Nam Thành Gió Nổi

Quyển 1 - Chương 7




Edit: Winterwind0207

Khụ!" Nam Úc Thành một ngụm bia bị sặc ở trong cổ họng, ho khan vài tiếng, chậm một hồi lâu mới thở ra một hơi, nhìn Lâm Hành nửa ngày, tựa hồ đối với cậu không còn từ gì để nói.

Lâm Hành nói xong bản thân cũng cảm thấy có chút lúng túng, nhìn Nam Úc Thành nửa ngày nói không ra lời, vội vã giải thích: "Tôi cũng là tùy tiện đoán mò, nếu có mạo phạm, xin anh bỏ qua cho."

"Bên trong đầu cậu chứa cái gì vậy?" Nam Úc Thành lắc đầu, khá là bất đắc dĩ: "Tổ của chúng tôi tuy rằng phụ trách vụ án thần quái linh dị, thế nhưng không có quan hệ gì với đạo sĩ." Nói tới chỗ này, anh nhấn mạng từng chữ: "Tôi không phải đạo sĩ."

Nghe anh nói như vậy, ánh mắt Lâm Hành sáng lên: "Vậy không phải nói, trên đời này thật sự có quỷ."

Nam Úc Thành liếc mắt nhìn cậu, không có lập tức mở miệng. Thần sắc của anh có chút khó giải thích được, nhìn Lâm Hành trong nháy mắt, khiến Lâm Hành cảm thấy vào thời khắc ấy thật giống như anh ta có vẻ hơi bi thương.

Không khí an tĩnh một hồi, Nam Úc Thành bỗng nhiên mở miệng: "Không thể nói là quỷ. Đó chỉ là oán khí của linh hồn, bị trói buộc ở dương thế không có cách nào rời đi."

"Vậy lần trước trên xe bus..." Lâm Hành khoa tay một chút, không biết nên hỏi thế nào, Nam Úc Thành lại hiểu ý tứ cậu, gật gật đầu: "Lúc đó người trên xe đều bị oán khí khoá lại."

"Trên đường thường thường sẽ xảy ra tình huống như vậy. Đó là quỷ hồn bị tai nạn ở trên con đường đó, vương vấn chỗ đó không muốn rời đi, nếu như gặp phải tài xế dương khí yếu đi con đường đó, sẽ dễ dàng bị nó đầu độc, rơi vào bên trong vòng tròn không lối thoát."

"Vậy lúc đó anh giải quyết thế nào? Tôi thấy anh đem áo khoác của tôi để trên mặt đất, sau đó giống như đụng phải một người? Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, lòng Lâm Hành vẫn còn mang sợ hãi.

"Tôi chỉ là lặp lại cảnh tai nạn linh hồn kia gặp phải." Nam Úc Thành nói: "Bộ quần áo tượng trưng cho một kẻ đã chết, tôi lái xe đè ép chiếc áo khoác kia, lặp lại cảnh tượng tử vong vì tai nạn xe cộ. Oán khí của người kia không mạnh, về sau liền tự giác rời đi."

Lâm Hành cái hiểu cái không gật đầu, lại nghĩ tới vụ án trong trường học, hỏi, "Vậy.. Vụ án giết người lần này cũng liên quan tới quỷ?"

"Cơ bản coi như thế đi." Nam Úc Thành trả lời theo kiểu ba phải.

"Có ý gì?" Lâm Hành truy hỏi.

"Cậu biết hai người bị hại là chết như thế nào không?" Nam Úc Thành đột nhiên hỏi.

"Không phải nói moi tim..." Lâm Hành nói đến một nửa bỗng nhiên dừng lại, lẩm bẩm: "Không đúng, tôi nhớ tới hai cảnh sát kia nói với tôi tim là khi nạn nhân chết rồi mới bị lấy đi." Cậu bỗng nhiên ngẩng đầu: "Vậy nguyên nhân cái chết là gì?"

"Là kinh hãi." Nam Úc Thành nói: "Hai người đều bị kinh hãi cực độ, khiến huyết dịch tuần hoàn không kiểm soát, xung kích vào tim, dẫn đến việc tim bị phù nề, gây ra xuất huyết, cuối cùng dẫn đến cái chết."

"Lẽ nào cũng bởi vì lý do này, hung thủ mới lấy đi trái tim của bọn họ?" Lâm Hành kinh ngạc nói.

"Không, mục đích hung thủ không phải là vì che giấu tội ác. Hung thủ vốn dĩ không cần che giấu." Nam Úc Thành uống hết giọt bia cuối cùng, đem lon bia ném vào thùng rác: "Nó chỉ là đơn thuần cần những bộ phận đó, cho nên mới lấy đi."

"Vậy tại sao nói vụ án này cơ bản xem như là quỷ làm? Lẽ nào không hoàn toàn là quỷ?" Lâm Hành trợn to hai mắt, không thể tin tưởng.

"Đây là những việc quỷ cần làm sao?" Nam Úc Thành buồn cười liếc mắt nhìn cậu: "Lấy hai trái tim của con người về đá bóng à? Linh hồn không cần những thứ này."

"Vậy ý của anh là, sau lưng án mạng này có thể có một người sống và một linh hồn đồng thời phạm án." Sắc mặt Lâm Hành tái nhợt, những chuyện này đã vượt ra khỏi tất cả nhận thức của cậu.

"Hiện nay xem ra đại khái là như vậy. Tên hung thủ này hẳn là cần thu thập ngũ quan của để luyện chế ra một thứ gì đó. Cho nên tôi nghĩ rất nhanh hung thủ sẽ tiếp tục phạm án."

"Hung thủ giết người có mục đích gì?" Lâm Hành đột nhiên hỏi.

"Hiện nay hai người mới chết không có phát hiện liên quan giữa họ." Nói tới chỗ này, Nam Úc Thành nhíu mày: "Vụ án này bên trong có một điểm rất mấu chốt, chỉ cần tìm được điểm này, có thể tìm hiểu nguồn gốc lý giải rất nhiều thứ.

Lâm Hành trầm tư một lúc, nói: "Nơi này của anh có ảnh của Vương Văn Văn không?" Trong đầu cậu có một ý nghĩ lớn mật cần thiết phải chứng thực, nếu quả thật giống như cậu tưởng tượng, vậy Bạch Cầm rất có thể cũng gặp phải bất trắc.

"Có." Nam Úc Thành lấy ra notebook, tìm ra mấy tấm ảnh, đối với Lâm Hành nói: "Trước khi lên xe tôi mới vừa để cho cấp dưới gửi đến. Hai người chung một khoa, cậu chưa từng gặp cô ấy sao?"

Lâm Hành vừa nhìn thấy tấm hình kia, trong đầu vang lên ong một tiếng.

Quả nhiên! Quả nhiên giống như ý nghĩ của cậu!

Hô hấp của cậu lập tức dồn dập, một phát bắt được cánh tay Nam Úc Thành, hít thở sâu hai lần mới mở miệng: "Lập tức, lập tức gọi người đi tìm Bạch Cầm! Tôi biết quy luật giết người của hung thủ!"

Nam Úc Thành không có hỏi nhiều, lấy điện thoại di động ra phân phó vài câu, nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện, lại nhìn về phía Lâm Hành.

Vẻ mặt của anh thu liễm rất nhiều, không có bộ dạng tản mạn tuỳ ý, ngược lại hiện ra phi thường nghiêm túc: "Nói ý nghĩ của cậu xem."

Lâm Hành sửa lại một chút dòng suy nghĩ, chậm rãi mở miệng: "Bạch Cầm là sinh viên trường học chúng tôi, một tuần trước cô ấy từng hướng tôi biểu lộ, bị tôi từ chối. Ngày thứ hai sau khi biểu lộ, bạn học của cô ấy nói cô ấy không đi học, mãi cho tới bây giờ, cô ấy đã mất tích một tuần rồi. Ngoài ra, Trương Hàm Vũ trước khi chết không tới sáu tiếng, từng theo Cố Kỳ Viễn biểu lộ tình cảm, còn có Vương Văn Văn này..." Cậu chỉ vào bức ảnh trong máy tính, "Ngày hôm qua tôi về trường học, đúng dịp thấy cô ấy đang cùng một nam sinh viên biểu lộ, hiện tại anh có thể đi điều tra. Ba cô gái này đều mất tích sau khi biểu lộ thất bại, Bạch Cầm hiện nay không rõ tung tích, mà Trương Hàm Vũ và Vương Văn Văn đều cùng..." Cậu không hề nói tiếp, Nam Úc Thành lại hoàn toàn lĩnh hội ý tứ của cậu.

"Chuyện của Bạch Cầm không phải trách nhiệm của cậu, tôi đã phái người đi điều tra, cậu trước tiên không cần lo lắng." Nam Úc Thành âm thanh hơi thấp, tiếng nói nam tính trầm thấp, dễ nghe vô cùng, anh ta nói chuyện như vậy ngược lại là cùng với phong cách bình thường của anh ta, có chút khác biệt, lại nhiều hơn một chút ôn nhu.

Lâm Hành bình tĩnh một hồi, còn dự định nói cái gì, điện thoại của cậu lại vang lên. Vừa nhìn, là Cố Kỳ Viễn.

Cố Kỳ Viễn sau khi trở lại phòng ngủ, trong phòng không có một bóng người, thậm chí ngay cả quần áo của Lâm Hành đều thiếu đi một nửa, vì vậy lập tức liền gọi điện thoại lại đây. Lâm Hành giải thích cho cậu ta tình huống trước mắt, đồng thời dặn Cố Kỳ Viễn, nếu như có thể, thì nên về nhã không nên ngủ đêm ở trong trường học. Cố Kỳ Viễn không hé răng, Lâm Hành ngược lại là từ trong điện thoại cảm thấy cậu ta tựa hồ đang tức giận, mà tình huống lúc này cậu cũng không thể nói quá nhiều, chỉ có thể đơn giản giải thích vài câu, sau đó liền cúp điện thoại.

Nam Úc Thành ở một bên nhìn cậu gọi điện thoại, biểu tình suy tư, sau khi thấy cậu tắt máy, anh bỗng nhiên nói một câu: "Bạn cùng phòng này của cậu, không tầm thường đâu."

"Cái gì?" Lâm Hành không phản ứng lại.

"Không có chuyện gì." Nam Úc Thành đứng lên, xoa xoa đầu của cậu, "Đi ngủ đi. Có việc chờ ngày mai lại nói."

Lâm Hành nhìn cái giường duy nhất có trong phòng, có chút lúng túng. Nam Úc Thành như là xem thấu ý nghĩ của cậu, nhàn nhạt nói: "Cậu ngủ đi. Tôi đi ra ngoài tiếp tục tra án. Vừa nãy nói chuyện xem như đã có manh mối đột phá lớn, đêm nay tôi có thể sẽ không đã trở lại."

"Ồ." Lâm Hành sờ mũi một cái: "Vậy anh cẩn thận."

"Ừm." Nam Úc Thành không có nhiều lời, từ cửa cầm cái áo khoác liền chuẩn bị rời khỏi, bỗng nhiên Lâm Hành gọi anh lại: "Chờ đã."

Nam Úc Thành quay đầu lại nghi hoặc nhìn cậu.

"Chuyện kia, anh nói tôi gặp nguy hiểm, là có ý gì?" Lâm Hành thấp thỏm nói.

"Cậu ở trong phòng tắm ký túc xá thấy bóng người kia, rất có thể chính là hung thủ." Nam Úc Thành nhàn nhạt nói: "Chỗ này của tôi rất an toàn, vì vậy cậu có thể yên tâm." Ngẫm lại, anh bổ sung: "Nhớ kỹ, bất luận người nào đến gõ cửa đều không nên mở ra. Không được mở cửa sổ."

Nói xong, anh ta không đợi Lâm Hành trả lời, liền mở cửa đi ra ngoài.

Lâm Hành đứng tại chỗ sửng sốt một hồi, lúc này mới cảm thấy sau lưng chậm rãi nổi lên một cảm giác mát mẻ.

Cậu không dám nghĩ sâu, trở lại ghế sa lông đem hành lý của mình để tới bên cạnh tủ quần áo, cầm từng cái quần áo treo lên.

Sáng sớm ngày thứ hai. Lâm Hành bị điện thoại của Tiêu Tình đánh thức.

Lúc tỉnh lại Nam Úc Thành vẫn chưa về, Lâm Hành một bên nhận điện thoại một bên đi loanh quanh trong phòng bếp, nỗi lực tìm đồ gì đó lấp đầy bụng.

Tối hôm qua cùng Nam Úc Thành nói chuyện liên quan tới Bạch Cầm, cậu cũng dự định hôm nay không đi cùng Tiêu Tình, nếu hiện tại Nam Úc Thành cho rằng cậu mới là người đang gặp nguy hiểm, đồng thời Bạch Cầm bên kia cũng có cảnh sát chuyên môn đến phụ trách, vậy thì cậu cũng không cần thiết phải đi làm gì. Vì vậy liền đem tình huống đại khái nói cho Tiêu Tình một lần, để Tiêu Tình đừng đi qua. Tiêu Tình không liên quan đến chuyện này, nếu là bởi vì nguyên nhân này bị liên luỵ vào, cái được không đủ bù đắp cái mất.

Cúp điện thoại, Lâm Hành rốt cục ở trong phòng bếp tìm được một gói mì, mấy quả cà chua, một quả trứng gà. Thì ra Nam Úc Thành nói vật liệu trong phòng bếp chính là những thứ này.

Nhìn đống đồ này trầm mặc một hồi, Lâm Hành vẫn tự mình động thủ

Khi còn bé cùng bà nội ở chung một chỗ, tuy rằng trong nhà có người giúp việc phục vụ, thế nhưng người giúp việc cũng không phải phục vụ 24/24, giống như lúc buổi tối tất cả người giúp việc về nhà, Lâm Hành đang trong giai đoạn dậy thì, dễ dàng đói bụng, bà nội sẽ cho nấu cho cậu một bát mì lấp bụng. Sau này bà nội qua đời, Lâm Hành liền biến thành một mình ở trong nhà, lâu dần cũng học được một ít kỹ năng nấu ăn, mì trứng cà chua, xem như là sở trường của cậu.

Nhanh chóng nấu mì xong vớt lên, vừa bưng đến trên bàn, liền nghe ngoài của truyền đến động tĩnh. Lâm Hành thò đầu ra nhìn, quả nhiên Nam Úc Thành đã trở lại.

Nhìn thấy bát mì trước mặt cậu, Nam Úc Thành ngơ ngác, trong tay cầm đồ vật gì đó để lên bàn. "Tôi hôm qua sau khi tôi đi mới nhớ tới trong phòng bếp không có nguyên liệu nấu ăn, mới vừa đi mua ít thứ cho cậu" Anh cười cười: "Không nghĩ tới cậu ngược lại thật biết lợi dụng tài nguyên."

Lâm Hành ăn một miếng mì, hơi có chút đắc ý: "Đương nhiên." Nói, xong liền đi xem đồ vật Nam Úc Thành mang về, đại đa số đều là nguyên liệu nấu ăn, còn có hai chai bia.

Nam Úc Thành từ trong phòng cầm quần áo đi tắm. Suốt đêm qua anh tra án, đã phi thường uể oải, tuy rằng bận rộn một buổi tối không làm sao ăn cơm, mà cũng lười động thủ nữa, dự định tắm xong liền trực tiếp ngủ.

Nhưng mà, chờ anh tắm xong đi ra, lại phát hiện trên bàn phòng khách để một bát mì cà chua.

Lâm Hành từ trong phòng bếp đi ra, vừa đi vừa lau tay vào tạp dề, cười nói: "Anh bận rộn một buổi tối, chưa ăn đồ ăn đúng không? Mau nếm thử thủ nghệ của tôi, ăn no mới ngủ ngon được."

Nam Úc Thành biểu tình trong nháy mắt dường như ngưng trệ, sau đó anh đi lại đây, ngồi vào trên ghế salông, lại không động thủ.

Lâm Hành tò mò nhìn hắn: "Làm sao vậy?"

"Không có chuyện gì." Nhịn suốt đêm, tiếng nói của anh càng lộ vẻ khàn khàn, anh không ngẩng đầu, yên lặng ăn sạch bát mì kia.

"Tối hôm qua bọn anh có tiến triển gì không? Có tin tức gì của Bạch Cầm không?" Nhìn anh để đũa xuống, Lâm Hành lúc này mới lên tiếng hỏi.

Lâm Hành đã dự định hỏi một chút tình huống sau khi thấy Nam Úc Thành mới vừa trở về, nhưng nhìn dáng vẻ anh mệt mỏi, lại nhất thời không đành lòng mở miệng, vì vậy liền đi nhà bếp giúp anh chuẩn bị đồ ăn. Nhìn Nam Úc Thành hiện tại hơi có tinh thần một chút, mới đem nghi vấn của mình nói ra.

"Chúng tôi đến nhà cô ấy, không có một người. Hàng xóm xung quanh nói, không chỉ có cô ấy chưa có về nhà, khoảng thời gian ngay cả cha cô ấy cũng không thấy."Anh nhìn chằm chằm vào cái bát không trước mặt, thần sắc không rõ: "Chuyện của Bạch Cầm có chút phức tạp, người gặp nguy hiểm khả năng không phải cô ấy."

Chẳng biết vì sao, Nam Úc Thành vừa mới nói những câu kia, Lâm Hành có một loại cảm giác quái dị. Thật giống như tâm lý luôn có âm thanh đang phản bác tất cả lời anh ta nói. Khiến Lâm Hành không nhịn được hiểu lầm.

"Thật sự?" Cậu thử dò xét hỏi một câu.

Nam Úc Thành lập tức đứng lên, bưng bát mì lên đi về phía nhà bếp, nhàn nhạt nói: "Cậu nói xem."

Cảm giác hoài nghi của Lâm Hành càng thêm mãnh liệt.