Nam Thiếp

Chương 67




” A… này không phải Đông đại thiếu gia sao? Mời đi bên này…” Kinh thành nổi tiếng săn cao thủ ─ Đông đại thiếu gia được mời vào nam các, dọc theo đường đi tú bà còn ân cần tiếp đón.

” Hạ nương, ta chính là nghe nói mặt hàng lần này không tồi, mới đặc biệt tới đây.” Đông Tiểu Đại lắc lắc cây quạt, vẻ mặt tao nhã, phong lưu thong thả.

” Đông gia ngài yên tâm, lần này chính là thiên tiên mỹ mạo ngàn năm khó gặp, cam đoan ngài sẽ không hối hận.” Hạ nương cười khẽ, đem Đông Tiểu Đại tiến cử một gian phòng ở.

Gã nhìn nhìn chung quanh, tinh mỹ tuyệt luân tiểu các ốc đã không hề ít cậu ấm đại gia tập hợp, xem ra đều là đến thưởng thức mỹ nhân.

Gã định thần ngồi xuống.

” Các vị đại gia, hoan nghênh đi vào nam các.” Một nữ tử từ phía sau chuyển ra, nhẹ nhàng vén bức rèm thưa.

Khi bức rèm vừa được vén lên, trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ngây người.

Chưa từng thấy qua nam tử nào xinh đẹp như thế!

Hắn có khí chất thanh tuyệt thoát tục, dung nhan diễm lệ tuyệt trần, thân thể tinh tế nhu nhược… đám cậu ấm khắp nơi đều kinh động. Đông Tiểu Đại nhất thời cảm thấy…sau khi nhìn thấy mỹ nhân này, tất cả những mỹ nữ trước đây đều là dong chi tục phấn.

Mặc kệ ! Đêm đầu tiên của người này nhất định phải thuộc về gã!

Trên người Mạc Ngôn phủ quần áo kỳ quái, bên cạnh có hai tên cũng kỳ quái không kém đang kèm chặt hắn… hai ngày chưa ăn gì nên thân mình có vẻ thật suy yếu… phía dưới một đám người hưng phấn. Hắn biết… đây là những kẻ có tiền đến để mua thân thể hắn.

Không! Hắn chết cũng không muốn…

Nhưng hai tay hắn đã bị gắt gao trói chặt… muốn chạy cũng trốn không thoát…

Chẳng lẽ thật sự phải như vậy sao? Không…

” Một trăm hai!” Có người ra giá. Đông Tiểu Đại liếc mắt nhìn người nọ một cái.

Hừ… cũng dám tranh với ta ư? Không xem thử chính mình có bao nhiêu ngân lượng…

” Năm trăm hai!” Đông Tiểu Đại một lần mở miệng hét giá lên thật cao, người ở bốn phía bắt đầu trở nên xôn xao. Mỹ nhân trước mặt, đương nhiên ai cũng không muốn rơi vào tay người khác…

Ai đều muốn có cơ hội được cùng mỹ nhân ân ân ái ái đêm nay. Cho dù chỉ có một buổi tối.

” Một… một ngàn hai!” Giá lấy bội số lớn dần, tú bà bên cạnh nghe mà mặt mày hớn hở. Còn tiếp tục như vậy, tiền dùng để mua Mạc Ngôn đã lấy lại cả vốn lẫn lời.

Quả như nàng xác định, nam tử này là cây hái ra tiền trong điếm của nàng…

” Hai ngàn hai!” Đông Tiểu Đại gắt gao nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của nam nhân hờ hững phía trước kia, cả tâm tư đều đã đặt ở trên người hắn.

Bất cứ giá nào cũng không thể để vuột hắn đêm nay!

Toàn trường ồ lên.

Tuy rằng… nam tử trước mắt kia đẹp đến kinh người, nhưng nếu dùng hai ngàn hai đổi một buổi tối… giống như có điểm…

” Hai ngàn năm trăm hai!” Trong đám đông có người hô một câu như thế.

” Ba nghìn hai!” Đông Tiểu Đại kêu lớn. Gã thậm chí bắt đầu phe phẩy cây quạt.

Gã tự tin trận này…phần thắng đã nắm chắc trong tay!

” Ba vạn lượng…” Đột nhiên một thanh âm sắc bén vang lên, doạ mọi người nhảy dựng.

Đông Tiểu Đại đột nhiên nhìn lại, cũng dại ra.

” Có thể mang ra ngoài được chưa?”

” Ách… đại gia… ngài này…” tú bà còn chưa nói tròn câu, trong tay liền hơn một điệp ngân phiếu thật dày.

” A… đương nhiên có thể, ngài thích thì cứ mang đi, hắn là của ngài. Còn có… thỉnh ngài lần sau…” Không có nghe đến tú bà giảo hoạt nói lời vô nghĩa, lập tức kéo Mạc Ngôn rời đi .

Đây là cá tính của người này… Mạc Ngôn cười khổ.

” Cái kia… cám ơn ngươi…” Ra kỹ viện, Mạc Ngôn nhẹ giọng hướng người vừa lập tức buông tay hắn ra nói lời tạ ơn.

Ngươi lại cứu ta một lần…

Đoàn Thăng khẽ hừ nhẹ.

” Quên đi, quay về khách điếm rồi nói sau.” Hắn cởi áo khoác chính mình phủ thêm cho Mạc Ngôn.” Có người đang chờ ngài.”