Năm Tháng Vô Định I: Gặp Em Ngày Xuân Phân

Chương 5




Quản gia dẫn theo cảnh sát vào nhà, ông nhìn cô gái mặc cảnh phúc đi phía trước thật rất quen. Giống như đã gặp ở đâu rồi. An Thực ngồi dưới sảnh đọc báo, nghe quản gia thông báo, mới ngước mặt lên. Hắn vừa thấy Diệp Dao, trong lòng dịu dàng rất nhiều, nhìn bên cạnh thấy vài ba tên nữa mặt lại thêm lạnh.

Diệp Dao lạnh lùng cất tiếng "An Thực, tôi bắt chú vì tình nghi có liên quan đến vụ án hai người bị giết. Mời đi theo chúng tôi."

Mắt liếc tấm giấy trước mặt, khóe môi hắn hờ hững nhếch lên, không nói câu nào, thong thả đi cùng cô. Điều này khiến bọn họ rất nghi hoặc, cũng không cần phải dùng còng tay.

Trong phòng thẩm vấn, Diệp Dao ngồi đối diện quan sát An Thực, hai người bọn họ, trên mặt không chút biểu cảm như khối hàn băng lớn đang đấu với nhau xem ai lạnh lùng hơn. Dương Cảnh Kiệt cùng anh em đứng sau tấm kính cảm thấy không ổn, liền nhắc nhở "Tiểu Dao, không nên kéo dài thời gian."

Diệp Dao nghe giọng nói phát ra từ tai nghe, mới chịu cất tiếng "Nói, có phải chú đã giết hai người này?" Cô đẩy hai bức hình về phía hắn.

An Thực trầm ngâm, khẽ lắc đầu "Không."

"Còn ngụy biện, trên phố, chú là người đã nổ súng bắn vào họ. Ngay hôm sau liền thấy xác của hai người đó. Đừng tưởng tôi không biết những người khác bàn tán, bất kể người nào dám đến địa bàn của An Thực gây rối, sẽ chết không toàn thây."

An Thực nhếch môi, tay chống cằm nhìn cô "Em đến chỗ tôi gây rối nhiều lần mà vẫn sống đấy thôi."

"Tôi không có thời gian đùa giỡn với chú."

"Tắt hết máy quay, đuổi bọn họ ra ngoài. Tôi nói em biết."

Diệp Dao im lặng như đang suy nghĩ điều gì, sau đó tắt hết máy quay phim, ra ngoài nói anh em đi ra. "Bây giờ được rồi chứ."

An Thực khẽ cười, hắn thích cô ngoan ngoãn như vậy hơn, hai chân duỗi dài gác lên bàn, giọng điệu đầy giễu cợt "Tay, là do tôi chặt, nhưng người, thì không phải tôi giết."

Diệp Dao tuy không muốn tin nhưng cũng không còn cách nào khác. Cô hiểu rõ bản tính của hắn, nếu đã làm, chắc chắn sẽ nhận. Nhưng An Thực lại là kẻ tình nghi số một. Diệp Dao cất tiếng "Nếu chú không nhận tội, tôi sẽ bắt giam chú."

"Dao nhi, bắt người trái phép sẽ bị kiện ngược đấy. Rõ ràng tin tôi trong sạch, tại sao lại miễn cưỡng như vậy."

Diệp Dao mím môi, cô rất muốn tống người đàn ông này vào tù càng sớm càng tốt để hắn đền tội cho gia đình cô. Nhưng cô là cảnh sát, không thể làm việc lỗ mãng. Diệp Dao cười lạnh "Tay chú đã giết bao nhiêu mạng người, tưởng tôi không biết sao? Hồ sơ vụ án liên quan đến chú trong sở nhiều gấp mấy lần. Chú nói tôi tin thế nào đây?"

An Thực nhìn đôi mắt chất đầy lửa giận của cô, dù tức giận nhưng vẫn giữ bình thản. Điểm này rất giống hắn, khóe môi An Thực giương lên, ôn nhu nói "Dao nhi, tôi, ngoài chuyện đó ra, thì chưa từng gạt em điều gì." Sau đó đứng dậy, tiến ra cửa "Nếu không còn gì tôi về đây."

Diệp Dao trầm mặc trong phòng tối, tim cô đập rất mạnh, cô không thể phủ nhận lời của hắn cũng không thể không hận. Diệp Dao khẽ thở dài, lấy tài liệu đi ra ngoài.... Cuối cùng lại dể hắn đi một cách dễ dàng như vậy.

......

An Thực quay trở về biệt thự, hắn không hứng thú đến vụ án của cô, trên đời này người chết vì bị giết không thiếu, hơn nữa, hai kẻ đó còn là người trong xã hội đen, sớm muộn cũng chết. Cây hoa đào lâu năm trong vườn đang độ mãn khai, chỉ cần một cơn gió nhẹ tản qua sẽ khiến những cánh hoa mỏng manh rơi đầy trời, thu hút sự chú ý của An Thực, hắn khẽ thở dài, xuân đến rồi.

Lúc Diệp Dao còn ở đây, cô thường ngồi dưới gốc cây vẽ tranh, An Thực còn nhớ, cô đã nằm trên chân hắn ngủ rất ngon. Hoa đào nở rất đẹp, nhìn giống như tuyết rơi. Diệp Dao cười tươi nói "Chú nhìn xem, có giống tuyết không?"

An Thực lúc ấy chỉ mỉm cười, cùng cô nhìn khung cảnh hết đỗi mỹ lệ, cô híp mắt nói "Chúng ta gặp nhau vào xuân phân đúng không? Sau này, chỉ cần đến ngày này, chú nhất định phải cùng con ngắm hoa đào nở."

"Được, chú hứa."

Nhưng bây giờ, lại chỉ còn An Thực đứng đây, hắn trầm ngâm hồi lâu nhìn cây hoa đào. Lời hứa rốt cuộc cũng thể giữ được, ánh mắt đen huyền ngập tràn bi ai....

... ...

Vì không có bằng chứng chứng minh An Thực là người đã giết hai thanh niên kia, sở cảnh sát đành phải thay đổi hướng đi và điều tra lại. Nhưng họ vẫn cho rằng việc này có liên quan đến An Thực. Chỉ cần có bằng chứng sẽ bắt được hắn. Nếu cảnh sát có thể loại được một người có tiếng tăm lớn như An Thực thì đất Trung Hoa này sẽ bớt loạn hơn.

Diệp Dao hiện đang đi tuần tra, xem xét xung quanh, nạn nhân bị vứt xác ở góc sông Hoàng Phố, thì nên kiểm tra ở đó. Đột nhiên, tiếng kèn xe hơi vang lên, Diệp Dao quay lại, cặp mắt ghét bỏ không muốn nhìn người đàn ông trong xe. An Thực nghiêng đầu ra ngoài, cất tiếng "Tôi mời em ăn cơm."

Diệp Dao không quan tâm, chân bước đều bỏ đi. An Thực nhấn ga chạy theo "Có cần tôi bế em vào xe không?"

Cô vẫn không để ý, hắn dừng xe, bước xuống chặn trước mặt cô, đôi mắt hiện rõ không vui, Diệp Dao bình thản nhìn thẳng hắn, không có ý muốn nói chuyện, An Thực nắm tay cô kéo đi, mày liễu nhíu lại, cô cố gắng thoát tay "Chú điên sao? Bỏ ra."

Gần đó vang lên tiếng hét "Ăn cướp, giúp tôi, làm ơn bắt cậu ta lại."

Diệp Dao nhìn tên cướp chạy lướt qua, tay vung mạnh, hất An Thực ra, chạy theo. Hắn ngạc nhiên, thấy cô mặc cảnh phục, chân mang giày đế cao chạy rất nhanh. Miệng rủa thầm một câu "Thằng khốn, làm gián đoạn việc của ông." Sau đó cũng đuổi theo.

Diệp Dao hét lên "Đứng lại." nhưng tên cướp không nghe, trên đường bỏ chạy còn đẩy ngã mấy người. Đột nhiên hắn đứng lại, cô còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy An Thực dùng một cước đánh ngã tên cướp xuống đất. Cô nhíu mày chạy đến còng tay hắn ta, giờ thì cô đã biết: Trong cuộc rượt đuổi, câu nói vô dụng nhất chính là "đứng lại".

Giao hắn cho đồn cảnh sát gần đó, trả túi sách cho người phụ nữ kia. An Thực điềm nhiên nói "Tôi giúp em bắt cướp, nên trả công tôi bằng một bữa trưa."

Diệp Dao nhếch môi cười lạnh "Tôi có nhờ chú sao? Lo chuyện bao đồng."

"Một bữa trưa đối với em khó thế sao?"

"Tôi chính là không muốn ăn với chú."

Diệp Dao quay mặt bỏ đi, lại bị An Thực kéo ngược, dường như bản tính của hắn không cho phép người khác từ chối, nâng cô lên quăng vào xe. Diệp Dao tức đến đỏ mặt, giơ chân đạp hắn, liền bị nắm lại, vung tay đánh cũng bị chặn, cô hừ mũi, vươn tay còn lại, nhưng An Thực cũng rất nhanh né sang một bên, cất giọng trầm trầm bất mãn "Tôi chỉ có hai tay, nhưng em có tin tôi giữ chặt tay chân em một cách gọn nhẹ không? Còn không ngoan ngoãn ngồi yên?"

Diệp Dao không thể phản kháng, cũng không cách nào cự lại, đành im lặng. An Thực rất hài lòng, nhấn ga rời đi.

Nhà hàng gần sông Hoàng Phố đông đúc người ra vào, An Thực đưa Diệp Dao vào phòng đặt sẵn, căn phòng này cách xa với bên ngoài ồn ào, từ trong nhìn ra cửa sổ có thể thấy rõ sông Hoàng Phố chảy dài óng ánh nắng chiều. Diệp Dao ngồi xuống, khuôn mặt trắng mịn hiện rõ sự chán ghét, bất mãn.

An Thực gọi món xong, đưa mắt nhìn cô "Cau có như vậy làm gì?"

Hắn còn không biết nguyên nhân, Diệp Dao nhịn không được trừng mắt nhìn hắn. Phục vụ dọn thức ăn lên bàn, đều là món cô thích, nhiều năm như vậy, An Thực vẫn nhớ khẩu vị của cô?

An Thực gắp vào chén Diệp Dao một miếng thịt, cất giọng "Ăn thử xem."

Cô ăn thử, không tệ. Cứ coi như vì hắn giúp cô nhanh chóng bắt cướp nên cùng ăn một bữa. An Thực nhìn cô ăn cơm, khóe miệng khẽ giương lên, thong thả dùng bữa. Hắn đã chờ đợi rất lâu mới có thể cùng cô ngồi ăn cơm chung. Diệp Dao vẫn là cô bé hắn hết lòng yêu thương.

Một lúc sau điện thoại bất chợt reo lên, Diệp Dao nhận được thông báo ở sở cảnh sát, nên phải đi về. An Thực nhíu mày, tại sao trên đời này lại có lắm kẻ phá rối chuyện của hắn như vậy? Diệp Dao dùng khăn tay lau miệng, cất tiếng nói "Tôi phải về rồi."

"Dao nhi...."

Chính là lúc Diệp Dao đưa tay mở cửa, liền bị một cánh tay to lớn chặn lại, An Thực đứng ngay sau lưng, khoảng cách rất gần khiến tim cô đập mạnh. Giọng nói trầm ấm, đầy nam tính khẽ vang "Có một chuyện, tôi nhất định phải nói với em."

Diệp Dao cố gắng giữ bình tĩnh "Chú nói đi."

".... Tôi nhớ em."

Câu nói của hắn khiến cô đầy kinh ngạc. Ngay từ khi gặp lại, hắn đã muốn nói ba chữ ấy, chỉ là, không có cơ hội. Hắn biết, mình đã gây cho Diệp Dao tổn thương rất lớn, muốn cô chấp nhận hắn một lần nữa là chuyện rất khó. An Thực nói tiếp "Năm năm qua, chưa một lần tôi ngưng nghĩ về em, ngay cả thở tôi cũng dành để nhớ em. Nếu có thể, tôi ước mình đủ dũng cảm để vứt bỏ mối tình này, nhưng lại không thể."

Diệp Dao trầm mặc, khoảnh khắc ấy, tim cô rung động mãnh liệt. Cơ thể không cách nào di chuyển, từ khoảng cách này, cô có thể cảm nhận được hơi thở thanh lạnh cùng nhịp tim vội vã của An Thực, cô nắm chặt vạt áo, nuốt run rẩy vào lòng "Đối với tôi, chú vẫn là kẻ giết người không gớm tay. Tôi và chú, sớm đã là hai thế giới khác nhau..."

Dứt lời, Diệp Dao đẩy cửa bước đi. Bàn chân nhanh chóng rời khỏi nhà hàng. Cô sợ, nếu còn đứng đó, cô sẽ rung động vì lời nói của An Thực. Mỗi lần hắn xuất hiện, đều làm tâm tư cô hỗn loạn, cố gắng lắm mới có thể kìm nén. Năm năm qua, không biết Diệp Dao lặp đi lặp lại bao nhiêu lần rằng cô hận An Thực - hắn là kẻ hại chết ba mẹ cô. Nhưng vẫn không thể chối bỏ việc cô từng rất yêu An Thực. Nếu ngay từ đầu, hắn sớm nói sự thật, có lẽ.... cô và hắn sẽ không như bây giờ.

An Thực trầm mặc đứng sau cánh cửa gỗ, mỗi lần bị cô cự tuyệt, tim thực rất đau, không một từ ngữ nào có thể diễn tả tâm trạng lúc này. An Thực muốn nhìn lại nụ cười của Diệp Dao lúc nhỏ vì hắn tỏa sáng, vì hắn mà hạnh phúc. Bất luận là việc gì, Diệp Dao cũng muốn học, chỉ để không trở thành gánh nặng của An Thực. Cô bé đó, dù cố chấp nhưng vẫn khiến người khác thương yêu. Thở nhẹ một hơi, nếu sớm biết kết quả như bây giờ, hắn đã để cô biết sự thật.

Bất luận là ai, dù lạnh lùng đến đâu, trái tim có sắc đá thế nào, cũng đã từng trải qua một lần tổn thương trong đời. Có người nói, tổn thương giống như vết thương ngoài da sẽ sớm lành, còn tôi thì nghĩ, tổn thương, chính là vết sẹo cắm sâu vào tận đáy lòng mãi không thể phai nhòa.

Nhiều người nói tình yêu là thứ xa xỉ nhất thế gian, nhưng hạnh phúc còn xa xỉ hơn gấp vạn lần.