Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 16: 016. Lượng cơm ăn bình thường




Cha mẹ Hứa Tư Văn cũng là học giả làm công tác giáo dục nhiều năm, Hứa gia cũng coi là thư lễ gia truyền, thuở nhỏ gia giáo tốt, mặc dù ăn cơm cũng rất có loại hình dáng nhã nhặn, không giống con hổ Đông Bắc nào đó, ăn cơm giống như heo giành ăn, tiếng nhai cách cái bàn cũng có thể khiến người ta nghe rõ ràng.

Sức ăn của Hứa Tư Văn cũng không lớn, mà khẩu vị thiên về nhạt, trong mười món ăn chọn hai món vào khay thức ăn, sau khi tìm cái góc ngồi xuống, liền bắt đầu lẳng lặng dùng cơm.

“Loảng xoảng!”

Mới ăn hai ngụm cơm, một cái khay thức ăn liền bày ở đối diện Hứa Tư Văn, khóe mắt Hứa Tư Văn quất thẳng tới.

Khay thức ăn chia làm sáu ô vuông, một ô vuông lớn tự nhiên là đựng cơm, năm ô vuông còn lại cũng không nhỏ, hiện tại trong năm ô vuông này, tràn đầy sườn kho, thịt kho tàu, cá nheo nấu tỏi, gà miếng cay, cuối cùng là đậu hũ Tứ Xuyên vun lên thành ngọn.

Nếu không phải còn có một phần thức ăn chay như thế, kỹ thuật viên Hứa thật sự sẽ tin tưởng ông chủ Vũ là một tên ăn thịt động vật thuần!

“Sao cậu lại ăn ít như vậy?” Trong mắt ông chủ Vũ, nhìn thấy trong khay thức ăn của kỹ thuật viên Hứa chỉ có một chút xíu cơm, một quả trứng muối, ngoài ra còn thêm một chút rau diếp xào, toàn đồ chay! Chay đến mức khiến ông chủ Vũ không nhìn nổi.

“Anh ăn nhiều như vậy?” Kỹ thuật viên Hứa cũng khiếp sợ nhìn năm cái bánh bao thịt dùng đũa xuyên thành chuỗi trong tay ông chủ Vũ, cùng một bát canh lớn bưng bằng tay kia.

Một bữa cơm của ông chủ Vũ, trong mắt kỹ thuật viên Hứa, đủ cho y ăn hai ngày.

“Đây mới là lượng cơm bình thường, cậu đây là hơi ít quá rồi đó!” Ông chủ Vũ vừa nói, vừa đem cá nheo mình cho là tốt nhất gắp một đũa bỏ vào khay thức ăn của kỹ thuật viên Hứa: “Cá nheo lớn bắt ở sông đó, ăn cực ngon, cậu nếm thử đi!”

Hứa Tư Văn: “…!”

Nếu như y không nhìn lầm, vừa rồi người đối diện là cầm đũa liếm liếm trước, sau đó gắp đồ ăn cho y…

Nghĩ tới đây, hai mắt Hứa Tư Văn tối sầm lại.

E rằng trong mắt tài xế sư phụ đối diện thì chuyện này rất bình thường, cơ mà trong mắt người như y thì lại không bình thường…

“Mau ăn đi!” Trong chốc lát kỹ thuật viên Hứa phân tâm, ông chủ Vũ đã tiêu diệt ba cái bánh bao thịt nửa con cá nheo lớn cùng nửa dĩa thịt kho tàu.

Hứa Tư Văn: “…!”

Thịt cá ăn thật ngon, cuối cùng kỹ thuật viên Hứa vẫn ăn, bởi vì ông chủ Vũ còn đang ở đối diện trừng đôi mắt hổ nhìn y đây này.

“Mùi vị thế nào?” Ông chủ Vũ cảm thấy tim đều muốn tan ra, kỹ thuật viên Hứa này ăn một bữa cơm cũng có thể đẹp mắt như vậy, câu kia nói thế nào nhỉ?

À!

Gọi là “cảnh đẹp ý vui” ….

Chỗ duy nhất không hài lòng, chính là ăn quá ít, tiêu chuẩn ăn uống như vậy, khó trách thể trạng nhỏ nhắn giống như mầm đậu vậy.

“Rất tốt.” Rất lâu chưa từng có người quan tâm y ăn thế nào, cho dù trong lòng Hứa Tư Văn có tính khiết phích, nhưng phần quan tâm này lại không thể không cảm kích, rốt cuộc vẫn ăn khối cá này vào miệng, mùi vị nói thật, rất nặng.

Mùi tỏi nồng nặc phối với mùi vị đậm đà tươi mới của cá nheo, vô cùng kích thích cảm giác, người vẫn luôn ăn thanh đạm, bất thình lình lại đến một ngụm như vậy, cũng không phải là quá tốt quá thơm.

“Vậy là được rồi, này, sườn kho này cũng không tồi, vị chua ngọt, chắc chắn có thể thích hợp với người phía nam các cậu.” Ông chủ Vũ liền gắp một khối xương sườn ném cho kỹ thuật viên Hứa.

Hứa Tư Văn khẽ mỉm cười, cũng nuốt vào.

Ông chủ Vũ đối diện có chút nhìn choáng váng.

Hứa Tư Văn không phải nhân vật anh tuấn cỡ gì, nhưng lại có một loại khí chất quân tử vô cùng hiếm có, là loại ôn văn tao nhã của người đọc sách mấy đời truyền lại.

Bạn đang �

Mỉm cười khiến người ta như gió xuân ấm áp, trái tim kiên cường như lão hổ của ông chủ Vũ, đột nhiên cũng đập nhanh một cái…

Hết chương 16