Nam Thiếp

Chương 40




CHƯƠNG 40

Bắt thì bắt vậy… Nhưng huyện quan vẫn là có điểm hơi sợ. Hắn vẫn căn dặn cấp dưới, không cần ngược đãi quá phận……

Tuy rằng Đoàn Linh Vân phân phó, phải hung hăng tra khảo nàng… Bất quá nàng là một mỹ nhân như vậy, ai lại nhẫn tâm mà dụng hình với nàng chứ?

Nhưng! Đã thu tiền, thì vẫn phải làm bộ làm dáng một chút…

” Đại nhân, tổng quản Đoàn phủ cầu kiến.” Hạ nhân vội vàng thông báo. Huyện quan từ trên ghế nhảy dựng lên.

” Tại sao còn đứng ở nơi đó? Còn không mau mời vào?” Huyện quan lo lắng như thế không phải không có nguyên nhân, mọi người ai cũng biết, Đoàn gia cao thấp đều là do một tay Đoàn tổng quản lo liệu, huyện quan lo sợ là lại có “mệnh lệnh” nào đó …

Hay là lại có sự  gì đó…

Lúc huyện quan còn đang phỏng đoán, người đã vào tới.

” Đại nhân.” Đoàn Thăng tiến vào, huyện quan vội vàng thay hắn kéo ghế dựa đến.

” Đoàn… Đoàn tổng quản a… mời ngồi!” Huyện quan ân cần tiếp đón hắn ngồi xuống, lại thay hắn châm trà. Lúc Đoàn Đại tiểu thư tới cũng chưa khom lưng cúi đầu mời mọc như thế.

Đoàn Thăng từ đáy lòng xem thường người như thế, nếu có thể, hắn thật không muốn đến đây chút nào…” Quên đi, đừng tiếp đón.” Nếu huyện quan còn tiếp tục như thế, hắn có thể nhịn không được mà huy một quyền vào mặt người kia.

” Ha hả a… Đoàn tổng quản tới nơi này… là có việc gì không?” Nhìn kỹ, tổng quản này quả thật không kém a… hắn càng làm ra vẻ đứng đắn, lại càng có hương vị a.

Thấy huyện quan đối chính mình nhìn không chớp mắt, Đoàn Thăng dưới đáy lòng cười lạnh một tiếng.

” Người sáng mắt không nói tiếng lóng, Đại tiểu thư tặng ngươi nhiều ít?” Thật sự là ghê tởm… cư nhiên ngay cả nam nhân đều coi trọng mắt…Huyện quan này có thể phế đi!

” Này…” Huyện quan xuất ra khăn tay sát mặt.” Chừng này thôi…” Hắn lặng lẽ giơ hai ngón tay lên ra hiệu.

Sách! Mới một vạn hai, ngươi liền dám áp Thiếu phu nhân Đoàn gia a? Thật là không muốn sống!

Đoàn Thăng từ trong ngực áo lấy ra ngân phiếu năm mươi vạn lượng, ném tới trên bàn.” Cầm!” Hắn ngay cả nửa con mắt cũng không nhìn huyện quan một chút, sợ bị ô nhiễm.

A!

Huyện quan vội vàng lấy tay tiếp nhận, nhét vào trong ngực.” Này… ngài là muốn ta thả người?”

” Thả người? Tại sao thả người? Ta chỉ là muốn ngươi đừng bính Thiếu phu nhân Đoàn gia mà thôi, nếu trên người hắn mất một sợi tóc, cẩn thận thiếu gia trở về…ngươi tự mình chịu lấy!” Đoàn Thăng nhìn như lơ đãng, nhưng bàn tay đã bóp vỡ cái chén trà.

Huyện quan hoảng sợ, vội vàng tiếp lời: ” Vâng vâng vâng, ta nhất định hảo hảo đối xử tử tế Thiếu phu nhân Đoàn gia, Đoàn tổng quản ngài yên tâm!”

Đoàn Thăng cười lạnh một tiếng.” Mau dẫn ta đi thấy hắn!” Cùng cái loại này đứng gần lâu một chút, hắn đều sợ ô uế…

” Cô bé lớn lên thật đáng yêu a ~ mau tới đây cho đại gia nhìn xem một chút a!”

Mạc Ngôn thay y phục, theo nha dịch đi vào nhà lao, trên đường không ngừng nghe uế thanh lời xấu xa, hắn cảm thấy có điểm sợ hãi.

Nhưng mà… Trữ đại ca chắc chắn sẽ đến cứu hắn. Sẽ đến…sẽ đến…

Cuối cùng đi đến một gian nhà tù, nha dịch đẩy mạnh hắn vào trong.

” Từ từ, đại ca… nhìn nàng đáng yêu như thế… không bằng chúng ta đến thẩm vấn nàng trước đi?” Bọn nha dịch cười một cách vô sỉ.

Mạc Ngôn giờ khắc này mới chính thức bắt đầu sợ hãi.

” Không phải sợ không phải sợ… ta sẽ thật ôn nhu…” Lại là tiếng cười khả ố, Mạc Ngôn lại bị đẩy đi ra. Hắn bất an giãy dụa, hai tay lại bị chặt chẽ trói lại.

Nếu sớm biết bị Đoàn tiểu thư đưa đến đây, hắn có chết cũng sẽ không đi…

Hắn trừng lớn mắt nhìn nha dịch đang áp lấy hắn xuống nền nhà, thật hy vọng hiện tại có một bả đao, đem chính mình giết chết để quên đi…

” Di? Hắn là nam nhân a…” Tiếng cười của nha dịch lại vang lên, áo đã muốn bị xé nát, Mạc Ngôn muốn tránh thoát nhưng lại không thể, mãnh liệt vặn vẹo, giãy giụa làm cho dây trói trên người chính mình càng thêm thít chặt.

Làm sao đây…

” Ha ha ha… không quan hệ, nam nhân cũng tốt… ta còn chưa gặp qua nam nhân nào xinh đẹp như thế đâu…” Một người trong đó sờ sờ người hắn, xâm phạm hai viên hồng châu trước ngực.

Tay người nọ ngạnh áp hai gò má Mạc Ngôn, làm cho hắn ngay cả muốn cắn cũng không được… Một tay kia đang muốn kéo quần hắn xuống …

” Dừng tay.” Một thanh âm rất lạnh vang lên, bọn nha dịch ngây ra một lúc, đều tạm thời dừng tay quay về phía sau nhìn xem.

Đoàn Thăng không nghĩ tới hắn nhìn thấy cư nhiên lại là loại cảnh tượng này… Chết tiệt hỗn trướng!

Hắn thuận tay cởi xuống phối kiếm, một cái vung tay như lướt gió, vận mệnh tử của nam nhân kia đang đặt ở trên người Mạc Ngôn cứ như vậy rớt xuống dưới.

” A ──” Tiếng thét chói tai chưa lạc, hai tay nam nhân nháy mắt lại rơi xuống đất.

Mọi người đều ngây ngốc sửng sốt, nhất là tên huyện quan vô dụng kia.

Mạc Ngôn cũng bị doạ ngây người, được Đoàn Thăng sửa sang lại hảo y phục đều dính đầy vết máu.

Nam nhân trên mặt đất kia đã đau ngất đi, nhưng không ai dám đi qua động hắn.

” Đoàn… Đoàn tổng quản…” Mạc Ngôn cũng không biết chính mình muốn nói cái gì, hắn không tự chủ mở miệng.

” Nam nhân kia hôn ngươi?” Bàn tay cầm kiếm của Đoàn Thăng lại dần dần nâng lên.

” Đoàn… không cần a!” Mạc Ngôn kêu lên, nhưng đã không còn kịp rồi, khi hắn mở to mắt, nam nhân kia đã không còn cái mũi.

Mọi người nhanh chóng lui ra sau, huyện quan cảm thấy hai chân mềm nhũn, hắn đã bị doạ sợ đến nỗi nước tiểu ra ướt cả quần.

” Ai gặp mặt hắn, đây là kết cục.” Đoàn Thăng lạnh lùng nói, kiếm trên tay dính đầy vết máu, hắn không cần dùng quần áo nam nhân lau tịnh.

Mọi người lại lui ra sau một chút.

” Ngươi không sao chứ?” Dùng đao chặt đứt dây thừng cột trên người Mạc Ngôn, may mắn là nam nhân, nếu là nữ tử, nhìn thấy hình ảnh hung tàn như thế, chỉ sợ đã thét lên mà ngất đi rồi.

Thật… thật đáng sợ…” Ta không sao…” Mạc Ngôn còn có điểm hoảng hốt.

” Thật không tốt…nhưng bây giờ ta còn không thể tiếp ngài trở về. Ta có suy tính của ta … xin ngài nhẫn nại vài ngày nữa…” Đoàn Thăng thật thành khẩn nói.

Hiện tại, hắn cũng rất muốn đem Mạc Ngôn tiếp trở về, nhưng mà trở về bây giờ, chỉ có hại mà thôi!

” Không… không quan hệ.” Tuy rằng không quá hiểu được, nhưng Mạc Ngôn vẫn là gật gật đầu.

Khi Đoàn Thăng cùng Mạc Ngôn nói xong, sau đó quay đầu lại, tất cả mọi người căng thẳng thần kinh. Lo lắng Đoàn đại tổng quản lại có cử chỉ kinh người nào đó.

” Hảo hảo chiếu cố phu nhân Đoàn phủ chúng ta… bằng không…”

Ba!

Cánh cửa nhà tù được làm bằng loại gỗ siêu cấp chắc chắn bị Đoàn Thăng một cước đá gãy. Mọi người kinh hãi.

” Vâng vâng vâng… Đoàn gia ngài yên tâm, chúng tiểu nhân nhất định hảo hảo bảo bảo hộ phu nhân…” Mọi người chỉ kém không quỳ xuống mà cam đoan.

Đoàn Thăng hừ lạnh một tiếng, rời khỏi nhà tù. Hiện tại không cần hắn nhắc, tên huyện quan vô dụng kia khẳng định sẽ đem Mạc Ngôn chiếu cố cẩn thận.

Tốt lắm, hắn cũng nên trở về xử lý một việc……

” Tiểu nhân có mắt không biết thái sơn a… cư nhiên dám mạo phạm phu nhân…” Mạc Ngôn được thận trọng thỉnh đi ra, thay y phục sạch sẽ cao nhã, bắt đầu nghe những người đó không ngừng sám hối.

Như vậy với hắn mà nói, cũng là một loại việc làm phức tạp rồi…