Năm Tháng Ấp Ủ Tình Nồng

Chương 43




Quế Châu cách kinh thành khoảng ba ngày xe ngựa. Bởi vì được tiểu thư dặn dò phải đi nhanh, bác phu xe già dồn hết tốc lực quất nát cả mông ngựa.

Mới đầu lúc ngồi lên xe Liên Cẩm còn rầu rĩ biết bao nhiêu, nhưng mà đoạn đường sỏi đá xóc nảy và đầu xe lao vun vút khiến nàng không nghĩ thêm gì nữa.

Lúc xe ngựa dừng lại ở cổng sau của ngôi chùa Bảo Phúc, nha hoàn mà Uyển Nhu đưa đến đây đã thấp thỏm ngóng trông từ trước. Liên Cẩm thoáng bất ngờ:

“Sao mọi người biết hôm nay ta sẽ về?”

Nha hoàn A Liên trông thấy Liên Cẩm thì mừng không khác gì Tết đến, nàng nắm lấy tay Liên Cẩm kéo vội vào trong:

“Tiểu thư ơi nhanh lên thôi, tiểu thư nhà em không chống nổi nữa rồi”.

Liên Cẩm mờ mịt được nha hoàn dắt tới khu nhà sau thay quần áo, nàng ấy nhét cho nàng một giỏ đầy lá cây đủ loại rồi nói vội:

“Tứ tiểu thư Lý Miên Cẩm đang ngồi ở sảnh chính đấy ạ. Tiểu thư nhà em đang nói chuyện với cô ấy, tứ tiểu thư đã tới đây tìm người ba bốn hôm liên tục rồi. Nếu hôm nay không gặp được chắc không chịu để yên. May mà tiểu thư về kịp”. Nàng chỉ vào giỏ trúc rồi nói tiếp: “Tiểu thư cứ bảo là phải lên núi hái thuốc từ sớm, hôm nay hái được nhanh nên mới về bây giờ, chứ không phải khuya nữa mới được về nghỉ ngơi”.

Liên Cẩm còn chưa kịp hiểu rõ đầu đuôi đã bị đẩy thẳng vào gian nhà phía trước. Nàng hít sâu một hơi lấy tinh thần rồi đi tới phòng khách.

Chính giữa phòng là một bàn thờ Phật Bà Quan Âm, hai bên được bày biện đủ cây quả và bánh trái.

Phía trước bàn thờ là một cái sập nhỏ bằng gỗ lim, phía trên sập còn kê một chiếc bàn để tách trà thơm và đôi ba ly nước.

Uyển Nhu và Miên Cẩm đang ngồi ở hai bên bàn trà, không khí trong phòng có vẻ hơi trầm lắng, Miên Cẩm bên kia còn đang cáu kỉnh uống nước trà ừng ực.

Khi nhìn thấy Liên Cẩm từ tốn bước vào phòng, Lý Miên Cẩm thoáng sững người một lúc rồi niềm nở đứng dậy đi tới cầm tay nàng:

“Ôi tam tỷ à, muốn gặp tỷ khó thật đấy. Muội phải tới đây ba lần mới gặp được”.

Liên Cẩm cười cười, đưa giỏ thuốc đã được chuẩn bị trước lên:

“Hôm nay tỷ đi hái thuốc trên sườn núi, may mà hái nhanh nên mới về sớm đó, nếu không chắc phải tối mịt tỷ mới về”.

Lý Miên Cẩm tròn xoe mắt ngạc nhiên:

“Tỷ lên chùa thành tâm cầu khấn chứ có phải đi làm thuê đâu mà phải vất vả như thế chứ? Nếu vậy sao tỷ không về nhà từ sớm, mấy lần cha cho người lên hỏi thăm tỷ đều nói tốt cả”.

“Hái thuốc phân phát cho người bệnh cũng là một việc rất có ích. So với cầu khấn tụng kinh thì những việc như thế này còn cần thiết hơn nhiều. Lên chùa vừa là để tịnh tâm cầu nguyện, vừa là để làm việc thiện giúp đời đó tứ muội”.

Nghe Liên Cẩm dõng dạc trả lời nàng như vậy, không chỉ Miên Cẩm mà đến Uyển Nhu cũng phải trố mắt ngạc nhiên. Từ bao giờ Liên Cẩm nhà mình miệng mồm sắc sảo như thế nhỉ?

Uyển Nhu cười ha ha đi tới bên kéo tay áo của nàng.

“Nàng đi hái thuốc chắc mệt lắm phải không? Nhìn mồ hôi mồ kê nhễ nhại này, sao không đi tắm rửa cho thoải mái đã mà chạy ra đây gấp thế này làm gì?”

“Ta nghe nói tứ muội tới tìm mà, để tứ muội đợi hai ba ngày như vậy thì cũng thất lễ quá”. Nàng quay sang nói với Lý Miên Cẩm: “Tỷ có nghe Uyển Nhu nhắn lại mấy câu phu nhân và cha nhờ muội gửi lời tới, tỷ đã xin phép trụ trì chùa rồi, mấy hôm nay đang gắng để làm xong mọi việc, sáng ngày mai tỷ sẽ về nhà ngay. Muội không cần phải gấp gáp ngày nào cũng tới đây như vậy”.

Lý Miên Cẩm cứng họng một lúc rồi đưa tay áo lên che miệng cười khẽ:

“Đương nhiên muội phải gấp gáp rồi, ngày nào tới đây cũng chẳng thấy tỷ đâu. Trong khi Uyển Nhu tỷ tỷ cũng cầu an trong chùa thì ngày nào cũng có mặt. Nếu không phải muội hiền lành chứ gặp người khác người ta đã có những suy nghĩ không hay rồi”.

Uyển Nhu bực bội nhíu mày nhìn nàng ta:

“Muội nghĩ ra được những suy nghĩ không hay ho gì thì chứng tỏ đầu óc muội cũng trong sáng gì đâu”.

“Tỷ…”

Liên Cẩm vội vàng đứng chắn giữa hai người, mím môi nín cười mà hòa giải:

“Sao hai người cứ gặp nhau là lại lời qua tiếng lại như thế nhỉ? Thôi bây giờ mặt trời cũng sắp xuống núi rồi, tứ muội về nhanh kẻo trời tối lại nguy hiểm. Ngày mai tỷ sẽ về nhà”.

Tiễn được tứ cô nương ra ngoài, Liên Cẩm mới thở phào một hơi, vội vàng kéo Uyển Nhu vào phòng hỏi cho rõ sự tình.

Trong thư nàng ấy viết cho cô chỉ được đôi ba dòng, gì mà cha nàng cho người lên nhắn về nhà gấp để chuẩn bị hôn sự, rồi các tỷ muội trong nhà có lượn tới một lần may mà che chắn kịp.

Liên Cẩm hoang mang bao nhiêu thì Uyển Nhu cũng khó chịu bấy nhiêu. Có trời mới biết mấy ngày qua nàng cuống đến mức nào. Từ hôm đưa thư đi tới giờ, gần mười ngày sau Liên Cẩm mới chịu vác mặt về. Trong khoảng thời gian đó, nàng phải đương đầu trước đầu sóng ngọn gió của đại tỷ và nhị tỷ của nhà kia. Ba ngày liên tiếp còn bị tứ muội Miên Cẩm tới uống trà từ buổi trưa cho tới khi sẩm tối.

Nàng bực bội uống cạn một ly nước trà mới thở dài trình bày rõ đầu đuôi:

“Mười ngày trước cha nàng cho nô bộc trong nhà tới đưa tin, bảo là gọi tiểu thư về gấp, trong nhà chuẩn bị có hôn sự. Ta không hiểu đầu cua tai nheo gì, thế là bảo A Liên chạy về thành hỏi thăm. Hỏi ra mới biết, sau khi cha nàng đi buôn bán trở về, trong lễ tân gia bên nhà Vương thịt lợn, cha nàng quen được Triệu tú tài. Mặc dù Triệu tú tài không đỗ được chức danh gì trong đợt thi Hội tiếp theo, nhưng mà nghe nói triều đình cũng bổ nhiệm hắn làm sư gia ở huyện nha của mình”.

Liên Cẩm đã biết cha nàng yêu thích thư sinh đến thế nào, chỉ mới nghe tới đây nàng đã thấy có dự cảm chẳng lành.

“Chẳng lẽ cha ta muốn gả ta hoặc tứ muội cho tú tài đó sao?”

Uyển Nhu mệt mỏi gật đầu:

“Ta còn chưa gặp hắn một lần nào, nhưng mà nghe A Liên tìm hiểu được thì hắn ta chỉ mới hai lăm tuổi mà thôi. Ở Quế Châu này hắn là người đỗ tú tài trẻ nhất. Bây giờ công danh tiền đồ rộng mở như vậy, bao nhiêu người muốn gả con gái vào nhà đó. Về tướng mạo, tuy hơi yếu ớt thư sinh nhưng nghe đâu không hay rượu chè cờ bạc. Trong nhà đã có hai thiếp thất”.

Liên Cẩm bối rối không hiểu ra làm sao. Một mối hôn sự từ trên trời rơi xuống thì thôi đi, ít nhất cũng phải cho người ta thời gian để chuẩn bị tâm lý. Tính từ khi biết tin đến nay chỉ mới có ba ngày, làm sao Liên Cẩm không hoang mang cho được.

“Nhưng mà, rốt cuộc là ta hay tứ muội?”

Uyển Nhu khẽ cười vỗ vỗ vai nàng:

“Nàng khoan lo lắng đã. Thì ta đã nói đấy, có rất nhiều người muốn gả con gái cho người ta. Thế nên Triệu tú tài kia cũng bắt đầu làm cao đấy. Phải gặp qua một lượt các cô nương xinh đẹp trong kinh thành này đã. Sau đó mới chọn lựa những người đủ tiêu chuẩn vượt qua vòng sơ khảo. Sang vòng tiếp theo mới xem tuổi ngày tháng năm sinh, ai hợp tuổi với hắn hắn mới đồng ý cưới”.

Liên Cẩm nghe vậy thì khẽ thở dài một hơi:

“Ý là bây giờ cha ta gọi về gấp để cho Triệu tú tài xem mặt?”

“Đúng rồi, ta nghe nói hắn đã xem mặt hơn chục cô nương ở Quế Châu rồi đấy. Bởi vì cha nàng đợi đầy đủ cả hai đứa con gái mới hẹn người ta tới nhà dùng cơm. Nhưng mà một đứa con gái lại biến mất tăm mất dạng không thấy mặt, thế nên tứ muội nhà nàng mới lo lắng sốt sắng tới tìm mãi như thế đấy”.

Liên Cẩm khẽ bật cười: “Vậy là may rồi, làm ta cứ tưởng mọi chuyện đã được định xong xuôi”.

Uyển Nhu kéo tay nàng ngồi xuống, nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi dè dặt mở lời:

“Ngoài chuyện làm cao tổ chức tuyển cưới này ra, Triệu tú tài này cũng không có gì không tốt. Tìm khắp Quế Châu chưa chắc đã gặp được người nào tốt hơn hắn. Mặc dù đã có thiếp thất nhưng vẫn chưa có con nối dõi, tương lai phu nhân của hắn mới là người sinh ra con đầu lòng. Không rượu chè cờ bạc lại còn có chí tiến thủ, công danh sáng lạng, ta nghĩ nàng cũng nên tranh thủ cơ hội này. Nhìn tứ muội của nàng mà xem, mấy ngày nay điệu đà hơn không ít, trang sức áo quần nàng ta đang mặc cũng đầu tư rất nhiều”.

Liên Cẩm khẽ thở dài rất nhẹ, nàng cũng hiểu những điều mà Uyển Nhu vừa nói. Tìm được một người tốt để cưới gả cũng là phúc phận của mỗi người. Huống chi Liên Cẩm cũng đâu còn nhiều cơ hội để kén cá chọn canh. Nếu không gả được cho người này thì vài hôm nữa cha nàng cũng mai mối cho người khác.

Chẳng qua, hình như nàng còn chưa thoát ra được khỏi dư âm của chuyến đi vừa rồi. Chỉ mới có ba ngày chứ mấy, ba ngày không được gặp tướng quân, ba ngày không được nói chuyện cùng hắn, thế mà đã cách nhau trời nam biển bắc thật rồi.

Mỗi người rồi sẽ có một cuộc sống riêng mình, ngày mai nàng phải đi xem mắt, về kinh thành hắn cũng có dự định tổ chức hôn lễ với người mà mình thương. Cuộc gặp gỡ nửa năm qua nàng đã cố gắng hết sức mình để tạo cơ hội đó. Cuối cùng cũng giữ lại được chút kí ức ngọt ngào.

Uyển Nhu tình cờ thấy cây trâm bạc đính hồng ngọc trên búi tóc của nàng, nàng ấy hứng thú gỡ nó xuống, cười hỏi:

“Ôi nhìn này, kiểu dáng này đẹp hơn ở mấy tiệm trong thành. Đây là đồ ở Kinh thành đó hả? Quả nhiên mẫu mã hình thức hơn hẳn ở Quế Châu chúng ta. Hôm nào nàng cho ta mượn để người ta đúc một cái giống như thế này nhé”.

Liên Cẩm mỉm cười gật đầu, thực ra nàng đâu biết đây có phải là trâm ở kinh thành hay không, nàng chỉ biết nó được bày bán ở một sạp hàng nào đó cổng Tây trấn Thanh Hồ, vào một buổi tối nọ gió bắc vun vút trời âm u, nam tử ấy đã dừng lại chọn mua nó cho nàng.

Ít nhất nàng có thể hạnh phúc là, ngay vào thời khắc đấy, người mà hắn nghĩ tới duy nhất, chỉ có nàng mà thôi.