Năm Tháng Ấp Ủ Tình Nồng

Chương 44




Nhà họ Lý có bốn vị tiểu thư, đại tiểu thư và nhị tiểu thư đã gả đi từ vài năm trước đó. Còn lại tam tiểu thư Lý Liên Cẩm và tứ tiểu thư Lý Miên Cẩm vừa đến tuổi cập kê.

Hôm Lý lão gia mời Triệu tú tài tới nhà dùng bữa cơm đạm bạc, hai cô nương ăn vận chẳng khác nào tiên nữ từ trên trời rơi xuống. Lý lão gia vốn rất tự hào về nhan sắc của khuê nữ nhà mình, mặc dù không đến mức quốc sắc thiên hương nhưng nhìn ai cũng hiền lành thanh tú, đặc biệt là mỗi người mỗi vẻ. Như Liên Cẩm thì điềm đạm ít nói, rất ra dáng một người chủ gia đình, hoặc là như Miên Cẩm nhỏ hơn nàng hai tuổi, tính tình vẫn còn trẻ con nhưng hoạt bát đáng yêu.

Lần này Lý lão gia quyết tâm phải gả được một đứa cho Triệu tú tài. Không nói đến chuyện buôn bán trong vùng sẽ được thoải mái hơn, chỉ riêng chuyện mở mày mở mặt tạo dựng mối quan hệ đã tốt đẹp hơn trước rất nhiều rồi.

Lý lão gia cho người chuẩn bị một bữa tiệc linh đình, phô trương toàn bộ tầm vóc và tiền bạc của gia đình, vừa ra lệnh cho hai nữ nhi nhà mình góp vui mà đàn hát ngâm thơ.

Buổi tiệc kéo dài từ giờ Tỵ cho tới tận giờ Thân mới bắt đầu giải tán. Suốt cả buổi Liên Cẩm không nói được câu nào, mỗi khi muốn mở miệng ra tứ muội Miên Cẩm đã bắt đầu cười cười nói nói, làm cho Triệu tú tài vui vẻ cười ha ha suốt buổi.

Nhìn vẻ mặt hài lòng của cha lúc tiễn Triệu tú tài về nhà, tự dưng Liên Cẩm lại thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút. Có lẽ người ta đã có được quyết định của mình rồi.

Lý lão gia quay lại tuyên bố với cả nhà, khoảng ba bốn ngày nữa Triệu tú tài sẽ tới xin ngày tháng năm sinh của một trong hai đứa. Sau đó đưa đến chùa Quang Phổ nhờ trụ trì ở đó xem thử có hợp tuổi hay không.

Lý Miên Cẩm lo lắng hỏi cha mình:

“Cha ơi, có bao nhiêu người được tới xin tuổi rồi thế ạ?”

Lý lão gia lắc đầu:

“Cha cũng chưa biết rõ, nhưng mà nghe nói có nữ nhi của lão Tần buôn vải, có nhà của ông Trần học sĩ, à có cả bạn của Liên Cẩm, Uyển Nhu nhà Nguyễn phó tướng nữa.

Lý Liên Cẩm mím môi buồn cười. Mấy ngày trước đi may áo quần với Miên Cẩm ở phố Đông Quế Châu, nàng bắt gặp Uyển Nhu đi với Nguyễn phu nhân. Hai người kéo nhau ra một góc trò chuyện. Nàng ấy thì thào bảo mẹ mình cũng kéo nàng vào cuộc tranh đấu kén vợ của Triệu tú tài rồi đây. Nhưng mà nhìn nàng ấy mà xem, ở trên chùa ròng rã mấy tháng trời làn da trắng nõn cũng trở nên xám xịt, chắc chắn Triệu tú tài sẽ không thích nàng đâu. Liên Cẩm phì cười nhìn da dẻ của mình. Không khá hơn nàng ấy là bao nhiêu.

Vậy mà bây giờ Uyển Nhu đã được chọn rồi kìa, có lẽ ngày mai nàng phải chạy sang chúc mừng nàng ấy mất.

Trước khi tiếp đón Triệu tú tài, Lý lão gia và phu nhân suốt ngày đốc thúc nàng từ trang phục cho đến đồ trang sức. Hôm nay rốt cuộc cũng trải qua một cửa ải khó khăn, sáng sớm tinh mơ Liên Cẩm đã tung tăng ra khỏi nhà đi sang phủ họ Nguyễn. Lý phu nhân ngồi trước đại sảnh xem sổ sách thu chi thấy vậy cũng không buồn nhìn tới.

Phủ họ Nguyễn cách nhà nàng đúng một con phố nhỏ, Liên Cẩm đã quen mặt với bác giữ cửa nhà họ Nguyễn từ lâu. Vừa đến nơi đã được bác dẫn thẳng tới viện của Uyển Nhu.

Cô nương Uyển Nhu vật vã trên ngôi chùa Bảo Phúc gần nửa năm, vì thế khi về nhà rồi được việc nàng chăm chỉ nhất là lăn trên giường để ngủ.

Lúc Liên Cẩm được A Liên dẫn vào phòng, Uyển Nhu cũng vừa mới được nha hoàn đánh thức, hai chân khoanh tròn trên giường đệm, tay giụi giụi mắt hỏi nàng:

“Sao nàng lại tới sớm thế này?”

Liên Cẩm vui vẻ đáp:

“Hôm qua nhà ta vừa đón Triệu tú tài rồi đấy. ta nghe cha ta nói, Triệu tú tài có tới xin ngày tháng năm sinh của nàng à?”

Nhắc tới chuyện này, Uyển Nhu lại ôm chăn đau khổ lăn qua lăn lại:

“Nàng nói xem thế này là tại sao kia chứ? Rõ ràng hôm đó ta đã thể hiện thô tục nhất có thể, uống trà thì đổ trà, ăn bánh thì rơi bánh, còn hách xì mấy cái rõ to, thế mà hắn ta còn chọn là thế nào?”

Liên Cẩm ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi thử:

“Hay là hắn ta nhìn vào gia thế của nhà nàng?”

Uyển Nhu thở dài thườn thượt: “Ta nghĩ chắc chắn là vậy rồi. Nếu không có mù mắt mới chọn một người như ta được”. Nàng ngước mắt lên rồi đưa tay nắm lấy tay Liên Cẩm: “Ta thật lòng ngưỡng mộ nàng lắm đấy, dám can đảm theo đuổi tình yêu của mình. Ta cũng muốn tìm được một người thương ta chứ không phải để tâm vào gia thế. Nhưng mà ta lại không dám bỏ đi như nàng vậy. Mới lên chùa thôi đã không chịu khổ được rồi”.

Liên Cẩm khẽ cười vỗ vỗ mu bàn tay nàng: “Đó là vì nàng chưa gặp được người mà mình thương đó thôi. Khi ấy dù vất vả thế nào nàng cũng vượt qua cả. À mà tự nhiên nhắc tới ta làm gì. Không phải cuối cùng cũng trở về đây xem mắt rồi đấy thôi”.

Uyển Nhu bật cười định kéo nàng hỏi chuyện trong mấy tháng vừa qua. Từ hôm về đến giờ hai người không có nhiều thời gian để cùng nhau tâm sự, hiếm khi có dịp thảnh thơi rảnh rỗi như thế này.

Không ngờ chưa gì tiếng A Liên đã oang oang vang lên ngoài cửa lớn:

“Ối, tiểu thư còn chưa dậy ạ, thiếu gia chờ nô tì vào bẩm báo đã nhé”.

Thiếu gia? Không lẽ ca ca của Uyển Nhu đã về nhà rồi sao?

Hai người tròn xoe mắt nhìn nhau rồi cùng hướng theo tiếng bước chân thình thịch của A Liên đang chạy vào bẩm báo:

“Tiểu thư ơi, thiếu gia vừa về nhà. Nhưng mà hình như thiếu gia đang có việc gấp cần tìm tiểu thư đó, bảo nô tì vào gọi tiểu thư ra”.

Uyển Nhu nghe tin ca ca về thì mừng rỡ muốn nhảy cóc cả lên. Từ nhỏ tình cảm của hai huynh muội đã vô cùng khăng khít. Hơn nữa mỗi năm ca ca nàng đều có một chuyến đi xa như vậy, mỗi lúc quay về, huynh ấy lại mua cho nàng đủ thứ đặc sản địa phương. Cho nên lần nào Uyển Nhu cũng trông chờ ca ca về mòn mỏi.

Nàng phấn khởi chạy tới thau nước rửa mặt:

“Ta chuẩn bị một chút rồi chúng ta ra ngoài gặp ca ca ta nhé. Chắc huynh ấy vẫn còn nhớ nàng đó”.

Liên Cẩm giật mình nhớ ra:

“Nhưng mà lúc đó ta đã nói nhà mình gặp khó khăn nên mới vào quân doanh tìm việc mà. Bây giờ mặc đồ đẹp đẽ thế này để ra gặp huynh ấy, chắc chắn sẽ bị nhận ra ngay. Có khi huynh ấy còn không vui vì ta nói dối nữa”.

Uyển Nhu vừa lau mặt vừa ngẫm nghĩ, đúng nhỉ, nàng cũng góp một tay vào lần nói dối đại huynh của mình mà, không thể để lộ được.

Nghĩ như vậy, nàng gật đầu chắc nịch:

“Nếu vậy nàng cứ lánh ở trong phòng, ta ra nói chuyện với huynh ấy một chút rồi sẽ quay lại ngay”.

“À, còn chuyện này nữa, lúc về gấp quá nên ta chưa kịp lấy tiền lương. Nếu huynh nàng có đưa thì nàng cứ cầm giúp ta nhé, bảo là sẽ chuyển lại cho ta sau”.

Hai cô nương chơi thân với nhau từ lúc nhỏ, khả năng ăn ý và hiểu nhau chắc không thể kiếm được người thứ hai. Uyển Nhu mang theo sứ mệnh che giấu mọi chuyện tung tăng ra khỏi cửa. Liên Cẩm lén lút nấp phía sau, nghe ngóng tiếng Uyển Nhu đang sang sảng ngoài sân.

“Ca ca, sao huynh về sớm thế, muội cứ tưởng phải vài hôm nữa huynh mới về”.

Nửa năm không gặp muội muội, trông nàng có vẻ lớn hơn trước rất nhiều. Nguyễn Việt Khoa yêu thương đưa tay xoa đầu nàng:

“Ta có việc nên phải quay về gấp, Uyển Nhu nhà ta lại lớn hơn không ít rồi”.

Nàng khẽ cười vui vẻ: “Muội còn điềm tĩnh hơn nhiều đó, cũng ngoan ngoãn biết nghe lời”.

Nguyễn Việt Khoa vừa đi chào cha mẹ rồi mới ghé sang đây. Đương nhiên hắn cũng nghe được chuyện mẹ đưa muội muội đi xem mắt. Mặc dù Uyển Nhu đã qua tuổi cập kê một năm rồi. Nhưng mà trong lòng một huynh trưởng như hắn, nàng vẫn còn nhỏ bé chưa hiểu rõ sự đời. Hắn khẽ thở dài một hơi rồi nói tiếp:

“Nhưng mà muốn gả sang nhà người ta thì phải điềm tĩnh hơn thế nữa. Ta không biết nhiều về tên Triệu tú tài này. Để mai đại ca đi nghe ngóng xem thử, xem hắn có xứng đáng với Uyển Nhu nhà mình không”.

A Liên vừa quét lá trong sân vừa vui vẻ nói hóng theo:

“Đúng đó thiếu gia, nô tì có đi tìm hiểu mà không biết gì nhiều. Phải trông cậy vào thiếu gia anh minh thần võ rồi. À mà tiểu thư và thiếu gia vào trong phòng rồi nói chuyện. Nô tì quét rác ở ngoài thế này phẩy lên người hai người mất”.

Thấy bước chân của Nguyễn phó tướng hướng thẳng vào phòng mình, Nguyễn Uyển Nhu vội kéo huynh mình lại, cười lởi xởi:

“Muội mới tỉnh giấc, muốn đứng ngoài này hít thở không khí trong lành hơn. Vào trong phòng bí bách quá. A Liên, em tránh đi chỗ khác, bao giờ ta và đại ca nói chuyện xong thì lại tới quét tiếp”.

Nghe hai chữ “A Liên” Nguyễn phó tướng mới nhớ ra mục đích chính mà mình vội tới đây, hắn hỏi ngay:

“A Liên bạn của muội sống ở nơi nào vậy?”

Uyển Nhu ngớ ra rồi cười xòa:

“Tự nhiên huynh lại hỏi thăm về bạn muội là gì vậy? Bao nhiêu năm qua chưa bao giờ thấy huynh quan tâm như thế đó. À muội chưa ăn sáng nên thấy đói bụng quá, hay mình đi sang chỗ mẹ ăn gì đã rồi nói chuyện tiếp”.

Nguyễn Việt Khoa kéo tay nàng ấy lại, thoáng nhíu mày:

“Đại ca nói nghiêm túc đấy, đại ca có chuyện cần tìm muội ấy thật. Không phải muội bảo nàng ấy bị gọi về quê gấp để gả cho người ta đó sao?”

“Muội… muội nói như thế hồi nào?”

“Lúc về ta có dặn bác phu xe hỏi muội về tình hình gia đình của A Liên, bác ấy báo lại với ta muội nói là về để cưới hỏi”.

Uyển Nhu sững sờ một lúc: “Muội trả lời như thế bao giờ chứ? Không có”.

Nguyễn phó tướng nhướng mày: “Thật không có sao. Nhưng mà có hay không thì muội cứ dẫn ta tới gặp A Liên đi cái đã. Ta có chuyện gấp cần phải tìm muội ấy”.

Uyển Nhu cũng bắt đầu cảm thấy hơi hoảng rồi, nàng lắp bắp hỏi: “Đại ca à, không lẽ A Liên gây ra tai họa tày đình gì nên huynh mới đuổi về tận đây truy bắt thế sao?