Nam Thê

Chương 13




Khi đại phu nhìn thấy Lưu Giai, cảm thấy thập phần bội phục khả năng nhẫn nại của hắn, căn cứ tình huống huyết nhục mơ hồ cũng biết, vết thương này tuyệt không nhẹ, miệng vết thương cũng tuyệt không cạn.

“Phu nhân, thất lễ.” Dứt lời, cắt đi cánh tay áo bị thương của Lưu Giai.

Trên da thịt trắng nõn thấm ướt một màu đỏ, còn có một khối thịt lòi lõm. Nơi mà nanh sói cắn qua đều lõm sâu xuống, chảy đầy máu.

Dùng một bàn tay đem đầu Lưu Giai vùi vào trong ngực chính mình, tay kia thì bắt lấy bờ vai của hắn. Còn không quên hợp thời nhắc nhở đại phu:” Nàng sợ đau, nhẹ một chút.” Lưu Giai cắn chặt răng, nhắm mắt lại dựa vào người Lâm Phong, không tiết ra một tiếng rên tỏ vẻ đau đớn, nói gì thì nói mình cũng là con trai, có câu “nam nhi hữu lệ bất khinh đạn(*)” mà. (*Lệ của nam nhi không thể dễ dàng rơi xuống)

Đại phu cẩn thận dùng khăn nhún nước ấm lau sạch máu trên cánh tay Lưu Giai, lại dùng một ít nước thuốc tiêu độc, giảm nhiệt tẩy trừ miệng vết thương. Đau quá a, Lưu Giai bắt lấy tay Lâm Phong không ngừng dùng sức, nhưng thuỷ chung không kêu đau, đương nhiên Lưu Giai cũng không có khóc.

Cứ như vậy, tất cả mọi người ở đây bao gồm cả Lâm Phong cũng đối Lưu Giai tán thưởng không thôi, cảm thấy nàng thật là nữ trung hào kiệt. Đương nhiên, Lưu Giai không phải nữ, hắn cũng không biết bởi vì sự kiện lần này, người trong quý phủ đối hắn có thêm nhiều hảo cảm.

Đại phu băng bó xong, sau khi an bài tốt hậu sự, Lâm Phong liền lệnh cho mọi người đều rời khỏi.

“Rất đau sao?”

Kỳ thật không hỏi cũng biết cái này nhất định rất đau. “Ừ. Có một chút.” Đương nhiên không chỉ là một chút mà thôi, đau muốn chết ta luôn. Ta cho tới bây giờ chưa từng chịu qua trọng thương như thế, tiểu tử ngươi nhất định phải hảo hảo báo đáp ân nhân cứu mạng là ta đó.

“Ngươi vì sao phải làm như vậy, rõ ràng có thể né tránh không bị thương?” Nói thật sự bình tĩnh, cũng thêm một phần nghiêm túc mà bình thường ít thấy.

“Ta cũng không biết, lúc ấy chỉ muốn gọi ngươi ‘cẩn thận phía sau’, nhưng còn chưa kịp nói, tay đã vươn ra rồi. Lúc đó ngươi chẳng phải nói qua phải bảo vệ ta sao, này xem như báo đáp ngươi. Nhưng mà lần này chỉ có một mình ta bị thương, xem ra ta thật là xui xẻo, còn ngươi một chút việc cũng không có.”

Chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Sau khi trải qua chuyện này, nghi vấn Lưu Giai là thích khách hoàn toàn biến mất trong đầu Lâm Phong. Nếu đối tượng công kích lần này là con người còn đáng giá hoài nghi, nhưng sói hoang là loại động vật không phải dễ dàng bị con người thu phục, sau khi bị thu phục rồi đại khái cũng sẽ không đi công kích chủ nhân của chúng.

“Sau này, ta sẽ hảo hảo mà bồi thường cho ngươi.”

“Nhất định rồi.” Ta cũng sẽ không khách khí với ngươi đâu.

“Tốt. Nhưng hiện tại ngươi phải thay y phục trước đã. Xem đầy người đều là máu, nhất định rất không thoải mái.”

“A, chăn đều dính máu hết rồi, không biết có thể giặt ra hay không.”

“Không cần để ý tới cái đó, ngươi trước thay bộ quần áo này ra đi.” Nói xong liền bắt đầu hỗ trợ cởi đồ Lưu Giai.

Vội vàng dùng cánh tay lành lặn ngăn lại bàn tay Lâm Phong, nói:” Không cần, chờ lát nữa ta sẽ tự thay. Ta không cần ngươi giúp, ngươi không cần giúp ta!”

“Không cần lo lắng, ngươi hiện tại bị thương. Ta sẽ không xằng bậy, ngươi yên tâm. Ngươi hiện tại chỉ có thể dùng một bàn tay, không có phương tiện.” Thật là xuất phát từ hảo tâm muốn hỗ trợ, khó được không có tà niệm.

“Đau, đau quá.”

“A, đụng tới miệng vết thương sao?” Chạy nhanh thu hồi tay của mình.

“Đúng vậy, ngươi đụng tới miệng vết thương của ta.” Thì ra chiêu này còn dùng được, lúc mới bắt đầu cũng không nghĩ đến sẽ thành công.”Chờ một chút ta sẽ tự thay.”

“Vậy chờ một chút ta sẽ cho Tiểu Thuý vào giúp ngươi thay hẳn là có thể đi.” Ai, thật là.

“Cũng không cần. Một mình ta là có thể.” Ngươi cho Tiểu Thuý vào còn không phải giống nhau, thân phận của ta không phải cũng sẽ bị vạch trần.

“Nhưng tay ngươi bị thương, chỉ dùng một tay sao có thể thay quần áo?”

“Ngươi rõ ràng biết ta không phải là tiểu thư của Tiểu Thuý, Tiểu Thuý cùng ta thân cận sẽ dễ dàng phát hiện ta không phải tiểu thư của nàng, ngươi là muốn thân phận của ta bại lộ sao?” Nói rất là đúng lý hợp tình.

“Ngươi luôn luôn thích cãi bướng. Nhưng vì hiện tại ngươi bị thương, cho nên lần này theo ý ngươi. Ta hiện tại đi ra ngoài, vừa lòng rồi đi?” Không có cách nào thuyết phục nàng, chỉ cảm thấy Lưu Giai như vậy có một chút quật cường.