Năm Tháng Vô Định I: Gặp Em Ngày Xuân Phân

Chương 6




Tố Nghi đứng gần sở cảnh sát, khi thấy Diệp Dao trở về vội lên tiếng gọi "Tiểu Dao."

Diệp Dao nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, có vẻ từng gặp qua nhưng vẫn là không nhớ là ai. Tố Nghi mỉm cười "Là chị, Tố Nghi. Còn nhớ không?"

"Lâu quá không gặp." Diệp Dao khẽ cười, lúc còn nhỏ, Tố Nghi thường xuyên đến "Nguyệt" chơi cùng cô, có thể nói bọn họ còn thân như chị em ruột. Mỗi khi có chuyện Diệp Dao đều tìm Tố Nghi. Nhiều năm trôi qua, cô vẫn giữ nét thanh tú, xinh đẹp dịu dàng như vậy.

Cô cùng Tố Nghi đến quán nước gần đó, Diệp Dao hỏi "Chị tìm em có chuyện gì sao? Nếu là vì An Thực thì không cần thiết."

Tố Nghi không mấy kinh ngạc, vì từ nhỏ Diệp Dao là người rất nhạy cảm và tinh tế. Dễ dàng hiểu ý người khác. Tố Nghi dịu dàng cất tiếng "Tiểu Dao, chị chỉ là thay anh ấy nói với em vài câu thôi."

Diệp Dao miễn cưỡng lắng nghe. "Tiểu Dao, khi em bỏ đi, An Thực như phát điên lên, để tìm em, anh ấy như lật tung cả trái đất. An Thực rất yêu em. Chuyện năm đó chỉ là vô tình, thật tâm anh ấy cũng không muốn giấu em."

Tố Nghi tuy không thể nhìn thấu tâm tư người khác nhưng cô biết tình cảm Diệp Dao dành cho An Thực cũng rất nhiều. Diệp Dao vốn không hận hắn đến mức này, chỉ là đang giận dỗi việc hắn lừa dối cô. Tố Nghi mỉm cười, vỗ nhẹ tay Diệp Dao "Nếu có thể tha thứ thì tha thứ đi."

Diệp Dao trầm tư, cô không biết phải trả lời Tố Nghi thế nào....

....

Dương Cảnh Kiệt nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, tay lướt chuột, lông mày lâu lâu chau lại. Thấy vậy, Du Phong cất tiếng "Anh Kiệt, sao lại cau có như vậy? Hử? Quà sinh nhật cho phụ nữ? Anh định tặng ai vậy?"

Dương Cảnh Kiệt đẩy đầu cậu ra, bất mãn gằn giọng "Nhiều chuyện."

"Haha, Du Phong, cậu còn không biết. Tiểu Dương người ta là muốn chọn quà cho Tiểu Diệp." Lão Từ là cảnh sát lão làng hơn nữa cũng là đội trưởng cất tiếng trêu chọc. Cả đội sớm đã nhận ra tình cảm Dương Cảnh Kiệt dành cho Diệp Dao, chỉ có mình cô là không biết.

Du Phong gật gù "Phải rồi, tuần sau là sinh nhật chị Diệp. Ai da, anh cũng nhanh tay thật đấy."

Dương Cảnh Kiệt nhíu mày "Liên quan đến cậu à!"

Bọn họ cười rộ lên, đúng lúc Diệp Dao từ ngoài đi vào, nhìn thấy cô, Lão Từ ho khan nhắc nhở, Dương Cảnh Kiệt vội tắt máy tính, thấy biểu hiện bất thường, cô nhíu mày hỏi "Có chuyện gì à?"

"Chị Diệp, tuần sau chị rãnh không?" Tâm Liên vui vẻ nói.

"Tuần sau? Tôi rãnh."

"Vậy thì tốt, tuần sau chị nhất định phải đi với tụi em." Nói xong liền quay sang nháy mắt với Dương Cảnh Kiệt. Người khô khan lại không có kinh nghiệm như anh cô cũng nên giúp một tay, mau mau tác thành cho bọn họ.

Diệp Dao cũng không suy nghĩ nhiều, chắc đồng nghiệp rủ cô đi ăn uống cho khuây khỏa.

.....

Bang "Nguyệt" có vụ làm ăn lớn với một lão đại ở Bắc Kinh, bọn họ trao đổi hàng hóa rất cẩn thận. Đối phương họ Cao. Đây là lần thứ hai họ hợp tác làm ăn với nhau. Gã nhận hàng, khóe miệng giương lên "Rất tốt, nhanh như vậy đã xong. Phải rồi, tôi nghe nói, gần đây cảnh sát đã phá một vài vụ làm ăn trong xã hội đen đúng không?"

Ánh mắt thâm trầm của An Thực lướt một lượt, cất giọng trả lời "Phải. Ông lo à?"

Gã cười phá lên, lắc đầu nói "Tôi chỉ thắc mắc thôi, từ trước đến nay tôi không thích cảnh sát rồi, hơn nữa, nghe nói còn là phụ nữ, nên tôi rất tò mò."

"Không cần thiết. Việc này cứ để tôi."

"Cậu có hứng thú?"

"Phải, vì tôi và bọn họ có ân oán từ trước. Tôi mong ông sẽ không nhúng tay vào."

"Hừm.... được. Nếu cần gì cứ gọi tôi." Gã đứng dậy, mỉm cười chào rồi bỏ về.

Đợi gã đi khỏi, Phong Duật Nam cất tiếng "Xem ra bọn họ đã điều tra được là Tiểu Dao rồi."

An Thực trầm tư, nếu gã họ Cao kia đã biết là Diệp Dao làm thì người trong xã hội đen ít nhiều cũng sẽ biết. Hắn nhất định không để cô tổn thương thêm lần nào nữa. Dù cho hắn có lên tiếng bọn họ cũng sẽ ngầm hành động. Nếu bọn chúng biết mối quan hệ của cô và anh thì càng thêm phức tạp. Cần phải khiến cô từ bỏ ngành cảnh sát, quay về biệt thự "Nguyệt", chỉ như vậy cô mới an toàn. "Trác Sâm, cậu cho vài anh em ngầm bảo vệ Dao nhi, nhớ đừng để cô ấy phát hiện. Nếu không có chuyện gì nghiêm trọng thì đừng ra mặt."

Trác Sâm gật đầu nhận lệnh, Lăng Nghị ngồi bên cạnh cất tiếng mỉa mai, người trong thế giới ngầm đều né tránh cảnh sát vì không muốn phiền phức, bây giờ lại đi bảo vệ họ "Haha, xã hội đen mà đi bảo vệ cảnh sát. Nực cười."

An Thực trừng mắt "Đừng để khi cậu chết tôi không đến thắp nhang."

Lăng Nghị cứng họng, buông ra câu chửi thề, sau đó đứng dậy đi về. Sao trên đời này lại có một người luôn nghiêm túc như An Thực? Thật nhàm chán.

****

Diệp Dao đi siêu thị mua đồ ăn, lần trước đống mì gói và thực phẩm ăn liền đều bị An Thực ném đi, bây giờ cô phải mua lại. Vô tình gặp Tố Nghi, cô mỉm cười chào, Tố Nghi vui vẻ nói "Em cũng đi mua đồ để nấu bữa tối sao?"

Diệp Dao gật đầu, cô nói tiếp "Hay em sang nhà chị ăn cơm nhé. Hôm nay Duật Nam không có nhà."

Diệp Dao trầm tư, như vậy không tiện cho lắm. Tố Nghi thấy cô im lặng, liền cất tiếng "Chị cũng chỉ ăn một mình, sao hả? Em không chê cơm chị nấu thì sang nhà chị nhé."

"Vâng." Diệp Dao hết cách đành gật đầu đồng ý. Tuy cô đã quen ăn một mình nhưng cũng không nỡ từ chối Tố Nghi.

Tố Nghi cười tươi, nụ cười của cô như ánh mặt trời chói lọi "Vậy chúng ta cùng đi mua thức ăn."

Ngôi nhà của Tố Nghi và Phong Duật Nam tuy không phải rộng lớn như biệt thự "Nguyệt" nhưng cũng không gọi là nhỏ, có thể xem là đầy đủ tiện nghi. Tố Nghi đưa Diệp Dao vào phòng bếp, cùng chuẩn bị bữa tối. Diệp Dao nhìn xung quanh, từ đầu đến cuối luôn giữ trạng thái trầm mặc.

Cô nhớ lại năm mười lăm tuổi, vì An Thực đã nhờ đầu bếp Thẩm dạy nấu ăn, kết quả làm bản thân bị thương nên bị An Thực cấm không được vào bếp. Sau này, khi sống ở Đài Loan, cô tự thân vận động, học từ sách dạy nấu ăn mà chăm sóc bản thân. Tố Nghi thấy cô đứng im, liền cất tiếng "Tiểu Dao, em ngồi ở bàn chờ nhé."

Diệp Dao giật mình bừng tỉnh, lắc đầu nói "Không cần đâu, em cũng biết nấu để em giúp chị."

"Vậy sao, được, nhớ cẩn thận."

Cô giúp Tố Nghi rửa rau, nấu nướng một chút. Hai người cùng ngồi ăn cơm chung. Diệp Dao không quen với việc ăn cơm cùng người khác nên có chút mất tự nhiên. Tố Nghi nhìn cô, trong lòng thầm thở dài, Diệp Dao rốt cuộc đã không còn là cô bé hay cười như trước. Đôi mắt màu nâu sáng lấp lánh chứa đầy ưu phiền. Khiến cô không biết phải làm thế nào.

Diệp Dao ăn xong, giúp Tố Nghi rửa chén, bên ngoài chợt có tiếng mở cửa, Tố Nghi nhíu mày đi ra ngoài nhìn, không ngờ Phong Duật Nam đột nhiên về sớm, hơn nữa còn có Lăng Nghị và An Thực.

Lăng Nghị cười tươi "Chào em dâu."

Nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của cô, Phong Duật Nam bật cười "Sao vậy?"

"Tại sao anh lại về sớm như vậy? Không phải nói hôm nay bận?"

"Để em ở nhà một mình anh không an tâm. Phải rồi, nhà có khách sao?" Lúc nãy hắn nghe có tiếng nói chuyện.

Tố Nghi định trả lời thì Diệp Dao ở trong bếp đi ra khiến bọn họ sững người. An Thực nhìn thấy cô, sắc mặt liền thay đổi, dịu dàng hẳn đi. Diệp Dao lạnh nhạt nói "Chị Tố Nghi, em về đây." Sau đó cầm lấy túi xách bỏ đi. An Thực liền chạy theo.

"Để tôi đưa em về."

Diệp Dao lạnh lùng đáp "Không cần."

"Em muốn tự đi hay để tôi bế?"

Diệp Dao quay lại nhíu mày, hắn từ khi nào lại thích bắt ép cô như thế. Cô mặc kệ, chân bước đều. An Thực nhanh chóng dùng tay muốn bế cô, liền bị Diệp Dao gạc ra, dùng chân đã vào người hắn.

An Thực gằn giọng "Em muốn tôi tuyệt tử tuyệt tôn sao?" Cô gái này, dám nhắm ngay hạ bộ mà ra tay, nếu không phải hắn nhanh trí, sớm đã bị cô hạ gục rồi. Mỗi lần gặp, nếu không phải đánh thì mắng người vô cớ.

Diệp Dao nhướn mày, nhàn hạ đáp "May cho chú là không trúng."

"Nếu em dám làm vậy, tôi đảm bảo, cả đời còn lại em cũng không sinh được con."

"Vô sỉ." Diệp Dao vung tay đánh hắn, An Thực né sang một bên, cô càng đánh thêm. Hắn cau có giữ chặt tay cô "Tôi còn chưa nói xong, em đánh cái gì?"

"Buông ra." Hắn dám nói những câu vô lại với cô. Còn ở đó lớn giọng.

An Thực khẽ thở dài "Ý tôi là em sẽ không thể có con với người khác..." Ngưng lại một chút, khóe môi hắn nhếch lên "...nhưng với tôi thì được."

"Chú....!!!!" Diệp Dao bị chọc tức, hất hắn ra, dùng hết lực đấm thẳng vào bụng An Thực. Hắn nhíu mày ôm bụng. Đánh trúng rồi, cô rất thỏa mãn, nhanh chóng bỏ đi.

An Thực nhìn theo, thở dài một tiếng. Người như hắn, lần đầu tiên bị phụ nữ đánh, hơn nữa còn là một cô bé hai mươi mấy tuổi.

Diẹp Dao vừa đi vừa lẩm bẩm, An Thực khốn khiếp, đúng là tên bỉ ổi vô liêm sỉ, nhưng trong tâm chợt dâng lên một cảm xúc ngọt ngào.... Diệp Dao nhíu mày, đây là loại cảm xúc gì.

Cô dừng lại, trầm tư bất động tại chỗ. Diệp Dao đối với An Thực rốt cuộc là yêu hay hận. Chính bản thân cũng chưa hiểu rõ, chỉ có điều... cô không muốn tiếp xúc với loại người như An Thực.