Năm thứ 7 Của Hai Vợ Chồng

Chương 25: Lê hải đường…




Trên đường tàu hỏa về nhà tôi sẽ đi ngang qua Tứ Viện. Tôi xem thử thời gian thì thấy Mạnh Tiểu Viên chắc vẫn đang ở chỗ làm nên liền đi tìm lãnh đạo báo cáo. Lãnh đạo khích lệ tôi một phen, biểu hiện tôi để lại ở hội nghị thảo luận và nghiên cứu không tồi, bảo tôi về nhà nghỉ ngơi cho tốt, lại thuận tiện nói cho tôi biết, một người nhà của bệnh nhân nằm trong danh sách của tôi nằng nặc đòi chuyển viện, đang làm thủ tục, chiều nay liền xuất viện rồi.

Đó là Lục Tưởng.

Tôi mặc luôn quần áo thường chạy tới phòng bệnh, đi vào đã thấy Lục Tưởng ôm đầu gối ngồi trên giường nhìn ngoài cửa sổ, Lục Niệm ở bên cạnh nhẹ giọng nói gì đó với cậu ấy, Lục Tưởng lại hoàn toàn không có phản ứng.

Thấy tôi vào, Lục Niệm ngừng nói, đi về phía tôi.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Là mẹ của Lục Tưởng.” Lục Niệm thở dài, “Cô ấy chê anh tuổi còn trẻ, mất nhiều tiền như vậy mà vẫn chưa chữa khỏi. Còn nói gì mà chứng tự bế có thể chữa được, nhược trí chữa không hết, tự bế có gì phải chữa, nhược trí mới là chuyện quan trọng. Nói chung tôi khuyên cô ấy nhiều lần nhưng cô ấy khăng khăng muốn Lục Tưởng chuyển viện, giờ đã đi làm thủ tục rồi. Nhưng Tưởng Tưởng, nó… không vui.”

Tôi nhìn sườn mặt Tưởng Tưởng, mỗi lần nó không vui đều sẽ như vậy, sao lại chỉ là không vui. Chuyển viện mà thôi, chỉ sợ mẹ cậu ta ăn nói lung tung, chuyển viện không thích ứng được, lại nhớ tới Tưởng Tưởng trước khi trị liệu. Tôi bảo Lục Niệm ra ngoài trước, đi tới ngồi xuống bên giường Tưởng Tưởng. Đứa trẻ này đã sáng sủa hơn rất nhiều so với lúc vừa tới, ngoài tôi và Lục Niệm, nó cũng đã bắt đầu nói nhiều hơn với những hộ công hộ sĩ, những người gặp mặt nhiều một chút. Tôi biết con đường sắp tới của nó chắc chắn không dễ đi, muốn nói nghiêm khắc với nó, nhưng lại sợ nó không tiếp thu được.

Tưởng Tưởng lại bỗng nhiên chuyển hướng nhìn tôi: “Bác sĩ Lê… Cháu không thể ở đây nữa phải không, cháu không được gặp chú nữa phải không…”

“Cháu sẽ tới một bệnh viện tốt hơn, để bác sĩ tốt hơn trị liệu cho cháu. Nhưng chú vẫn sẽ đi thăm Tưởng Tưởng mà.” Tôi sửng sốt một chút, dịu dàng nói ra.

Tưởng Tưởng lắc đầu, mím chặt môi: “Cháu biết… Mọi người đều gạt cháu… mèo máy đi rồi, không bao giờ trở về nữa… Bác sĩ Lê cũng như vậy…”

Tôi ngây người hồi lâu, khẽ cắn môi, nói: “Tưởng Tưởng, cháu biết bệnh của mình không?”

Tưởng Tưởng lắc đầu: “Không biết.. nhưng mà cháu biết, bệnh kia… thật không tốt thật không tốt, bởi vì mẹ cháu luôn, luôn luôn…”

“Vậy thì chú nói cho cháu nhé, Tưởng Tưởng, cháu là một người nhược trí.” Tôi sờ đầu nó, “Cháu biết đây là ý gì không?”

Tưởng Tưởng lắc đầu.

“Ý chính là, cháu khác những người khác. Người khác có thể hiểu rất nhanh, cháu không hiểu, thứ người khác thoạt nhìn thấy rất đơn giản, cháu cảm thấy rất khó, thứ người khác có thể làm được, cháu không làm được. Sau đó cháu nghe người khác nói từ này rất nhiều lần với cháu, có người là đồng tình với cháu, có người là ghét cháu… Tưởng Tưởng cháu có hiểu không?”

Tưởng Tưởng cúi đầu thật lâu thật lâu mới gật đầu.

“Nhưng chú muốn nói cho cháu một bí mật. Bí mật này cháu không được nói cho ai hết, ai cũng không được, nhưng mỗi lần cháu nghe thấy người khác nói cháu nhược trí, cháu đều phải nhớ tới bí mật này. Cháu biết kết cục của mèo máy không?”

Tưởng Tưởng gật đầu nhưng vẫn mờ mịt.

“Thực ra kết cục kia là giả. Kết cục thật sự của mèo máy là, có một ngày Nobita tỉnh lại từ trong mộng, phát hiện tất cả đều chỉ là giấc mộng, Nobita thực ra là một đứa trẻ nhược trí có chứng tự bế, giống như cháu vậy. Mèo máy, Shizuka (Xuka), Jaian (Chaien), Suneo (Xeko)… đều chỉ là một giấc mộng cậu ấy mơ để trốn tránh hiện thực.” Tôi nghĩ mình rất tàn khốc, nhìn đứa trẻ trước mặt nước mắt chậm rơi, sau đó vẽ thêm một cái đuôi phía sau kết cục của mèo máy, “Sau đó nobita tỉnh lại, bắt đầu cố gắng sống, cố gắng biến cuộc sống của mình trở thành cuộc sống như có mèo máy bên cạnh. Câu chuyện đến đây, chú không biết rốt cục cậu ấy có làm được hay không. Nhưng đây là bí mật nho nhỏ chú muốn nói cho cháu, cháu chính là nobita. Cháu ở trong mắt người khác, là nhược trí, là kẻ đáng thương, nhưng mèo máy, đã ẩn mình trong cháu.”

Tôi chỉ ngực nó: “Mèo máy có thể biến ra bất kỳ thứ gì, mèo máy vĩnh viễn ở trong lòng của nobita. Tưởng Tưởng, nhớ kỹ bí mật này, người khác nói cháu là nhược trí, cười nhạo cháu, chửi cháu, cứ để họ nói, chỉ có mình cháu biết, ở chỗ này của cháu có một con mèo máy, cháu phải tin nó, nó sẽ ở bên cháu.”

Tưởng Tưởng không nói chuyện, tôi không biết nó có nghe hiểu không, nhưng tôi đã cố hết sức rồi. Không lâu sau, mẹ Tưởng Tưởng đã làm xong thủ tục, mang Tưởng Tưởng đi mất. Lục Niệm nói áy náy với tôi rồi cũng đuổi theo. Tôi ngồi đờ người ra trong phòng bệnh của Tưởng Tưởng, mấy phút sau, Tưởng Tưởng lại bỗng nhiên chạy về, đứng ở cửa phòng bệnh nhìn tôi.

“Tưởng Tưởng sao cháu lại trở về? Mẹ cháu và anh cháu đâu?” Hỏi xong tôi liền biết không cần hỏi, vì bên ngoài có tiếng chân chạy gấp.

“Bác sĩ Lê! Chú là mèo máy trong lòng cháu!” Tưởng Tưởng hô to một câu, xoay người lại chạy mất.

Đây là một câu nói rõ ràng nhất cậu bé nói với tôi kể từ khi quen biết tới nay.

Bên ngoài thời tiết đẹp, gần đây tuyến lệ thật là yếu quá, tôi lại muốn khóc rồi.

= =

Lúc về đến nhà đã sắp đến giờ Mạnh Tiểu Viên tan tầm, tôi cấp bách muốn gặp hắn, thế cho nên tay chân đều phát lạnh.

Tôi hít sâu một hơi trong thang máy, cuối cùng đã tới tầng trệt. Nhưng vừa ra khỏi thang máy đã gặp Ngô Tiểu Sơn kia đứng ở cửa thang máy, cũng kinh ngạc nhìn tôi.

“Là anh à.” Ngô Tiểu Sơn sửng sốt một chút, lập tức mỉm cười, “Hôm đó anh bỏ chạy rồi mà, tôi và Tiểu Viên đang muốn nói chuyện với anh đây, anh vừa chạy đi hắn thấy rất khó chịu, tôi cũng thấy có lỗi với anh. Hắn còn chưa về, tôi đang chuẩn bị đi siêu thị mua đồ ăn. Cùng nhau đi không? Ở lại ăn bữa cơm, vừa vặn cũng nói ra mọi chuyện.”

Sau lưng tôi rét run một trận, nói mình không nên để ý người này, tôi chỉ muốn nói chuyện với Mạnh Tiểu Viên. Tôi cũng không nhìn hắn, đi về phía cửa nhà.

“Không muốn đi? Cũng được, vậy tôi đi mua đồ ăn trước, anh ở nhà ngồi đợi nhé.” Ngô Tiểu Sơn túm tôi lại, từ trong túi rút ra một chuỗi chìa khóa đặt trên tay tôi, “Anh không có chìa khóa đúng không? Hôm đó chìa khóa anh cắm trên cửa chưa rút, Tiểu Viên bảo tôi dùng tạm. Vậy anh cứ vào ngồi trước đi, tôi lập tức quay lại.”

Tôi cầm chuỗi chìa khóa của chính mình, trong đầu oanh một tiếng.

Tôi quay đầu cười một cái: “Tôi rất cảm ơn cậu nhặt được chìa khóa rồi trả lại cho tôi.”

“Của anh?” Ngô Tiểu Sơn mỉm cười, “Tôi biết anh đã ở cùng với Tiểu Viên rất lâu rồi, nhưng không có nghĩa là hai người vẫn có thể ở cùng với nhau như vậy. Anh phải nhận rõ hiện thực. Tôi cảm thấy rất có lỗi với anh, nhưng đành chịu thôi, chuyện tình cảm ai mà nói chắc được. Chờ Tiểu Viên về chúng ta ngồi xuống nói chuyện với nhau, đừng làm mọi người mất mặt, được chứ.”

“Ngại quá, xin hỏi cậu là ai?” Tôi tiếp tục mỉm cười.

Ngô Tiểu Sơn cứng người: “Xin lỗi tôi vẫn chưa giới thiệu, chẳng qua Tiểu Viên chưa nói qua về tôi sao? Tôi là Ngô Tiểu Sơn, là…”

“À à Ngô Tiểu Sơn. Tôi đương nhiên đã từng nghe nói, cậu là tác gia phải không, đã từng viết một tiểu thuyết tên gì mà ‘Hồng Liên Bách Nhật’?” Tôi làm ra vẻ bỗng nhiên hiểu ra cắt lời hắn.

“Tác gia không dám nhận, viết văn kiếm miếng cơm thôi.”

“À tôi nghĩ cũng đúng. Mạnh Tiểu Viên nhà tôi đã đọc qua cuốn sách ấy của cậu, nói không hiểu cậu viết cái gì liền ném cho tôi. Văn chương của cậu đúng là không hợp gu tôi, tôi mượn nó chẹn tủ trong WC rồi.”

“Lê Hải Đường, anh đừng tự lừa mình dối người. Tôi nói thẳng cho anh biết, người đàn ông của anh bị tôi thượng rồi, hai chúng tôi đang ở bên nhau rồi. Anh đừng có suy nghĩ vớ vẩn nữa.” Ngô Tiểu Sơn nổi giận, quả nhiên những người viết văn ghét nhất bị người khác mắng tác phẩm của mình.

“Cậu vẫn còn dám nhắc lại chuyện đó. Tôi vốn rất muốn hỏi mẹ cậu xem rốt cục bà ta nuôi nấng kiểu gì mà tạo ra một thằng con chẳng biết liêm sỉ như thế, tôi sai rồi. Thứ như liêm sỉ chỉ con người mới có. Tôi vốn cũng rất muốn hỏi cậu thích phá hỏng mối quan hệ của người khác rốt cục là vì cái gì, tôi lại sai rồi. Là một bác sĩ khoa tâm thần, tôi trịnh trọng nhắc nhở cậu, đây là bệnh, phải chữa.”

“Anh mịa nó mới chẳng biết liêm sỉ. Hai vợ chồng nhà anh không có giấy chứng nhận cũng không được pháp luật bảo hộ, tôi dựa vào cái gì không thể chen ngang.” Ngô Tiểu Sơn cười nhạt.

“Còn coi mình là người thật à. Được, cậu không thích nghe tôi không nói, kết luận thẳng luôn vậy.” Tôi cũng học hắn cách cười nhạt một chút, một quyền đánh trúng mặt hắn.

Ngô Tiểu Sơn hoàn toàn không phòng bị, suýt thì bị đánh ngã. Bụm mặt khó tin nhìn tôi: “Cậu con mịa nó…”

“Mẹ tôi? Mẹ tôi nếu biết chuyện, chắc chắn khen tôi đánh hay. Tôi đây sẽ không phụ lòng bà.” Tôi tiến lên hai bước, đánh nốt bên mặt kia của hắn. Rất đau ha? Ừ, đó là chắc chắn rồi. Lão tử năm đó vì không muốn mình bị thương, đặc biệt đi học Sanda, cho tới giờ vẫn thỉnh thoảng vẫn đi luyện tập, đương nhiên tôi biết đánh người thế nào là đau nhất. À, tôi quên mất chìa khóa tôi vẫn nắm trong tay. Mặt mũi thằng kia trông khá đẹp, bây giờ bị cào xước cũng vẫn rất đẹp.

“Đệt!” Tên khốn này cũng không phải đèn hết dầu, bình ổn hơi thở rồi nhào tới tôi. Tôi cũng không tin tôi có thể bình tĩnh như thế, lúc tôi đối luyện Sanda cũng chưa từng bình tĩnh như thế. Tôi né người sang một bên, nghiêng một bên chân đạp vào bụng hắn.

Thằng kia thoáng cái đã gục. Tôi thấy hắn ngay cả đau cũng không biết, chắc bị đạp đến mê man rồi. Tôi đưa tay túm cổ áo, xách hắn đứng lên ấn trên tường: “Tôi nói cho cậu nghe hai chuyện. Thứ nhất, cậu biết vì sao tôi biết những điều cậu vừa nói là nói dối không? Mạnh Tiểu Viên bị trĩ rất nghiêm trọng, nếu cậu thượng hắn thật, chắc mạng hắn đi mất tám phần rồi. Thứ hai…”

Tôi túm chặt cổ áo hắn, thằng nhóc ấy giận cũng không dám nhìn tôi. Tôi nói cho hắn nghe từng chữ từng chữ một: “Cậu nếu không sợ chết, có thể tiếp tục quấy rầy hắn thử xem. Cậu nhớ kỹ cho tôi, Mạnh Tiểu Viên, là của tôi.”

Nói xong tôi bỗng như cảm thấy gì đó, quay đầu lại, Mạnh Tiểu Viên đang đứng ở cửa thang máy sững sờ nhìn tôi, ngơ ngác.

Tôi ném Ngô Tiểu Sơn xuống đất, xoay người đi tới trước mặt Mạnh Tiểu Viên.

“Hải Đường, anh…”

Tôi không đợi hắn nói nốt, tát cho hắn một phát. Hắn bụm mặt khó tin nhìn tôi, tôi bình tĩnh nói: “Bảy năm trước anh tát tôi một cái, hôm nay tôi trả lại cho anh, chuyện này rốt cục thanh toán xong.”

Hắn lại lộ ra cái vẻ mặt làm tôi khó có thể hình dung, không biết là đau thương hay là chua xót mà vẻ mặt đau khổ đến vậy.

“Nhưng anh con mịa nó đời này cũng đừng nghĩ tới chuyện hết nợ với tôi.” Tôi thô bạo đẩy hắn lên tường, sau đó nắm cổ áo hắn kéo đầu hắn xuống, cắn một nhát lên bờ môi hắn.

Mùi hơi tanh. Chắc là cắn nát miệng hắn rồi.

Còn hơi mặn.

Đệt, tôi vừa mới khóc.

><><><><