần Mặc, cho nên Tô Song Song không muốn nói.

Thật sự thì ít nhiều gì cô cũng nhận ra Tần Mặc đối với mình rất đặc biệt, nhưng cô lại giống như một con rùa đen rụt đầu vào vỏ, không muốn thừa nhận rằng bản thân cũng bối rối trốn tránh.

Bởi vì ngay từ khi bắt đầu, Tô Song Song đã biết, cô và Tần Mặc kém nhau quá nhiều, khoảng cách xa như vậy cô không đủ can đảm vượt qua.

Hơn nữa cô cũng hiểu một ông chủ như Tần Mặc làm sao có thể coi trọng một người bình thường như mình, cô không muốn ôm kỳ vọng để rồi sau đó thất vọng thật nhiều.

Cô vẽ manhua, những chuyện tình lãng mạn cô đã sớm nhìn thấu, mà cô cũng viết chán rồi, cho nên căn bản cũng sẽ không tin tưởng có cô bé lọ lem trong truyện cổ tích.

Từ lúc Tô Song Song bắt đầu viết truyện, cô liền tin chắc, tình yêu lãng mạn đến hoàn mỹ chẳng qua chỉ để lừa gạt bé gái.

Tô Song Song cúi đầu xuống, không muốn nhìn thẳng vào mắt Tần Mặc, cô rất sợ anh nhận ra suy nghĩ tầm thường của mình: "Chuyện đó... Tôi cảm nhận được Âu Dương Minh có chút kỳ quái, anh ta nói sẽ nói cho tôi biết chân tướng sự việc."

Tô Song Song ngập ngừng, lè lưỡi liếm đôi môi khô khốc, tiếp tục nói: "Tôi thấy quán cà phê cũng khá an toàn, chắc hẳn anh ta không làm được chuyện gì nguy hiểm nên mới đi, không nghĩ tới... Rất xin lỗi, tôi lại gây phiền toái cho anh rồi!"

Tần Mặc trầm mặc nghe, càng nghe càng nhíu mày sâu hơn, anh không biết Tô Song Song lại ngu ngốc tới mức này.

Anh nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, nhưng toàn ngửi được mùi sữa tắm đặc trưng nhàn nhạt trên người Tô Song Song.

Mùi hương chỉ duy nhất Tô Song Song có này càng làm lòng anh thêm phiền muộn, căn bản cũng chẳng còn cách nào hạ quyết tâm làm theo kế hoạch ban đầu, anh chợt mở to hai mắt ra.

Nhìn một cái lại vừa vặn thấy Tô Song Song vươn đầu lưỡi mềm mại ra liếm môi của mình, một màn này thật sự là quá kích thích thần kinh của Tần Mặc.

Đầu anh hơi nghiêng về phía trước, ngay tại lúc bờ môi mỏng của anh gần sát môi Tô Song Song. Đột nhiên nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt cô, anh vội đứng dậy, xoay người lại, đưa lưng về phía Tô Song Song, thở hắc ra.

Mà Tô Song Song vẫn chẳng biết đang xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy Tần Mặc như đang tức giận, cô không muốn Tần Mặc hiểu lầm mình.

Tô Song Song cũng điều chỉnh hô hấp, sau đó chống hai tay lên giường, ngồi dậy, nhìn bóng lưng Tần Mặc, định mở lời thì Tần Mặc lại đột nhiên chủ động lên tiếng.

"Lời nói của tôi không hề quan trọng với cô?" Tần Mặc lạnh lùng hỏi.

Tô Song Song sững sờ, còn chưa kịp phản bác, Tần Mặc đã lấn tới, tiếp tục nói: "Lúc trước cũng vậy, để cô ở lại nhà trọ, cô cũng đến công ty, lần này vẫn là..."

Tần Mặc nói một hồi, chợt quay đầu, cặp mắt đào hoa càng lạnh hơn, Tô Song Song giật giật môi, cô cảm thấy lời giải thích ngay tại khóe môi, nhưng khi mở miệng lại phát hiện mình không nói được gì cả.

Bởi vì quả thật cô chưa từng nghe lời Tần Mặc dù chỉ một lần, mặc dù dự tính ban đầu khá tốt, nhưng cô hiểu hành động lần này đã chạm tới lòng tự ái của Tần Mặc.

Huống chi đây là lần thứ hai cô tự ý quyết định, còn xảy ra chuyện không tốt như vậy, vẫn đem tới phiền phức cho Tần Mặc.

"Cái đó..." Mặc dù Tô Song Song không dám nói chuyện với Tần Mặc, nhưng cô cảm thấy quan hệ bây giờ của cô và Tần Mặc cũng tốt vô cùng, cô có thể ngày ngày nhìn thấy anh, cho nên Tô Song Song không muốn mất đi cơ hội gặp mặt Tần Mặc, cô định giải thích chút gì đó.

Nhưng giờ phút này Tần Mặc lại rất kỳ quái, không hề cho Tô Song Song một cơ hội, đang trầm mặc thì bỗng anh tuôn ra một tràn câu hỏi:

" Quan hệ của cô và Âu Dương Minh rất tốt? Tô Song Song, không phải từ đầu đến cuối cô vẫn luôn đùa cợt tôi chứ? Hai người muốn làm gì? Tìm hiểu chuyện cơ mật của tập đoàn Tần Thị?"

Những lời này của Tần Mặc hoàn toàn làm Tô Song Song bối rối, mắt cô trợn to lên, nhìn chòng chọc vào Tần Mặc, lắc đầu theo bản năng.

Nhưng Tần Mặc nói xong thì liền trực tiếp xoay người, không nhìn cô nữa, sau đó sãi bước đi ra ngoài, ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho cô, rõ ràng anh đã nhận định đây chính là sự thật!

Tô Song Song ngồi trên giường, bỗng cô ý thức được Tần Mặc đang hiểu lầm mình, cô đưa tay ra liền muốn nắm vạt áo anh, kéo anh lại để nói rõ ràng.

Nhưng Tần Mặc cũng không cho cô cơ hội này, trong nháy mắt Tô Song Song vươn tay ra, Tần Mặc đã sãi bước đi tới cửa.

Giây phút Tần Mặc đặt tay lên chốt cửa, Tô Song Song đột nhiên quát to: "Tần Mặc! Không phải như vậy!"

Tay Tần Mặc cứng đờ lại một lúc, đôi mắt đào hoa đầy cảm xúc khó nói, bước chân anh ngập ngừng nhưng vẫn mở cửa đi ra ngoài.

Tô Song Song nhìn cánh cửa đóng lại, tầm mắt chuyển động, căn phòng trống rỗng, nỗi bất an trong lòng từ từ dâng lên.

Đột nhiên Tứ gia kêu một tiếng, Tô Song Song bị dọa sợ đến mức cả người run lên, cô lấy lại tinh thần suy nghĩ.

Tô Song Song ngồi trên giường, bây giờ vẫn còn có chút mông lung, đợi cô kịp phản ứng, Tần Mặc đã hiểu lầm cô và Âu Dương Minh thông đồng, xem cô như gián điệp thương mại, cô cúi người xuống nhặt cây nạng trên đất lên.

Tô Song Song vội vã chống nạng đi ra ngoài, tới cửa phòng Tần Mặc, dùng sức gõ cửa nhưng bên trong không có động tĩnh gì.

Cô hốt hoảng đưa tay sờ chìa khóa trong túi, lấy chìa khóa ra, cắm vào ổ khóa, nhưng rồi lại thu tay về, cô nghĩ mình vẫn là không nên tự tiện vào phòng Tần Mặc.

Tô Song Song cứ đứng ở ngoài cửa như vậy, cô muốn làm gì đó, một tay cô chống giữ cây nạng hết sức mệt mỏi.

Sau đó Tô Song Song dứt khoát ngồi dưới đất, dựa vào cửa phòng Tần Mặc, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Tần Mặc, tôi biết anh ở bên trong, anh cũng có thể nghe được tôi nói mà!"