Nam thê của Tể tướng

Chương 45: Tị họa




Lúc Dương Châu bên này thu được tin tức Thục vương có mưu tạo phản thì cũng chỉ là ba ngày trước khi Dương Châu bị công hãm, lúc ấy chén trà trên tay lão thái gia liền rơi vỡ.

Đại lão gia cũng rất khẩn trương, liền đi tìm lão thái gia quyết định: “Phụ thân, Thục địa tuy rằng cách xa chúng ta, còn có Hoài Dương thành ở giữa, nhưng chuyện Thục vương tảo phản là chắc chắn mười phần, chỉ sợ không lâu có thể đánh tới chỗ chúng ta…”

Lão thái gia trầm giọng: “Thục địa cùng Dương Châu cách xa nhau, Hoài Dương thành lại là nơi quân binh trọng yếu.”

“…?” Đại lão gia không hiểu rõ ý tứ.

“… Hy vọng là ta đã nghĩ sai đi…”  Nếu như chỉ có mình Thục vương tạo phản thì còn không sợ, sợ chính là còn cùng người khác cấu kết! “ Đông Dương, ngươi lên đóng cửa hàng trên trấn, cái gì cũng không cần nói, có ai hỏi thì cứ bảo là do ta nói thế. Đưa cho chưởng quầy bọn họ ba tháng tiền công. Nhân tiện, qua nói Tứ thúc ngươi nhanh chóng lại đây, nói là ta tìm hắn.” Quay đầu nói với đại lão gia: “Đi sang thôn kế bên kêu Tam đệ ngươi cũng lại đây.”

Thừa dịp người còn chưa tới, lão thái gia suy nghĩ một lát, cuối cùng là vẫn tới nhà trưởng thôn, ám chỉ chút chuyện Thục Vương tạo phản, để mọi người có chút ý chuẩn bị. Trong lời nói cũng chỉ lộ ra có ba phần, nhưng chỉ cần ba phần này đã làm trưởng thôn sợ tới vỡ mật, lúc này liền thiên lễ vạn tạ.

Sau khi Tam gia cùng Tứ gia đến nơi, lão thái gia liền chỉ điểm một hai câu cho hai vị thứ tử này, không biết liệu hai người có để ở trong lòng hay không. Hôm sau, lão thái gia liền sai Đông Dương bắt đầu mua lương thực, đem giấu vào hầm ngầm phía sau núi.

Nhưng ngày thứ hai, trong thôn liền xuất hiện giặc cỏ. Có chiến tranh, đổ máu, tử vong, những thống khổ đó đã tạo ra những người không còn có thể coi như là người bình thường, bọn chúng bị kích thích đến không còn lý trí, chỉ vì bị người có tâm địa xấu khích bác liền bắt đầu kết giao mà tới cướp bóc các thôn làng.

Đông Dương bị tiếng bước chân hỗn độn bên ngoài khiến cho bừng tỉnh, mặc vội quần áo, vội vàng đi qua ôm Dịch Khiêm vào lòng, giặc cỏ cũng vừa vặn phá được cửa mà vào trong sân. Đông Dương đem Dịch Khiêm bảo hộ ở sau người, lạnh lùng nói: “ Ta mặc kệ các ngươi là ai, chỉ cần không đả thương người, tài vật trong nhà tùy tiện để các ngươi lấy!”

Tên đầu lĩnh cũng thức thời, nháy mắt với các huynh đệ, một đám liền chui vào phòng, bắt đầu cướp đoạt!

Đông Dương đem Dịch Khiêm vùi vào trong ngực cùng lão thái gia bốn người cùng nhau im lặng đứng ở nhà chính, trong tai nghe thấy từng đợt tiếng vang, lão phu nhân cùng Dư thị gắt gao cắn môi, có thể biết được là căn nhà sẽ bị phá thành cái dạng gì mà.

Những rắc rối nửa đêm của bọn giặc cỏ rốt cuộc cũng lui ra khỏi thôn, nhà nhà đều là tiếng than khóc, cũng có cả những tiếng khóc tê tâm liệt phế vang vọng cả thôn. Lão thái gia phân phó Đông Dương, đem cửa đi cùng cửa sổ khóa lại, không để cho kẻ lạ mở được cửa!

Toàn bộ thôn từ trong hỗn loạn mà nghênh đón sáng sớm, Đông Dương cầm theo cây gậy đứng canh ở sân, sợ có bọn đạo chích tới đục nước béo cò,  nhưng bọn đạo chích không có tới, người tới lại chính là Tiền chưởng quỹ của thực phô trên trấn, liều chết tới đây.

“Tiền chưởng quỹ?” Đông Dương cả kinh, thấy đối phương một thân huyết ô còn tưởng rằng bị trọng thương mà vội vàng tới đỡ.

“Không có việc gì, này là máu của người khác. Nhanh lên, mang ta đi tìm lão thái gia, có chuyện ta phải thỉnh lão thái gia nhanh chóng định đoạt!” Sự việc khẩn cấp, Tiền chưởng quỹ cũng bất chấp cái gì tôn ti trật tự.

Lão thái gia căn bản là không ngủ, vừa nghe thấy có người tìm hắn liền lập tức ra gặp.

Đông Dương vội đỡ lão thái gia tới ghế ngồi, đại lão gia nghe thấy tin cũng chạy tới, thấy một người xa lạ toàn thân đều là máu liền bị dọa sợ một trận: “Hắn là ai?!”

Đông Dương giải thích: “Đây là Tiền chưởng quỹ, là tâm phúc của đại thiếu gia ở trấn trên.”

Lão thái gia biết Dịch Vân Khanh để lại một người hỗ trợ, lúc này cũng bất chấp, xua tay cũng không hỏi nhiều: “Tiền chưởng quỹ tới tìm ta định đoạt chuyện gì?”

Tiền chưởng quỹ thi lễ: “Quân tạo phản của Thục vương thế tới rào rạt, đã công phá tới thành Dương Châu!”

Đại lão gia sợ hãi từ trên ghế nhảy dựng lên: “Cái gì?!”

Theo tình huống ngày hôm qua thì lão thái gia cũng đã đoán được, nhắm mắt lại thu lại tâm tình, lần nữa mở mắt ra đã là mười phần bình tĩnh.

Tiền chưởng quỹ tiếp lời: “Thục vương cùng quân coi giữ thành Hoài Dương cùng một phe, không cần nửa ngày đã hạ được thành Dương Châu.”

Lão thái gia nhíu mày, tình thế xấu nhất đã bị hắn đoán trúng rồi: “Tình hình hiện tại thế nào?”

“Bởi vì quá mức bối rối lại có giặc cỏ tác loạn, tin tức thực đã không thể truyền ra truyền vào được.” Ai cũng không ngờ quân thành Hoài Dương lại liên thủ cùng Thục vương, cứ thế mà Dương Châu sau khi nghe được tin tức chưa được bao lâu đã bị công hãm. Tiền chưởng quỹ nghi hoặc nói: “Hơn nữa, ta hoài nghi trong thành Dương Châu có nội ứng của Thục vương.”

Lão thái gia cũng đã nghĩ tới điều này, hắn không chỉ hoài nghi là ở thành Dương Châu này có nội ứng của Thục vương, mà còn hoài nghi loạn giặc cỏ gần đây ở Dương Châu cũng có phần của Thục vương, bằng không dân chúng bình thường làm sao dám làm càn như vậy, ban ngày còn công khai tới cướp bóc?! Mà những thứ cướp được cuối cùng cũng đều trở thành quân tư cho đoàn quân tạo phản của Thục vương!

Thục vương, hẳn cũng đã ủ mưu từ lâu!

“Toàn bộ thành Dương Châu  đã rối loạn, nơi này cũng không an toàn, cho nên thuộc hạ tìm đến lão thái gia định đoạt, có nên đi tìm nơi khác an toàn để bảo toàn tính mạng?”

“Thành Dương Châu đã bị Thục vương xem như là túi tiền lớn, túi lương thực khổng lồ cho quân của hắn, không đem Dương Châu lật tung lên trời chỉ sợ sẽ không dừng lại! Toàn bộ Dương Châu giờ cũng đã không còn nơi nào an toàn, trừ phi ngươi có thể đem chúng ta ra khỏi Dương Châu!” Lão thái gia cũng biết chuyện này khó tới mức nào, đặc biệt bọn họ cũng đã là những lão nhân, trên đường có sai lầm đều có thể thiên địa cách trở! Cho dù Tiền chưởng quỹ dám đưa, hắn cũng không dám tùy tiện đáp ứng.

Tiền chưởng quỹ lắc đầu cười khổ: “Thuộc hạ làm không được! Nhiều nhất cũng chỉ tìm được một nơi tạm thời an toàn, tránh khỏi bị chú ý.”

“Ta biết việc này quá mức khó khăn, ta cũng không làm khó dễ ngươi. Lão đại, ngươi nói tức phụ của ngươi nấu chút đồ ăn cho Tiền chưởng quầy, hắn liều chết lại đây đưa tin tức, chúng ta không thể bạc đãi được.” Lão thái gia nói xong lời khách khí, nhưng cũng là nghĩ cho Tiền chưởng quầy, Tiền chưởng quầy cũng hiểu, thi lễ đi theo đại lão gia. “ Đông Dương,” nhìn về phía Đông Dương tựa hồ cũng đang có chuyện muốn nói: “ Vân Khanh có phải hay không còn để lại đường lui nào?”

“… Phải, trong động ôn tuyền ở sâu trong núi, trước đại thiếu gia cũng đã cất giấu lương thực cũng đủ dùng cho một năm.” Lúc trước làm vậy chỉ là muốn cho bản thân Dịch Vân Khanh an tâm một chút, căn bản là không nghĩ tới phải dùng tới, không nghĩ rằng hôm nay việc dư thừa lúc trước lại thực sự trở thành một con đường cứu mạng.

“Động ôn tuyền đó có an toàn không? Dã thú đâu? Phải biết rằng chúng ta trốn vào trong núi, không chỉ trốn phản quân của Thục vương mà còn phải trốn cả những dân chúng khác cũng nghĩ tới việc trốn sâu trong rừng.” Lương thực trong núi cũng rất khan hiếm, khẳng định là sẽ phát sinh tranh đoạt.

Đông Dương lắc đầu: “Động phủ cực kỳ ẩn mật, nếu không phải là do ta hái linh chi, chó ngáp phải ruồi mà từ đỉnh núi ngã xuống đúng vào cửa động, thì không ai có thể nghĩ tới trong núi lại có một sơn động mà con người có thể ở được.”

Lão thái gia trầm ngâm. Thục vương đã coi Dương Châu như túi tiền, túi lương thực lớn cho phản quân, khẳng định là sẽ có chủ ý thu nạp thêm lính, Đông Dương lại là tráng niên, so với Thục binh mèo vờn chuột cũng không mấy sáng sủa, không bằng trước cứ trốn vào trong núi sâu, cẩn thận làm việc, chắc cũng có thể bảo toàn một nhà! “Đông Dương, ngươi nói với Tiền chưởng quầy, ăn uống xong thì tới tìm ta.”

Vừa nói Đông Dương đi gọi Tiền chưởng quầy, lão thái gia cũng căn dặn lão phu nhân với Dư thị thu thập đồ đạc. Chờ Tiền chưởng quỹ đến, lão thái gia cảm ơn trung tâm của hắn cũng như cự tuyệt đề nghị của hắn, còn căn dặn Tiền chưởng quầy bản thân phải chú ý an toàn, sai Đông Dương tiễn người đi, trở lại lão thái gia liền cũng bắt đầu giúp đỡ thu dọn đồ đạc.

Thu dọn hơn nửa ngày, lão thái gia sai Đông Dương cùng đại lão gia tranh thủ lúc người không chú ý mà phần lớn đồ đạc mang vào trong núi, đợi đến lúc di chuyển được hơn nửa, nhìn thấy đại môn vẫn không có động tĩnh, lão thái gia có chút thất lạc không nói lên lời.

Đại lão gia nhìn thấy cũng không đành lòng: “Phụ thân, nếu không, ta đi gọi Tam đệ một chuyến?”

“Không cần, hiện giờ bên ngoài rất loạn, đi không được, đến lúc đó lại còn phải sai người đi tìm ngươi.” Tối qua phát sinh chuyện lớn như vậy, Tam gia cùng Tứ gia không thể nào lại không biết, nhưng cả hai đều không có phái ai tới xem qua. Tiền chưởng quầy cũng không phải là người hầu, còn có tâm tới giúp bọn họ chạy trốn, nhưng kia là đứa con ruột thịt lại mặc kệ, không thèm hỏi tới, tâm lão thái gia cũng đã nhìn thấu, tâm đã lạnh!

Nghĩ tới huynh đệ mình, Đại lão gia khuyên nhủ: “Tam đệ, Tứ đệ có thể có nỗi khổ riêng.”

Lão thái gia không muốn nói thêm nữa. Nguyên bản tính toán là ngày hôm sau mới lên đường, nhưng cả ngày, lão thái gia đều thấy không yên, cắn chặt răng chờ tới chạng vạng, thừa dịp không có người chú ý mà lên núi. Lúc này, trời cũng đã bắt đầu tối nên rất khó đi, toàn gia ngươi kéo ta, ta đẩy ngươi, đi hơn nửa ngày cũng chỉ tới giữa sườn núi.

Thấy bầu trời đã tối đen, Đông Dương châm đuốc giúp đỡ nắm lấy tay mọi người cẩn thận kéo lên từng bước.

Dịch Khiêm vẫn kiên trì tự mình đi, từ trên đường nhỏ trèo lên sườn núi, quay lại phía thôn, sau một lúc lâu nói: “Tiểu phụ thân, trong thôn giống như đang bị cháy.”

Đông Dương đi tới, cả kinh, vội đem Dịch Khiêm ôm xuống khỏi sườn núi.

Lão thái gia cũng nhìn thấy, đè thấp cây đuốc mà Đông Dương đang giơ lên cao.

Tiểu Dịch Khiêm, thấy trong thôn là một mảnh lửa đỏ liền nghĩ đó là cháy, kì thực đó chính là những cây đuốc đang di chuyển rất nhanh. Mơ hồ còn truyền tới tiếng gót sắt phi đạp rất nhanh.

Lão phu nhân cùng Dư thị niệm Phật, may mắn là toàn gia đã sớm ly khai. Nếu không, liền vừa vặn bị phản quân bắt được?!

“Đi thôi. Lại đi một đoạn.” Lão thái gia thở dài, cuối cùng liếc mắt nhìn lại trong thôn, hy vọng những thôn dân giản dị này sẽ được cát nhân phù trợ.

Ban đêm đi lại trong núi là rất hung hiểm, đi thêm một lát liền tìm được chỗ tránh gió nghỉ ngơi, hồi phục một đêm, đợi tới sáng sớm hôm sau, ăn thêm chút lương khổ liền bắt đầu lên đường. Sơn đạo gập ghềnh, Đông Dương sợ lão thái gia không chịu được, tận lực tìm con đường gần nhất, tới giờ ngọ ngày hôm sau liền tới được cửa sơn động.

Lão thái gia là nhẹ nhàng thở ra lại nói vài lời, nhẹ nhàng thở ra là do một nhà đều đã an toàn tới được sơn động, không bệnh không đau ; nói vài lời là vì kế tiếp bọn họ chỉ sợ phải mất một khoảng thời gian không ngắn phải sống ở chỗ này.

Vì muốn sống tốt trong sơn động, cũng như không muốn đem toàn áp lực đặt trên vai một mình Đông Dương, lão thái gia đem mọi chuyện trong sơn động chia ra làm hai loại trong ngoài, nữ nhân lo việc trong, nam nhân lo việc ngoài, ngay cả lão thái gia cũng cố gắng chiếu cố Đông Dương theo khả năng.

Người là một loại động vật dễ thích nghi. Tâm hoảng ý loạn mà trải qua mùa thu, nghênh đón mùa đông thì cũng đã quen dần, chờ đến khi đã quen mới phát hiện, cuộc sống ở đây kì thực cũng không tệ như trong tưởng tượng, ngược lại còn có chút ý vị hưởng thụ.

Ngày hôm đó đại tuyết phong sơn, toàn gia đứng ở trong động, lão phu nhân cùng Dư thị chọn vị trí tốt bắt đầu thêu thùa may vá, thường thường nói chuyện phiếm hai câu, cũng thấy rất vui, Đông Dương ở cạnh bàn nhỏ dạy Dịch Khiêm chút thường thức, còn lão thái gia cùng đại lão gia chiếm cái bàn lớn, đang cùng nhau chơi cờ tới bất phân thắng bại!

Lão thái gia so với đại lão gia về kì lực đúng là cao hơn không ít, chấp một pháo, một mã và một tốt, chẳng qua là đại lão gia vẫn là tâm tình khó nhịn, vì hắn cảm thấy lão nhân gia đang chơi đùa hắn.

Dưới áp lưc đó, đại lão gia liền hạ sai cờ, muốn đổi ý, lão thái gia lại nhẹ nhàng nói một câu.

“Chơi cờ phải dứt khoát.”

Đại lão gia cứng lại, vẻ mặt hối hận đem quân cờ buông, kết quả không ngoài sở liệu của hắn, cha hắn thuần thục chiếu tướng hắn, một mảnh giáp cũng không lưu lại! Trong mắt cũng không có chút hạt bụi nào.

Lão thái gia nâng nâng mí mắt, hiển nhiên là tâm tình vô cùng tốt: “Lại tiếp một ván, ta nhường thêm một quân mã.”

“Cha, ” Đại lão gia cười khổ: “Nhi tử thừa nhận chơi cờ không thắng nổi ngài, ngài liền giơ cao đánh khẽ tha ta có được không?”

“Sao lại thế được!”

Xin khoan dung không được, Đại lão gia lựa chọn hạ sách, đem lão thái gia tức tới thổi râu trừng mắt, giương mắt thấy Dịch Khiêm đã học xong, ngoắc Đông Dương đang tạm thời nhàn rỗi tới đây: “ Đến, Đông Dương, gia gia dạy ngươi chơi cờ!”

Lão phu nhân chặn lời: “Ngươi có để cho đứa nhỏ nghỉ ngơi hay không?”

“Đánh ván cờ cũng là nghỉ ngơi.”

Lão thái gia như cái đứa nhỏ tranh cãi, lão phu nhân lười nghe hắn ngụy biện, chỉ nói với Đông Dương: “Đông Dương, nếu cảm thấy lão nhân phiền ngươi, ngươi cũng không cần để ý đến hắn.” Cuối cùng liếc nhìn lão thái gia, nói thêm một câu: “Ỷ vào chính mình có chút thiên phú chơi cờ, từ nhỏ đến lớn đều khi dễ người ta!”

Lão thái gia không phục, vì mình biện giải hai câu. Lão phu nhân không nhẹ không nặng đẩy trở về.

Đông Dương nhìn bàn cờ trước mắt, suy nghĩ nhẹ nhàng bay thật xa.

Dịch Khiêm đối với chơi cờ không có hứng thú, vui vẻ từ trong góc sáng sủa lấy ra hạt dẻ đến hỏa lò lý đốt. Hạt dẻ là Đông Dương bớt thời gian ở trong núi kiếm hạt dẻ rừng, không lớn nhưng tuyệt đối so với loại được con người trồng thơm hơn nhiều.

Dư thị sợ tiểu hài tử tham ăn mà ăn vội ăn vàng, liền cầm thanh trúc làm thành chiếc đũa, đem hạt dẻ đã được nướng chín bới ra, dùng khăn xoa lớp bụi đi liền ăn được.

Kỳ thật nói đến, nguyện vọng của tiểu hài tử vẫn là đơn giản nhất.