Nam Thê

Chương 42




Sáng sớm ngày hôm sau, hai người tới nơi. Đại phu dàn xếp cho hai người trước rồi mới chẩn đoán sau.

“Phong, ta cảm thấy người kia không giống đại phu.”

“Ngươi đây là nói cái gì, ông ấy là đại phu rất nổi tiếng, ngươi không thể ở trước mặt ông ấy nói như vậy.”

“Ta thấy ông ta cũng chỉ là ba, bốn mươi tuổi mà thôi. Cái này ta biết, đại phu rất lợi hại đều là lão nhân.”

Liếc Lưu Giai một cái:” Người không thể xem tướng mạo.”

“Thế đại phu ẩn cư vì sao lại nguyện ý trị liệu cho ta?”

“Ông ấy là phụ thân của Hạo.”

“Hạo?”

“Chính là người sống cùng Liệt đó.”

“A! Sao ta chưa từng nghe nói qua, cũng chưa từng nhìn thấy qua?”

“Đương nhiên, Hạo là một tuyệt sắc giai nhân, Liệt sao có thể tuỳ tiện làm cho người ta xem.”

“Vậy ngươi xem qua chưa?”

“Ta là huynh trưởng của Liệt, ta đương nhiên xem qua. Đến nhà Liệt là có thể nhìn thấy, chỉ là Liệt không cho hắn ra ngoài mà thôi.”

“Mỹ nhân đẹp như thế, ta cũng muốn đi xem.”

“Ngươi đã quên ngươi cũng bị ta cấm chừng, không có ta ở đây, ngươi làm sao cũng đừng hòng muốn đi.”

Từ phía sau ôm lấy Lâm Phong, dùng mặt cọ lưng y:” Được rồi, chúng ta cùng đi đi, ta muốn xem.”

Bắt lấy tay Lưu Giai đang ôm eo mình:” Ta phát hiện ngươi thật dễ dàng có thể làm cho ta đáp ứng yêu cầu của ngươi, nhưng trái lại lúc muốn ngươi đáp ứng yêu cầu của ta, ngươi lại luôn thích từ chối.”

Muốn rút tay về, thất bại, dùng đầu húc vào lưng Lâm Phong:” Đó là bởi vì yêu cầu của ngươi đều rất vô lễ. Đúng rồi, cái kia, ngươi lần trước đáp ứng làm cho ta ở mặt trên, ngươi lúc nào mới cho ta làm?”

Lâm Phong yên lặng, trong lòng y đang hối hận. Chính là lúc thân mật tiếp xúc cùng Lưu Giai bên trong mộc dũng rất nóng vội, đem Giai lộng khóc, còn làm vết sẹo trên người hắn bị bong ra. Nhẫn nại hơn mười ngày mới lại được nếm trái cấm, làm một lần sao có thể giải hoả. Vì làm cho Lưu Giai tiếp tục bảo trì thái độ hợp tác, Lâm Phong không thể không đáp ứng yêu cầu ngay lúc đó của Lưu Giai. Y hiện tại hối hận a, hối hận lúc ấy chính mình nên lý tính một chút.

Ngay tại thời điểm hai người đang thân thân mật mật, bên ngoài có người gõ cửa.

“Tướng quân, tiên sinh mời ngươi đi qua một chuyến.”

“Xin đợi một chút, chúng ta lập tức sẽ đến.”

“Ngươi cũng không nên mượn cơ hội chạy trốn, ngươi đáp ứng ta ta sẽ nhớ kỹ.”

Lâm Phong gật đầu một cái, xem như đồng ý rồi. Kéo tay Lâm Phong, đi theo phía sau hạ nhân.

Căn phòng nhỏ mà đại phu ở rất khác biệt, bên trong bố trí gọn gàng mà cũng không có vẻ sơ sài, đặc điểm lớn nhất là, nơi này thật yên tĩnh, làm người ta sinh ra một loại cảm giác siêu quần thoát tục.

Vừa vào cửa, nhìn thấy có người trong nhà đang ngồi, hai người cũng nhập gia tuỳ tục.

“Lý thúc, nhiều năm không gặp.” Lâm Phong hướng đại phu hành lễ.

“Phong, ngươi những năm qua lập công không ít.” Đại phu vỗ vỗ vai Lâm Phong.

Sau một vòng giới thiệu, đại phu bắt đầu vì Lưu Giai nghiệm thương.

“Muốn tiêu vết sẹo hẳn là không có vấn đề, các ngươi liền tạm thời ở nơi này đi.”

Vâng theo đại phu dặn dò, hai người quyết định trước tạm trú vài ngày.

Trong lúc nghiệm thương Lưu Giai có hỏi qua đại phu mấy vấn đề liên quan đến miệng vết thương, đại phu lại không có trả lời. Đối Lâm Phong bảo trì thái độ hoà ái nhưng đại phu đối Lưu Giai lại lạnh lùng xa cách.

Không có đối Lưu Giai giải thích bệnh tình, cũng không có một câu quan tâm, lại càng không cùng hắn nói chuyện. Lý đại phu đem bình thuốc đã bào chế xong giao cho Lâm Phong, cũng nói với y cách dùng, cùng với một ít việc cần chú ý.

Sau khi trở lại phòng, Lưu Giai buồn bực:” Ta cảm thấy đại phu kia không thích ta. Đối với ngươi tốt như thế, đối với ta lại không có sắc mặt hoà nhã.”

“Ừ, ông ấy chắc là sẽ không đối tốt với ngươi.”

“Vì sao chứ, ta không có đắc tội với ông ấy đâu.”

“Này không phải lỗi của ngươi, ông ấy chỉ là không thích loại người như chúng ta mà thôi.”

“Cái gì gọi là loại người như chúng ta, ta sợ gì ông ta chứ.”

“Hạo là con trai độc nhất, hắn lại cùng Liệt sống chung. Lý gia nhiều thế hệ là ngự dụng y sư của Mã gia. Đến thế hệ bọn họ cũng chỉ còn lại Lý thúc cùng Hạo. Sự tình năm đó sau khi được phơi bày, Lý thúc liền ẩn cư.”

“Ông ấy nhất định rất chán ghét Liệt.”

“Cũng không hẳn. Ông ấy đến bây giờ đều trung thành với Mã gia, cũng xem Liệt như thân nhi.”

“Không lẽ ông ấy đều đem trách nhiệm đổ lên trên người Hạo?”

“Cũng gần như vậy đó. Năm đó ông ấy còn muốn tự tay giết Hạo, may mắn Liệt ở đó, ngăn trở. Lý thúc vẫn hướng Liệt xin lỗi. Nói là do Hạo đem hắn phá hư. Ai… Cuối cùng còn diễn biến thật sự không xong.”

“Nếu làm cho lão ba ta biết hiện tại ta đang sống chung với nam nhân khác, ta nghĩ ông ấy cũng muốn chém chết ta quên đi.”