Nam Thành Gió Nổi

Quyển 3 - Chương 11




Edit: Winterwind0207

Nam Úc Thành nói lời này, căn bản không tính là lời ngon tiếng ngọt, lúc nói chuyện ngữ khí cũng bình tĩnh không lay động. Nhưng mà Lâm Hành nghe, lại không nhịn được trong lòng một trận run rẩy.

Đối phương mặc dù không có trực tiếp đáp lại lời tỏ tình của cậu, thế nhưng anh nói lời này, dù sao cũng là gián tiếp đón nhận tâm ý của Lâm Hành? Lâm Hành chưa bao giờ nghĩ tình cảm của mình sẽ được đáp lại, trong lúc nhất thời bị niềm vui sướng hạnh phúc đập đến choáng não, dĩ nhiên không biết nên làm ra phản ứng gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Nam Úc Thành, hơi nhếch miệng, thần thái kinh ngạc liếc mắt một cái là rõ mồn một.

Nam Úc Thành nói xong, cúi đầu nhìn Lâm Hành, thấy bộ dạng của cậu vẫn là ngây ngốc ngơ ngác, không nhịn được thở dài một hơi: "Em a —— "

Nói xong, liền chậm rãi nghiêng đầu hôn xuống, ở bên môi Lâm Hành nhẹ nhàng hôn một cái.

Cái hôn này vô cùng mềm nhẹ, như là chuồn chuồn bay ngang qua nước, rất nhẹ nhàng mà cũng rất lon nhu.

Lâm Hành theo bản năng trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm Nam Úc Thành, chớp chớp, không phản ứng lại. Nam Úc Thành lại tiếp tục hôn xuống, rơi vào chóp mũi của cậu, lần này cũng làm cho Lâm Hành lập tức giật mình tỉnh lại.

Cậu hơi có chút thẹn thùng nghiêng mặt đi, không biết nên nói cái gì, tâm lý càng nổi lên một trận ngọt ngào.

Nam Úc Thành thấy cậu phản ứng như vậy, nở nụ cười: "Thẹn thùng như vậy?"

Lâm Hành không lên tiếng, liền quay đầu lại nhìn anh. Nhìn một hồi, lại không nhịn được mê luyến mà đưa tay ra sờ lên hai má người này, theo mũi của anh, từ từ đi xuống phía dưới.

Lâm Hành đầu ngón tay rất nhẹ, cơ hồ không có gắng sức, nhẹ nhàng điểm qua khuôn mặt của anh, vẫn luôn kéo dài tới cằm. Nam Úc Thành bị cậu sờ khó nhịn, nghiêng đầu đi tránh khỏi tay cậu, nhẹ nhàng hôn lên môi Lâm Hành.

Nam Úc Thành hôn cùng tính cách của anh tuyệt nhiên bất đồng, là ôn nhu mà lưu luyến.

Anh từ từ trằn trọc hôn Lâm Hành, đầu lưỡi nhẹ nhàng mở ra môi cậu, chậm rãi thăm dò tiến vào, mềm nhẹ quấn lấy Lâm Hành, mang theo cả tình cảm anh đang cho cậu. Nụ hôn của anh lộ ra một loại cảm giác giống như vừa mới mất đi lại tìm về được càng trân trọng và yêu quý hơn, Lâm Hành bị anh hôn, chẳng biết vì sao, tâm lý chợt dâng lên một luồng cảm giác cực độ đau thương.

Cảm giác này đến rất đột nhiên, thật giống như bọn họ vốn là một đôi yêu nhau bị chia cách đã rất nhiều năm, thật vất vả trải qua tầng tầng đau khổ mới một lần nữa tương phùng (gặp lại). Cái hôn này khiến người ta hạnh phúc cơ hồ muốn rơi lệ.

Lâm Hành không nhịn được mở mắt ra, muốn nhìn một chút Nam Úc Thành. Nhưng mà mới vừa mở ra, cậu đã nhìn thấy ánh mắt của đối phương.

Đó là một loại ánh mắt cậu chưa từng thấy, sâu sắc, bao dung, trong ánh mắt kia tình cảm mãnh liệt trong nháy mắt đối diện với Lâm Hành có thể đem cả người cậu nhấn chìm

Trong lòng cậu rung mạnh, dĩ nhiên không dám nhìn nữa, cậu nhắm hai mắt lại.

Nam Úc Thành từ từ hôn cậu, từ môi của cậu dần dần chuyển qua chóp mũi, lại chậm rãi trằn trọc đến phía sau tại cậu. Anh đem Lâm Hành ôm vào trong lòng, tiến lên dần dần hôn. Như là đang thông qua những động tác này hướng Lâm Hành truyền đạt một loại tình cảm nào đó.

Hai người an tĩnh triền miên rất lâu, hôn đến cuối cùng, thậm chí đều hai người đều có phản ứng, Lâm Hành lúc này mới không thể không đẩy Nam Úc Thành ra, làm cho anh ngừng lại.

Cậu hít sâu mấy hơi, sắc mặt có chút đỏ lên, nhìn Nam Úc Thành, lại không nhịn được đột nhiên nở nụ cười: "Ngớ ngẩn."

"Đúng, ngớ ngẩn." Nam Úc Thành phụ họa nói.

"Anh là đồ ngốc." Lâm Hành lườm anh một cái.

"Ừ, anh là đồ ngốc." Nam Úc Thành hiếm thấy tính tình tốt lặp lại.

Lâm Hành hài lòng gật gật đầu, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhịn không được cười lên.

Tuy rằng hai người đều không có nói rõ, thế nhưng tâm lý hai người đều rõ ràng như vậy coi như là xác định quan hệ. Lâm Hành đắm chìm trong niềm vui sướng thật lâu không có cách nào kiềm chế được, Nam Úc Thành thấy cậu một bộ dạng ngơ ngác ngây ngốc, không nhịn được cười đồng thời cũng khó tránh khỏi có chút cảm khái.

Hai người ở nhà ngọt ngào chán ngán một trận, Nam Úc Thành nhớ tới Lâm Hành trong công ty còn một ma nữ cần phải xử lý, vì vậy nói cho Lâm Hành, Lâm Hành lúc này mới lưu luyến không rời thả anh đi ra ngoài.

Chờ Nam Úc Thành đi rồi, Lâm Hành quyết đoán mở máy vi tính ra lên mạng.

Đầu tiên là tìm kiếm một chút vấn đề trong tình yêu nam nam cần chú ý, sau đó thực sự không nhịn được tâm tình đắc ý, dĩ nhiên nhất thời kích động leo lên QQ vạn năm không đăng bài, còn đăng một bài viết khiến người ta đọc không khỏi ghen tỵ,

"Tôi rốt cục thoát khỏi kiếp độc thân rồi ha ha ha ha!"

Lâm Hành tuy rằng tính cách ôn hòa, thế nhưng bạn bè quen biết lại không thân mật với người nào. Cho nên bạn bè không ít, mà tri kỷ chân chính cũng không có mấy người, đồng thời Lâm Hành cũng không quá yêu thích quan hệ quá mức thân thiện, bạn thân đi nữa cũng không quen thường thường ở cùng nhau, mười ngày nửa tháng không có tin tức cũng là chuyện thường xảy ra. Vì vậy, thời gian lâu Lâm Hành không lên QQ dĩ nhiên phá thiên hoang* đăng một bài đăng như vậy, đồng thời ngữ khí cùng giọng điệu trong ngày thường ôn hòa nghiêm túc cách nhau rất xa, lập tức liền đưa tới liên tiếp rất nhiều câu bình luận...

(*Phá thiên hoang: lần đầu tiên làm một chuyện gì đó)

【 Theo gió đi xa 】: "Tiểu Lâm cậu có phải là bị trộm số?"

【 Thiên hạ đen như con quạ 】: "U, Hành Hành bảo bối, đây là quy luật gì? Lúc nào rồi mà giờ chỉ có mỗi cậu thoát kiếp FA.

【 Vô công Vô sắc 】: "Tiểu hành , tôi chỉ muốn hỏi một vấn đề, có thể bắt được cậu đến tột cùng là yêu nghiệt phương nào!"

....

Lâm Hành trả lời lại, phía sau cư nhiên còn có cô gái không biết đến từ nơi nào trả lời nói: "Lâm Hành, tôi vẫn cho là anh là một người đàn ông tốt, không nghĩ tới! Ai... Anh quá làm cho tôi thất vọng rồi!"

Lâm Hành bị câu bình luận này làm cho dở khóc dở cười, bị cô gái kia khiển trách càng làm cho cậu không hiểu ra sao. Nhìn một hồi, thực sự không nghĩ tới nên làm sao trả lời những người này, chỉ có thể yên lặng xoá bỏ bài đăng, đang chuẩn bị lui ra QQ, bỗng nhiên dưới góc phải liền hiện ra một cái cửa sổ trò chuyện.

Lâm Hành mở ra vừa nhìn, dĩ nhiên là Trương Thần đã lâu không gặp.

Từ lần trước đi tham gia sinh nhật Trương Thần trở về, nửa đêm ở trường học trong rừng cây nhỏ gặp phải thi thể, Lâm Hành đã có một quãng thời gian rất dài chưa nói chuyện với đối phương.

Trương Thần cùng Lâm Hành cũng coi như là anh em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tự nhiên là biết tính hướng Lâm Hành, cũng rõ ràng tình cảm Cố Kỳ Viễn đối với Lâm Hành, bởi vậy cậu ta vừa đến liền đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Cậu cùng Kỳ Viễn ở chung một chỗ?"

Lâm Hành nhìn câu nói này, trong nháy mắt trong lòng đủ loại cảm giác thoáng qua, đang nghĩ ngợi cần phải trả lời thế nào, lại thấy Trương Thần nói: "Thằng nhóc này nhịn nhiều năm như vậy, tôi nhìn đều lo thay cậu ta, không nghĩ tới rốt cục hạ thủ. Hắc, tìm thời gian chúng ta tụ hợp một trận đi, chúc mừng hai người."

Lâm Hành ngón tay ở trên bàn gõ qua lại gõ lại, suy nghĩ rất lâu, mới trả lời: "Tớ không có cùng Kỳ Viễn cùng nhau." Dừng một chút, liền bổ sung: "Chuyện này cậu tạm thời không cần nói cho cậu ta."

Vừa nãy đăng bài chỉ là nhất thời kích động, sau khi đăng xong Lâm Hành cũng ý thức được bài đăng này nếu rơi vào tay Cố Kỳ Viễn nhìn thấy không khỏi quá mức hại người, bởi vậy cũng rất nhanh xoá bỏ. Không nghĩ tới Trương Thần lại còn là hiểu lầm, lần này làm cho Lâm Hành lúng túng có chút không kịp ứng phó.

Trương Thần bị Lâm Hành vừa nói như thế, tựa hồ cũng cứng ở tại chỗ. Qua thật lâu, mới trả lời: "Trời ạ tình huống thế nào? Vậy là ai?! Kỳ Viễn sẽ không giết anh ta chứ?!"

"..." Lâm Hành đánh ra một chuỗi im lặng tuyệt đối, suy nghĩ một chút, lại nói: "Là cảnh sát. Nhận thức hơn nửa năm. Kỳ Viễn biết anh ấy."

"Kỳ Viễn yêu thích cậu mười mấy năm cậu biết không?!" Trương Thần bị Lâm Hành kích thích không rõ, bùm bùm đánh ra một chuỗi: "Tớ còn vẫn cho là hai người các cậu đã sớm xác định quan hệ, chỉ là không chịu nói cho chúng tớ, không nghĩ tới cuối cùng cư nhiên biến thành như vậy?! Trời ạ, trời ạ! Cậu

muốn tớ làm sao tiếp thu sự thực này!"

"... Tớ cũng là vừa mới biết." Nói tới chỗ này, Lâm Hành khá là xấu hổ: "Tớ thật sự chưa từng có hướng phương diện kia suy nghĩ. Kỳ Viễn đối với tớ mà nói giống như người thân... Tớ không có cách nào tiếp thu."

Nói tới chỗ này, Lâm Hành trong lòng cũng cảm giác khó chịu.

Từ sau cái ngày đó Kỳ Viễn tỏ tình với cậu, Lâm Hành tuy rằng không hề nói gì, tâm lý  thủy chung giống như đè lên một tảng đá, luôn cảm thấy thở không nổi.

Đối với Cố Kỳ Viễn, Lâm Hành xác thực ôm ấp  tình cảm rất sâu, thứ tình cảm này bởi vì tồn tại thời gian quá dài, trở nên tự nhiên giống như hít thở, Lâm Hành rất ít khi chú ý nó, thường thường sez xem nhẹ sự tồn tại của nó, cũng bởi vì hai người thật sự là quá quen thuộc, quá thân mật, cho nên Lâm Hành chưa từng có hướng phương diện kia suy nghĩ, chưa hề nghĩ tới Cố Kỳ Viễn cho tới nay đối với mình chiếu cố và quan tâm, dĩ nhiên đều là bắt nguồn từ thứ tình cảm này.

Đột nhiên xuất hiện biến hoá như vậy khiến Lâm Hành không có cách nào trực diện đối mặt với hậu quả của việc này mang đến. Cậu thậm chí không muốn xâm nhập suy nghĩ, không muốn nghĩ cảm thụ của Cố Kỳ Viễn... Không phải là bởi vì không để ý, mà là bởi vì quá quan tâm, quá hổ thẹn, lại không có cách đối mặt, cho nên chỉ có thể trốn tránh.

Đặc biệt là trong lúc này, cậu đã cùng Nam Úc Thành xác định quan hệ, chợt bị Trương Thần nhấc lên tình cảm Cố Kỳ Viễn đối với cậu, trong giây lát này, Lâm Hành trong lòng ngũ vị tạp trần, tâm tình hạnh phúc vừa mới cùng Nam Úc Thành ở chung hoàn toàn bị chua xót thay thế. Cậu nhìn trên màn ảnh Trương Thần đánh ra một đoạn nội dung lớn, dĩ nhiên không có cách nào làm ra bất kỳ câu trả lời nào.

Cậu nhìn chằm chằm màn hình nhìn rất lâu, trong mắt có chút chua xót, thậm chí chưa cùng Trương Thần chào hỏi liền tắt liền máy vi tính. Cậu đi tới trên giường Nam Úc Thành nằm úp sấp, đầu chôn ở bên trong gối, mặt hướng ngoài cửa sổ. Nhìn ngoài phòng lẳng lặng thổi qua đám mây, nghĩ đến từng hình ảnh những năm gần đây cùng Cố Kỳ Viễn ở chung, Lâm Hành trong lòng hổ thẹn cùng tự trách.

Cậu nằm úp sấp một hồi, thật sự là cảm thấy được khó chịu. Liền bò lên lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại cho Nam Úc Thành.

Mới vừa mở ra tin nhắn, lại nghĩ đến Nam Úc Thành vào lúc này phỏng chừng đang bận bịu, đồng thời hai người mới vừa tách ra không lâu, như vậy không khỏi hiện ra quá mức dính người, liền lộ vẻ tức giận đem điện thoại di động thả xuống.

Vừa để tới trên giường, điện thoại di động liền vang lên.

Lâm Hành cầm lên vừa nhìn, dĩ nhiên là Cố Kỳ Viễn.

Tay của cậu theo ý thức run một chút, không cẩn thận liền ấn vào nút nhận cuộc gọi, Lâm Hành bất đắc dĩ, đành phải kiên trì kêu một tiếng: "Kỳ Viễn."

Đầu bên kia điện thoại phi thường yên tĩnh, có thể nghe thấy Cố Kỳ Viễn vang lên tiếng hít thở chầm chậm, Lâm Hành thậm chí có thể cảm nhận đối phương đang đè nén một loại cảm

xúc cực lớn nào đó, bởi vì quá mức khắc chế, cho nên ngay cả lời đều không nói ra được.

Lâm Hành không rõ một trận chua xót tromg lòng, cậu lại gọi một tiếng: "Kỳ Viễn."

Đầu bên kia điện thoại, Cố Kỳ Viễn thật dài thở ra một hơi, trầm giọng nói: "Cậu cùng với anh ta đúng không?"

Lâm Hành cầm điện thoại di động, cúi đầu, chần chờ rất lâu, mới gật gật đầu, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

"Nếu như..." Cố Kỳ Viễn nói hai chữ, lại có chút nói không được, dừng một hồi lâu, mới tiếp tục nói: "Nếu như cậu gặp tớ trước, tớ là người tỏ tình với cậu trước.... Cậu có nhận lời không?

Cố Kỳ Viễn tính cách luôn luôn là lạnh lùng tự phụ, cậu ta chưa bao giờ muốn cùng người khác tranh đoạt, đối với rất nhiều chuyện đều là thái độ có cũng được mà không có cũng được, rất ít người có thể khiến cho cậu ta động dung, càng khỏi nói sẽ dùng tư thái như vậy nói ra những lời này

Cố Kỳ Viễn nói như vậy, giống như là mũi khoan đột nhiên đâm vào trong lòng Lâm Hành. Lâm Hành ngột ngạt nói không ra lời, viền mắt dần dần đỏ lên.

Nhưng mà Cố Kỳ Viễn lại phảng phất hiểu cậu  không có nói ra. Cậu ta trầm mặc rất lâu, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Cậu không cần nói, tớ biết rồi."

Lâm Hành nghe cậu ta vừa nói như thế, tâm lý càng cảm giác khó chịu. Há miệng đang muốn nói cái gì để đền bù, liền nghe Cố Kỳ Viễn lại nói: "Thế nhưng tớ sẽ không bỏ qua. Hành Hành, cậu chỉ có thể ở bên cạnh tớ."

"Hành Hành" danh xưng này, đã có rất nhiều năm không có từ trong miệng Cố Kỳ Viễm nghe được.

Lúc nhỏ, mỗi khi Lâm Hành gặp phải cái gì ngăn trở, hoặc là đơn thuần tâm tình không tốt, Cố Kỳ Viễn sẽ đến trước mặt Lâm Hành, nghĩ biện pháp dỗ cậu vui vẻ. Mỗi lần được Cố Kỳ Viễn an ủi, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nhìn cậu, thanh âm êm dịu gọi cậu là "Hành Hành", khi còn bé Lâm Hành có thể rất nhanh bình tĩnh lại.

Nhưng mà xưng hô thân mật này, đã rất nhiều năm không có từ trong miệng Cố Kỳ Viễn nghe được.

Đại khái là vì bọn họ đều lớn rồi, cách gọi như vậy không thích hợp nữa đặt ở giữa hai người nữa. Dần dần, Lâm Hành cũng là quên mất danh xưng này. Cho tới hôm nay, lại một lần nữa từ trong miệng Cố Kỳ Viễn nghe được hai chữ quen thuộc này, Lâm Hành lập tức phảng phất trở về hơn mười năm trước, lúc hai đứa bé còn sóng vai chơi đùa, Cố Kỳ Viễn ánh mắt tựa hồ từ đó trở đi vẫn rơi vào trên người cậu, sâu sắc mà bao dung, cho tới bây giờ.

Trong nháy mắt, cảm giác áy náy khiến Lâm Hành không có cách nào làm ra bất kỳ đáp lại nào. Cậu chỉ có thể đè nén tâm tình của mình, trầm mặc. Đợi một hồi, mãi đến tận khi Cố Kỳ Viễn cúp điện thoại, tín hiệu báo máy bận đô đô vang lên mới dần dần gọi về thần trí Lâm Hành.

Cậu thở dài, để điện thoại di động xuống, ngồi vào bên giường. Đây là lần thứ nhất, Lâm Hành không biết nên thế nào đối mặt một người.