Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 90-2: Bỗng dưng phá sản (P2)




Editor: Vũ Chi

Tô Song Song còn chưa tỉnh lại, đã ngửi được mùi thuốc sát trùng khó chịu, cô cau mày, thầm nhổ nước bọt: Chẳng lẽ đây là mùi của địa phủ? Thật sự là quá gài bẫy mà!

Nhưng một giây kế tiếp, Tô Song Song chợt mở mạnh hai mắt ra, thấy trần nhà trắng như tuyết, cô ngẩn người, sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn xung quanh.

Động đậy một chút, xương quai xanh và trán lại truyền tới sự đau đớn tột cùng, nhưng cô lại mừng như điên, bởi vì còn có thể cảm thấy đau đớn, chắn chắn cô vẫn chưa chết.

“Chỗ đó không thoải mái?" Tô Song Song còn đang vui sướng vì vừa mới thoát chết nên chưa kịp phản ứng, chỉ nghe một giọng nói khàn khàn truyền đến từ tai phải.

Cô quay đầu nhìn, ngay lập tức thấy Tần Mặc đang ngồi trên ghế, nhưng cô lại nhíu chặt mày, vẫn còn hoài nghi có phải đầu mình bị đụng đến mức hỏng rồi không.

Vì thật sự cô không có cách nào liên hệ người đàn ông trước mặt với tổng giám đốc lạnh lùng hà khắc ngang ngược bá đạo kia.

Tần Mặc mang bộ âu phục màu đen nhăn nhíu, trên mặt hiện rõ sự tiều tụy, cằm lún phún râu, tóc xốc xếch, nhìn kiểu nào cũng giống như ông chú đẹp trai lưu lạc đầu đường.

Bộ dáng này thật sự muốn bao nhiêu nghèo túng thì có bấy nhiêu, Tô Song Song nháy nháy mắt, sau đó giật cổ mình, cảm giác xương quai xanh đau nhức dữ dội.

Một lần nữa cô khẳng định mình không hề nằm mơ, Tần Mặc thấy Tô Song Song ngây ngốc nhìn mình, còn tưởng rằng cô không thoải mái, định đứng dậy gọi bác sĩ, chỉ nghe giọng nói khàn khàn của Tô Song Song cất lên, cô hết sức nghiêm túc hỏi "Tần Mặc, anh phá sản?"

"?" Tần Mặc dừng chân lại, cúi đầu nhìn Tô Song Song, khi thấy đôi mắt to tròn của Tô Song Song lộ ra vẻ thương cảm, nhất thời anh hiểu rõ trong đầu cô đang chứa thứ gì.

Nhưng Tần Mặc không phản bác, anh ngồi xuống ghế, nhìn Tô Song Song chăm chú rồi chậm rãi mở miệng, tựa như lời anh sắp nói rất nghiêm trọng.

"Ừ, tôi bị phá sản rất nặng, Tô Song Song, nếu như tôi không còn gì, cô có thể chăm sóc tôi hay không?"

"Cái gì?" Tô Song Song nháy nháy mắt, làm ra dáng vẻ hoảng sợ, định trả lời theo thói quen, anh với tôi có quan hệ gì đâu! Dù sao anh cũng sắp chết, sao không buông tha cho tôi! Chẳng lẽ kiếp trước tôi đào mộ tổ tiên nhà anh thật?

Nhưng Tô Song Song nhìn dáng vẻ chán chường của Tần Mặc, không biết tại sao lại cảm thấy chua xót nghẹn ngào, trong ấn tượng của cô, Tần Mặc luôn luôn phong độ, chứ không phải có bộ dạng này.

Hơn nữa cô lại tốn calo động não, nhớ tới đôi mắt đầy hoảng sợ của Tần Mặc trước khi té xỉu, ánh mắt anh mang theo sự lo lắng sâu đậm, làm cho cô cảm thấy rất ấm áp, truyền thêm sức mạnh giúp cô sống tiếp.

Cô cúi đầu xuống, cắn môi, giờ phút này, tim đập rất nhanh, cô nhanh chóng suy nghĩ, ngay cả sự đau đớn trên người cũng quên.

Nếu như Tần Mặc mất tất cả, vậy cô có ý tứ với anh không còn là với cao, cũng chẳng phải là có mục đích tiếp cận nữa.

Vậy không phải cô có thể suy nghĩ thoáng hơn, tại sao Tần Mặc lại đặc biệt đối với cô như thế.

"Tôi..." Tô Song Song vừa định mở miệng nói rằng mình có thể suy nghĩ việc này, hoặc là không có liêm sỉ trả lời để tôi nuôi anh luôn cũng được.

Ở thời khắc vô cùng hồi hộp căng thẳng, đột nhiên cửa bị đẩy ra, ngay sau đó một tiếng thét kinh hãi, rồi đến tiếng đồ vật rơi xuống đất vang lên.

"Song Song, rốt cuộc cô cũng chịu tỉnh!" Đây đúng chuẩn sư tử Hà Đông rống, Tô Song Song không cần ngẩng đầu cũng biết người tới là Tô Mộ.

Cô vẫn không ngẩng đầu lên như cũ, vì cô nghĩ tới chuyện thiếu chút nữa mình đã nói với Tần Mặc những lời không có liêm sỉ cũng chẳng biết xấu hổ đi chiếm tiện nghi người ta, mắc cỡ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Tô Mộ kích động vừa khóc vừa cười, Tô Song Song rất sợ cô ấy khóc sẽ nhào tới giường mình đầu tiên, chỉ có thể đỏ mặt ngẩng đầu, định an ủi Tô Mộ vài câu.

Nào biết Tô Mộ nhìn thấy mặt của Tô Song Song, thét lên một tiếng, Tô Song Song bị dọa sợ đến mức cả người run lên.

"Song Song, không phải cô sốt đấy chứ, sao mặt lại đỏ như vậy, để tôi đi gọi bác sĩ! Cô chờ ở đây!"

Tần Mặc vẫn một mực chờ câu trả lời Tô Song Song, khuôn mặt đông cứng của anh hiện rõ vẻ thất vọng, nhưng khi nhìn thấy Tô Song Song lộ ra vẻ mặt đỏ như đít khỉ, đôi môi mím chặt cũng buông lỏng ra, tâm trạng coi như đã chuyển biến một trời một vực rồi.

"Ai!" Tô Song Song muốn gọi Tô Mộ lại, nhưng cô ấy chỉ vội vã chạy đi, chừa cho cô cái bóng lưng, nhất thời Tô Song Song cảm thấy vô cùng bi ai.

Cô vội vàng cúi đầu xuống, giấu đầu lòi đuôi cười ha ha nói: "Là tôi lên cơn sốt!"

Tần Mặc tiếp tục mở miệng, thế nhưng anh lại nhắc đến vấn đề kia, tựa như không nghe được câu trả lời của Tô Song Song, sẽ không cam lòng.

"Cô sẽ chăm sóc tôi sao?"

Một lần nữa Tô Song Song nghe những lời này của Tần Mặc, cả người không khống chế được run rẩy, lòng cô đang điên cuồng gầm thét!

Ông trời ạ! Đất ơi! Chuyện một boss cao ngạo lạnh lùng như vậy đi yêu cầu người ta nhận nuôi mình là sao! Ngài tạm tha người vừa mới thoát chết như tiểu nhân được không?!

Tô Song Song cảm thấy nếu không phải lúc trước cô mất máu quá nhiều, lúc này khẳng định bị lời nói làm nũng vừa thực vừa ảo của Tần Mặc làm cho chảy máu rồi.

Thật ra thì gương mặt boss vẫn cứng ngắc lạnh lùng như cũ, câu nói vừa rồi cũng chẳng có gì bất thường, không biết Tô Song Song nghe thế nào lại ra sự đáng yêu trong đó.

Tựa như chứng thực cho não của Tô Song Song hoạt động bất thường, nhất thời mũi nong nóng, cô vội vàng lúng túng ngửa đầu lên.

"Chuyện đó... Tôi nghĩ rằng có thể là do ngày hôm qua mũi tôi bị thương, nên lúc này không khống chế được chảy máu mũi!"

Đối với những lời này, Tô Song Song hết sức hài lòng, thứ nhất đã giải thích mình chảy máu mũi là bất đắc dĩ, thứ hai, lãng đi vấn đề ban nãy làm cho người ta lúng túng, nếu không thật sự cô sẽ không có liêm sỉ đi nuôi Tần Mặc!

Tần Mặc vẫn dùng vẻ mặt đông cứng nhìn Tô Song Song, không rõ lắm nãy giờ Tô Song Song bày ra vẻ mặt đủ cảm xúc đó là muốn biểu đạt ý gì.