Nam Thừa Nữ Thiếu Thật Đáng Sợ

Chương 27-2




Xe dừng lại, cô nhanh chóng chạy ra ngoài, thở hổn hển chạy đến trước mặt Điền Thất.

Cô không ngờ ở nơi này có thể nhìn thấy Điền Thất, chỉ là hai người đều đứng ở ven đường, mặt trời sẽ chiếu hỏng da Điền Thất, cô vội tìm nơi có bóng mát, kéo Điền Thất lại bắt đầu cẩn thận đánh giá.

Trước kia trên mặt đứa bé này còn có vết sẹo, bây giờ nhìn ngược lại khá hơn nhiều.

Chỉ là người vẫn gầy teo.

Vừa rồi cô chạy quá gấp, hơi thở cũng dồn dập, cô đứng trước mặt cậu, tay chốngđầu gối há to miệng hô hấp, trên mặt mang nụ cười vui vẻ nhìn tên nhóc này.

Vẻ mặt Điền Thất từ trước tới nay vẫn luôn rất lạng nhạt, nhưng sau khi nhìn thấy cô, thì ánh mắt cao hứng đều híp lại với nhau.

Chỉ là thời gian quá gấp gáp, xe vẫn còn đang chờ cô đấy.

Cô chưa kịp nói gì, chỉ vội vàng hỏi Điền Thất mấy câu tình trạng gần đây, thế mới biết Điền Thất đang muốn đến thư viện.

Điền Thất rất hiểu chuyện, biết xe đang chờ cô, giống như tiểu thân sĩ nói với cô: “Tôi rất khỏe, anh lên xe đi...”

”Vậy, vậy tôi đi trước...” Cô đau lòng nắn nắn bả vai Điền Thất, đứa nhỏ này vẫn gầy như vậy: “Điền Thất cậu chờ tôi nhé, tôi sẽ trở về nhanh thôi...”

Cô do dự một chút, thật ra cô cũng không biết sau khi rời khỏi quân đội của Khương Nhiên thì có thể làm cái gì, cô muốn làm một đầu bếp, nhưng sau những chuyện đã xảy ra, cô không biết mình có còn cơ hội vào phòng bếp không.

Lại còn từng xâm phạm Khương Nhiên, có chỗ nào chịu mướn cô làm đầu bếp chứ?!

Đợi khi cô lại trở lại xe, Sở Linh liền tò mò hỏi: “Đứa bé kia là ai vậy, mặt trắng như thế có phải là bị bệnh không?”

”Cậu ấy tên là Điền Thất.” Lưu Diệp thở dài trả lời: “Một đứa bé rất đáng thương, cực kỳ hiểu chuyện, một mình lẻ loi trơ trọi, bây giờ đang ở với bạn của tôi, giúp họ quét dọn vệ sinh, sau đó người ta cho cậu bé cơm ăn.”

Nhưng dù sao chỗ của Vũ Mị cũng không phải là trụ sở nghiêm chỉnh, lại nói bọn Vũ Mị vẫn luôn là gạt mẹ Tang, nếu để cho mẹ Tang biết, Điền Thất có thể ở được nữa không cũng là một vấn đề.

Cô nghĩ đến đây liền nhíu mày, ánh mắt cũng mềm nhũn, mang theo lo lắng.

Sở Linh chợt cảm thấy tim bị cái gì đó quét qua, hơi ngưa ngứa, lúc muốn năm bắt, cảm giác ngứa ngáy đó lại biến mất.

Xe rốt cuộc cũng chạy tới thế giới phụ nữ, sau khi người quân đoàn hai xuống xe cũng lục tục đi tìm Eve.

Eve vẫn nằm trong chiếc quan tài thủy tinh.

Hơn nữa Lưu Diệp phát hiện người bảo vệ Eve so với lần trước cô đến nhiều hơn gấp đôi.

Đoán chừng là cố ý đề phòng những người này.

Kết quả may là bọn Sở Linh chỉ vây quanh Eve nói các loại lời nói khó nghe.

Lưu manh vô sỉ đến hạn cuối như vậy, cô thật sự cảm thấy mất thể diện thay cho đám đàn ông, hơn nữa chỉ nói những lời đó mà bọn họ còn có tinh thần làm cho hai mắt người ta tỏa sáng, đây là một loại tự hủy không biết mỏi mệt như thế nào, tinh thần bỉ ổi không ngừng chứ.

Cũng không biết tại sao, đang nghe một đống lời ô ngôn uế ngữ, Lưu Diệp chợt nhớ tới Khương Nhiên, đầu óc theo bản năng liền nghĩ không phải Khương Nhiên cũng như vậy chứ?

Khương Nhiên khi tới nơi này cũng như vậy sao?

Sau đó cũng sẽ vừa vây quanh Eve vừa cùng người ta thảo luận búp bê thổi khí nào tốt hơn?

Nghĩ như vậy, cô liền đỏ mặt hỏi Sở Linh một câu.

Sở Linh trả lời: “Sao có thể chứ, thủ lĩnh người nọ rất thần, mặc dù bên ngoài truyền ra rất khó nghe, nhưng mà ngài ấy thật sự không có hứng thú gì với Eve, tôi nghe Ba Tôn Tử của bộ tham mưu nói, năm đó lần đầu tiên thủ lĩnh nhìn thấy Eve, đứng trước quan tài thủy tinh thật lâu, còn lẩm bẩm nói một câu, loại vật này sao có thể làm cho đàn ông điên cuồng... Cho nên cậu không thấy thủ lĩnh cũng không sang nhìn sao. Chỉ là ngài không hiểu những thứ kia, vẫn không rõ phụ nữ tốt chỗ nào... Nghe nói ngài ấy ngày cả búp bê thổi khí cũng không cần... Aizzz, đúng rồi, cậu mất bao lâu?”

Nói xong Sở Linh bỗng nhiên trợn to hai mắt nhìncô.

Bộ dáng kia quả thật giống như muốn ăn thịt người vậy.

Ban đầu Lưu Diệp cũng không phản ứng kịp, còn đứng đó buồn bực, sao đang nói tới búp bê thổi lại sang chuyện gì vậy, lặng người hai giây mới chợt nghĩ ra, lau, đây là chỉ đàn ông ấy ấy à!

Mặt cô vụt một cái chuyển hồng, lời nói càng thêm khó khăn, chỉ là trong lúc nhất thời không quyết định chắc chắn được, không biết ở chỗ này để mình khiêm tốn một chút thì tốt, hay là thổi giống như phần lớn đàn ông thì tốt hơn.

Cuối cùng cô cũng chỉ còn cách dựa vào chút kinh nghiệm về H*, trả lời: “Có, có nửa giờ thôi...”

*H: Hot hay Hentai - Chuyện H

Không biết da trâu có thể thổi rách hay không, chỉ là đàn ông đều thích thổi mà... Không thổi ngược lại không bình thường.

Cô xoay xoay vặn vặn thổi xong, lại thấy gương mặt Sở Linh không thể tưởng tượng nổi: “Mẹ kiếp, tôi biết ngay cậu uống estrogen quá nhiều mà, cậu mau uống thuốc được chuyển tới đi, trông cậu như vậy, mới nửa giờ... Aizzz, tôi cũng không thể không tốt mà nói cho cậu biết tôi bao lâu... Thật là bên ngoài đàn ông thì sao, đúng là vô dụng...”

Mẹ kiếp, không ngờ cô thổi như thế còn ít!!

Lưu Diệp thật sự bị xem thường quá mức.

Cô liền vội vàng trốn ở góc phòng.

Lúc chờ những người đó, điện thoại trên tai cô vang lên, cô có chút buồn bực, hôm nay mới vừa có điện thoại, nhanh như vậy đã có người tìm cô rồi à?

Chẳng qua vừa nhận điện thoại thì cô liền hiểu được, là Khương Nhiên đang tìm cô.

Làm thủ lĩnh thì biết được số điện thoại của cấp dưới cũng là bình thường đúng không?

Cô vội vàng nói một tiếng với Sở Linh, liền vội vã chạy ra bên ngoài, xe Khương Nhiên phái tới đã đến.

Cô hít sâu một cái, nhanh chóng ngồi vào xe.

Vừa rồi Khương Nhiên ở trong điện thoại có nói muốn mời cô ăn cơm, cô cảm thấy là lạ.

Hơn nữa Khương Nhiên còn nói chỉ một mình cô qua, cô ít nhiều cũng hơi khẩn trương, không hiểu đây là có ý gì?

Xe chạy rất vững vàng, không bao lâu đã đến nơi.

Không phải là khách sạn lớn mà cô nghĩ, cũng không phải chỗ dùng cơm gì, mà là một miếng đất trống rất lớn.

Chỗ này trước kia cô đã từng thấy, chính là miếng đất Khương Nhiên mua lại sau đó vẫn để không.

di..ễn..đ.à.n.l.ê.q.u.ý.đô.n~Bồ.CôngAnh

Sau lại bị anh làm sân cỏ, lúc này cô xuống xe, chỉ thấy trên sân cỏ đã bày xong mọi thứ.

Khương Nhiên rất tùy ý ngồi trên thảm dã ngoại, trên miệng ngậm một điếu thuốc.

Từ khi đến thế giới này, đây là lần đầu tiên cô thấy có người hút thuốc lá.

Lúc cô đến gần anh, lại càng ngửi thấy mùi thuốc lá.

Anh ta như đang khoe khoang, thấy cô đến gần còn cố ý thổi một hơi khói.

Khói mù nhàn nhạt tản đi, cô nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, có chút bất mãn nhăn mặt nhướn mày.

Nhưng mà đối với Khương Nhiên, cô cũng không dám nói cái gì, thật may là Khương Nhiên đã nhanh chóng dập tắt thuốc lá.

Cô mở miệng thở dài, không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Hút thuốc lá không tốt cho sức khỏe...”

Khương Nhiên không lên tiếng.

Cô cẩn thận nhìn sang, chỉ thấy vẻ mặt anh lạnh nhạt, cũng không biết là vui mừng hay mất hứng.

Cô ngồi trên thảm dã ngoại, thấy Khương Nhiên vẫn không lên tiếng, cô cũng liền nhìn thử đồ bày biện trên thảm dã ngoại, đều là thứ rất đơn giản.

Có điều đều là bán thành phẩm, đoán chừng là muốn vừa làm vừa ăn.

Cô ngược lại biết rõ làm thế nào, nhìn qua một chút là trong lòng hiểu rõ, sau đó liền mở miệng hỏi thăm ý Khương Nhiên.

Khương Nhiên vẫn là bộ dạng dễ nuôi như cũ, cái gì cũng có thể ăn.

Cô liền làm theo ý mình, còn có một chút trái cây, phối với nguyên liệu nấu ăn mới gọi là mỹ vị.

Chỉ cần những chuyện liên quan đến nấu nước, cô đều vui mừng quên hết tất cả.

Chờ khi đưa miếng sandwich thương hiệu Lưu thị đến trước mặt Khương Nhiên, cô mang vẻ mặt mong đợi chờ anh bình luận.

Chỉ là sau khi Khương Nhiên nếm thử lại không nói gì.

Qua một lúc lâu anh mới hỏi một câu không liên quan: “Cậu cảm thấy chỗ này rất lãng phí à?”

”Hả?” Cô bị câu hỏi làm cho ngây ngẩn cả người, chỗ này lãng phí không phải quá rõ ràng à, khu vực phồn hoa thế này lại không làm gì cứ bày như vậy, đó đã không còn là lãng phí, mà chính là đốt tiền đấy!!

Khương Nhiên không đợi câu trả lời của cô, chỉ dùng tay chỉ sân cỏ bốn góc một cái nói: “Từ đây đến đây, vừa hay là bốn điểm bắn, vận chuyển pháo điện từ mini vào, lấy tốc độ của đám người Quan Chỉ, không quá năm phút đồng hồ là có thể lắp ráp xong, sau đó những khu vực khu quan trọng từ khu nhà giàu đến người nghèo đều ở trong tầm bắn, còn có kho gene của liên bang chính phủ, vì đối phó nó tôi đã sắp xếp hai điểm hỏa lực. Lãng phí?! Những người kêu lãng phí, không quá mười phút là tôi có thể làm cho bọn họ vùi thân trong biển lửa...”

Vẻ mặt anh lạnh nhạt, sau khi nói xong há mồm cắn một miếng sandwich, nét mặt bình tĩnh giống như vừa rồi không phải anh nói đến lửa đạn mà là đang bình luận sandwich cô làm.

Lưu Diệp có chút kinh hãi, nhưng lòng lại nghi ngờ anh đang nói giỡn, nhất định là anh đùa giỡn, ở trong thời đại hòa bình này, tại sao anh phải làm loại chuyện đó, chính xác là chỉ đùa giỡ với cô mà thôi... Trêu chọc cô đúng không?

Giống như trêu chọc Tiểu Trùng?

Lưu Diệp ngơ ngác ngây ngốc, ánh mắt càng thêm thuần lương ghê gớm.

Khương Nhiên bật cười, vươn tay xoa xoa tóc của cô.

Sợi tóc mềm mại cọ vào tay vô cùng thoải mái, sau một lúc lâu Khương Nhiên mới lại mở miệng nói: “Thích chỗ này à?”

”Hả?” Lưu Diệp vẫn mang bộ dáng ngốc nghếch kia, chỉ là sau khi được hỏi thì thành thật trả lời: “Cái chỗ này á... Đúng là không tệ, vị trí này thật tốt, ở khu vực phồn hoa như vậy, bên cạnh đều là cao ốc siêu cấp xa hoa, có cơ quan chính phủ giống như viện kiểm sát ở gần đấy... Còn có các loại công trình thương mại, Tấc Đất Tấc Vàng?!”

”Vậy cho cậu làm tiệm cơm thì thế nào?” Khương Nhiên nghiêng đầu hỏi cô.

Lần này Lưu Diệp càng thêm ngây dại, anh lại đang đùa giỡn à?!

Nhưng dáng vẻ chống cằm của anh, nhìn lại rất nghiêm túc.

Mảnh đất tốt như vậy cho cô mở tiệm cơm?

Đầu óc cô nhất thời hỗn loạn, không biết sao lại nhớ tới chuyện gần đây mình nấu cơm cho bọn Sở Linh.

Không phải Khương Nhiên cũng biết chứ?

Biết mình vẫn luôn ở phòng bếp len lén nấu cơm, cho nên mới mang cô tới đây, giúp cô thực hiện nguyện vọng?!

Chỉ là mình thật sự muốn mở tiệm cơm ở chỗ này sao?

Ở nơi nơi có thể làm một sân Golf cực lớn?!