Nan Nại (Khó Nhịn)

Chương 3




Ra đến cổng triều đình, Quy Lê liền thấy Điền Trung đang đợi mình bên cạnh cỗ kiệu. Hắn cư nhiên lại phẩy tay, “Ngươi về trước đi. Ta muốn đi dạo một chút.”

Nói rồi, hắn bước đi, bỏ mặc Điền Trung phản ứng thế nào. Bâng quơ dạo quanh phố phường, bao chuyện năm xưa bất giác ùa về.

Quy Lê nhớ rõ, năm ấy, hắn mới sáu tuổi, được phụ thân mang vào cung. Hắn ngây ngây ngô ngô, không biết vì sao mình lại được vào cung. Chính là khi gặp được Hoàng Thượng lúc bây giờ, tiên đế tỏ vẻ vô cùng thích thú với hắn, “Quy Lê đại nhân, tam công tử nhà khanh xem ra rất thông minh, lanh lợi, lại trong sáng, ngây thơ. Hoàng hậu nhất định sẽ thích. Hay khanh để công tử tiến cung, làm bạn học với Nhân nhi?”

“Nhân nhi” là ai, hắn không biết, chỉ biết lời phụ thân nói với hắn, được tiến cung làm bạn học với Thái Tử là ân sủng của Hoàng Thượng.

Cứ vậy mà quen người nam nhân khí khái kia.

Lần đầu tiên thấy hắn, Xích Tây Nhân so ra, cao hơn hẳn một cái đầu, thân thể cũng cường tráng hơn. Đối diện với nam hài tử như thế, Quy Lê bất giác sợ hãi, không biết nói gì, mà cũng quên mất phải hành lễ. Khả Xích Tây không hề tức giận, kéo hắn về phía mình rồi bảo, “Ta lớn hơn ngươi hai tuổi. Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Lời như thế khiến hắn ngây ngốc trong giây lát rồi khẽ gật đầu.

Xích Tây tiếp tục nói, “Ngươi tên Hòa Dã sao? Sao da dẻ trắng như thế? Thật giống con gái.”

Quy Lê vừa nghe đến ba chữ “giống con gái” liền sầm mặt, ánh mắt ủy khuất, tay đẩy Xích Tây ra.

Xích Tây lập tức đỏ mặt, cúi đầu nhận lỗi, “Hòa Dã, ta nói sai. Ngươi đừng giận.”

Thần thái Xích Tây hôm ấy, từng cử chỉ hành động, Quy Lê vĩnh viễn không tài nào quên được. Mỗi lần nhớ đến đều không khỏi phì cười.

Từ đó trở đi, mỗi ngày hắn đều ở trong cung, cùng Xích Tây đọc sách, ngâm thơ, luyện chữ, nhàn rỗi thì chơi đùa với nhau. Quy Lê hồi đầu miệng một “Thái tử điện hạ”, hai cũng “Thái tử điện hạ.” Thế nhưng được vài ngày, Xích Tây đâm chán, không cho phép xưng hô như vậy với hắn nữa. Từ dạo ấy, Quy Lê bắt đầu gọi người kia “Nhân ca ca.” Xích Tây mỗi lần nghe thế, mặt mày liền hớn hở, nắm tay Hòa Dã đi ngoạn chơi cả nửa ngày trời.

Quy Lê không khỏi thắc mắc mà hỏi hắn, “Nhân ca chẳng phải còn mấy người đệ đệ sao?”

Xích Tây xịu mặt, xem chừng mất hứng, “bọn họ toàn gọi ta bằng ‘thái tử’, chẳng có nghĩa lý gì, cũng chẳng ai chơi với ta.”

Hoàng Hậu xinh đẹp, ôn nhu vô cùng, lại rất thương Quy Lê. Mỗi lần nàng cho Xích Tây cái gì, nàng đều chuẩn bị một phần riêng cho hắn. Bất quá, dù nàng có quên, Xích Tây sẽ chia một nửa cho hắn. Quy Lê ngày ấy ở trong cung chưa từng nổi giận với ai lần nào, bởi vì mọi người biết hắn là bằng hữu của Thái Tử, nên chẳng ai dám chọc tới hắn.

Xích Tây là con đầu, lại do Hoàng Hậu sinh ra. Thế nên, từ năm ba tuổi, hắn đã được vi phong Thái Tử. Tiên đế cưng chiều, quan tâm Xích Tây hơn các vị hoàng tử khác. Từ nhỏ đã bồi dưỡng, dạy dỗ hắn trăm điều. Xích Tây tài năng không tồi, nhưng nói về thi văn này nọ, Quy Lê so ra lại có phần hơn. Khi Quy Lê mới mười lăm tuổi, danh tiếng tam công tử nhà Quy Lê Tể Tướng cầm kỳ thi họa đã vang trấn khắp kinh thành.

Có một lần, trước mặt Quy Lê, tiên đế nửa đùa nửa thật, “Nhân nhi, hay sau này ngươi phong Hòa Dã làm Tể Tướng, giống như phụ hoàng với phụ thân của hắn vậy?”

Xích Tây đăm chiêu suy nghĩ một lát rồi nói, “Không được! Như vậy thần tử sẽ cho rằng hoàng đế ta không thông minh bằng hắn!”

Một câu này liền khiến Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu bật cười. Sau đó, Hoàng Hậu ôn nhu nói, “Nhân nhi, con bá đạo quá đấy, vậy sau này, con sẽ phong Hòa Dã chức vị gì?”

Xích Tây nghĩ nghĩ, “Nhi thần muốn hắn ở bên cạnh nhi thần, lặng lẽ giúp nhi thần cho một cái chủ ý, mỗi ngày luôn ở bên nhi thần!”

Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu lại cười một trận thật to.

Năm Quy Lê mười sáu tuổi, Xích Tây bắt đầu luyện tập cưỡi ngựa bắn cung. Hắn vốn muốn luyện cùng, thế nhưng đối phương lại ngăn cản, “Hòa Dã, thân thể ngươi yếu đuối. Luyện cưỡi ngựa bắn cung sẽ khiến ngươi kiệt sức. Về sau ngươi muốn cưỡi ngựa thì cưỡi với ta. Cung tiễn này nọ, ngươi muốn bắn ai, ta sẽ bắn. Ai bắn ngươi, ta sẽ bảo vệ!”

Quy Lê vẫn nhớ, lời kia khiến hắn cảm động vô cùng, lo lắng cũng vơi bớt phần nào.

Năm mười tám tuổi, phụ thân hắn qua đời, chính mình đăng ký tham gia khoa cử, vào triều làm quan. Ban đầu Quy Lê không cảm giác gì khác lạ. Tuy nhiên dần dà hắn chợt nhận ra Xích Tây dường như đang né tránh hắn, càng ngày càng bất hòa với hắn nhiều hơn. Quy Lê hiểu chức vị của mình, không thể tùy tiện với Xích Tây như ngày trước. Mà Xích Tây từ dạo ấy bắt đầu theo tiên đế học tập triều sự quốc gia, bản tính trở nên thâm trầm. Nhưng lòng Quy Lê vẫn tự nhủ hai người còn là bạn tốt của nhau. Sau đó, mỗi lần gặp mặt nói chuyện, bầu không khí chẳng hiểu vì sao lại khách sáo hơn. Xích Tây chuyển cách xưng hô, gọi hắn “Quy Lê đại nhân”, hắn đành đáp lại, “Thái Tử điện hạ”. Lòng tự nhủ, hắn là Thái Tử, hắn có trách nhiệm với nước nhà, không thể đối đãi với mình như trước. Khả Quy Lê không khỏi cảm giác mất mác vô cùng.

Quy Lê luôn tự vấn lòng, “Ta đã làm gì sai quấy với ngươi. Dù có, sao ngươi không nói thẳng với ta? Ngươi mắng ta cũng được, chửi ta cũng được, vì sao càng ngày càng bất hòa với ta?

Ngày Xích Tây đăng cơ, quan lại trong triều ghé tai nhau, rỉ rả rằng tiền đồ của hắn từ giờ sẽ sáng rực, đường làm quan rộng mở. Khả người kia lại phái hắn đến Vân Quý làm tuần phủ. Từ khi rời khỏi kinh thành, suốt hai năm, Xích Tây không biết bao nhiêu lần phái người mang tặng hắn xạ hương, băng phiến, rồi không ít loại đồ đạc này nọ. Lòng Quy Lê vô cùng cảm kích, thầm nghĩ Hoàng Thượng chưa từng quên mình. Thế nhưng, ảo mộng được bao lâu? Lần này hồi kinh, thanh âm đối phương lạnh như băng, ánh mắt cơ hồ có chút bực bội. Lòng Quy Lê không khỏi thắt lại.

Có lẽ Hoàng Thượng phiền lòng mình thật, hắn chán nản thở dài. Nhớ tới phụ thân ngày trước từng dạy bảo hắn, chốn quan trường chìm nổi, hắn cần phải sống vinh khinh nhục. Khả chính mình mấy năm nay lại chưa làm được gì to tát. Rồi hắn chợt suy nghĩ, nếu Hoàng Thượng không phải Xích Tây, hắn có thể hay không thành công hơn?