Nàng Cá Tính Và Chàng Playboy

Chương 27: Hạnh phúc mong manh




Bước chân vào đây mà tôi thấy lòng bình yên đến lạ. Nơi đây đẹp thật đấy. Sống mười bảy năm trời đây là lần đầu tiên tôi bước vào nhà thờ. Nhìn cảnh vật xung quanh tự nhiên tôi lại nghĩ đến một đám cưới với tất cả mọi thứ đều màu trắng. Cô dâu mặc váy trắng. Chú rể thì vest trắng. Hoa trắng, bong bóng trắng. Tất cả mọi thứ đều màu trắng... ừm! Sau này đám cưới của tôi nhất định phải thế. Vì màu trắng là màu đẹp nhất mà.

Nhưng sao lại đưa tôi đến đây chứ? Hôm bữa ở bệnh viện tôi nói muốn hôn lễ của mình được tổ chức tại nhà thờ... nhưng mà lúc đó anh còn hôn mê mà, làm sao mà nghe thấy được chứ. Chắc là trùng hợp, chắc vậy, tôi tự nhủ bản thân mình.

Bảo Dương nắm tay tôi đi vào bên trong. Chúng tôi dừng lại nơi có một bức tượng lớn. Thấy anh chấp tay cầu nguyện tôi cũng làm theo. Tôi không biết anh đang cầu nguyện gì, nhưng... tuyệt nhiên tôi sẻ cầu nguyện cho anh.

"Chúa ơi, con ước người con trai bên cạnh con lúc nào cũng vui, khoẻ và hạnh phúc.... kể cả khi không có con bên cạnh. Amen..."

- Này em cầu nguyện gì vậy?

- Bí mật... - Tôi dùng ngón trỏ đưa lên miệng ra vẻ bí mật.

- Em cầu nguyện cho người con trai bên cạnh sẻ yêu em nhiều hơn... đúng không?

- Nói linh tinh... chúng ta đi ra thôi.

Chúng tôi lại tiếp tục cuộc hành trình khám phá nhà thờ. Nơi này thật rộng lớn, lại rất đẹp. Không biết bao nhiêu hình đã được tôi và anh chụp lại rồi nhỉ? Có lẻ sắp "cháy" điện thoại vì độ tự sướng của tôi và Bảo Dương ấy chứ.

- Lúc trước anh bảo không thích chụp hình? - Tôi ngồi vào ghế đá gần đấy, vô tư hỏi.

- Giờ hết rồi - Bảo Dương đáp cụt ngũn.

- Tại sao?

- Vì em thích...

-...

- Anh sẻ tập quen với tất cả những gì mà em thích...

Đối diện nhà thờ là công viên. Chúng tôi bắt đầu đi dạo quanh công viên. Đi một lúc thì mệt. Lại bắt đầu ăn. Đi với anh không sớm thì muộn, tôi cũng thành con heo mất.

- Ngon không? 

- Ngon - Bảo Dương gật đầu cái rụp.

- Vậy sao lúc trước không ăn? - Tôi vô tư hỏi tiếp.

- Bảo Dương lúc trước đã bị anh đuổi đi rồi.

- Hửm? - Tôi chu mỏ khó hiểu.

- Bảo Dương đang ngồi trước mặt em là một người hoàn toàn khác.

- Ví dụ...

- Ví dụ như là biết nhắn tin, biết chụp hình, biết ăn những món ăn vỉa hè và quan trọng nhất là biết yêu em.

- Ai dạy anh nói vậy?

- Là do yêu em mà ra cả đấy...

- Ăn xong chúng ta đi đâu?

- Em muốn đi đâu? Cho em lựa chọn đấy.

- Em muốn... đến nhà anh.

- Kể cả khi có ba mẹ anh ở nhà?

Tôi gật đầu. Chúng tôi không nói gì thêm, ăn xong chúng tôi ra xe và có lẽ sẽ chuẩn bị về nhà anh.

Ngồi trên xe mà tôi không thể cảm nhận được mình đang run đến mức độ nào. Không lâu sao thì Bảo Dương liền nắm lấy tay tôi, truyền cho tôi hơi ấm.

- Đừng hồi hộp. Ba mẹ anh không có ở nhà đâu.

Quả thật câu nói này hiệu quả hơn cái nắm tay của anh rất nhiều. Ngay từ đầu nói như vậy không tốt hơn sao? Sao phải đợi đến khi tôi run cầm cập lên như vậy mới chịu nói.

- Em sợ ba mẹ anh đến vậy sao?

- Em không sợ, chỉ là hồi hộp thôi.

- Ba anh tuy hơi khó tính một chút nhưng ông thật sự rất dể gần, còn mẹ thì rất hiền lành nên em không cần phải sợ...

- Nhưng bọn họ đi công tác cả rồi. Em hết sợ rồi, đến nhà anh... em sẽ đầy đoạ anh cho mà xem.

- Khách dám đầy đoạ chủ nhà cơ đấy? Vậy có nên không cho khách vào nhà hay không?

- Nếu anh thích... em không ép - Tôi quay mặt đi vờ giận dỗi.

Chiếc xe dừng lại tại một ngôi nhà có cánh cổng màu xám. Đây là lần thứ hai tôi đến nhà anh, lần đầu là hôm anh tỏ tình với tôi, lúc đó là ban đêm nên tôi cũng không để ý cảnh quan cho lắm. Giờ nhìn lại mới thấy nhà anh đẹp thật, dường như được bao phủ bởi một màu xanh của cây... xung quanh nhà toàn là màu xanh không thì phải.

Dừng lại một lúc thì Bảo Dương láy xe chạy thẳng vào gara, sau đó anh xuống trước và chạy sang mở cửa cho tôi. Anh đưa tôi vào nhà. Bên trong nhà không khác bên ngoài là mấy bởi tông màu chủ đạo xám xanh. Ngôi nhà mang phong cách khá là Châu Âu.

- Bảo Dương, sao nhà anh toàn màu xanh và xám thế?

- Ba anh ông ấy vốn dĩ thuộc tuýp người lạnh lùng nên toàn căn nhà cũng mang sắc thái lạnh lùng giống ông. Vài năm gần đây mẹ anh hay bệnh nên mọi thứ được chuyển sang màu xanh vì mạng của mẹ anh rất hợp với màu xanh.

- À ra vậy. Anh dẫn em lên phòng anh đi.

Bước vào căn phòng ở lầu hai, đều đầu tiên tôi có thể cảm nhận là rất ngăn nắp, gọn gàng nhưng nơi đây có vẽ rất lạnh lẽo. Một căn phòng tuy đơn giản nhưng mang lại cho người ta cảm giác rất thoải mái. Đặc biệt là cây piano nơi vách tường.

- Đây là phòng anh sao?

- Không. Đây là phòng nhạc, nhưng có lẽ cũng là phòng của anh vì anh thích sự đơn giản của căn phòng này.

- Ở đây thật thoải mái... nhưng hơi lạnh thì phải?

- Vốn dĩ từ trước giờ ngoài anh trai anh ra thì chưa có ai bước chân vào đây kể cả ba mẹ.

- Em là người đầu tiên sao?

- Ừm?

- Tại sao?

- Vì anh yêu em.

Tôi lại tiếp tục đi thăm quan những phòng còn lại. Chủ yếu là phòng trống. Cuối cùng tôi quyết định ra vườn. Ngay lập tức chiếc xích đu hôm nọ đập vào mắt tôi nhưng hôm nay nó không còn mang những con gấu bông nữa, chỉ đơn thuần là một chiếc xích đu bình thường, tôi bước đến và ngồi xuống. Xích đu này khá rộng, nó đủ để cho hai người ngồi.

- Anh có vẽ không thích nơi đây? - Tôi bất giác hỏi khi thấy vẻ mặt không vui của Bảo Dương.

- Năm xưa có lần anh và anh trai đùa nghịch trên chiếc xích đu này. Anh vô tình làm anh trai ngã đến chảy máu đầu nên...

- Được rồi đừng nhắc những chuyện không vui - Tôi đặt ngón tay mình lên môi anh ngăn không cho anh nói thêm gì nữa.

- Em rất thích ngồi xích đu?

- Lúc nhỏ em và ba hay đừa giỡn trên xích đu lắm... 

- Anh xin lỗi, đáng ra anh không nên nhắc chuyện đó - Bảo Dương lập tức ngắt lời tôi.

- Bảo Dương. Anh có hận em không?

- Về chuyện gì?

- Vì tại em mà anh mới xảy ra tai nạn hôm đó.

- Không đâu, là do anh uống say nên mới không cẩn thẩn. Nhưng cũng nhờ anh bị tai nạn chúng ta mới làm lành không đúng sao...

- Anh còn đau không?

- Có em bên cạnh là anh không đau nữa.

- Anh nói vậy nghĩa là còn đau đúng không? Đau ở đâu, em vào lấy thuốc sức cho anh.

Vừa đứng lên thì tôi đã bị một lực rất mạnh kéo về phía sau. Mất đà tôi ngã vào lòng Bảo Dương. Tôi nhanh chóng ngồi dậy, nhưng anh nhanh hơn, anh ôm tôi thật chặt làm tôi chẳng thể nhúc nhích được nữa.

Mãi một lúc sau tôi mới biết Bảo Dương đang nhìn mình say đắm. Ngượng chín mặt, tôi quay sang một bên và ngay lập tức tôi cảm nhận được một tay anh đang xoay mặt tôi lại và một tay đang từ từ nâng cằm tôi lên. Dứt hành động đó là một nụ hôn thật nhẹ nhàng, khiến cơ thể tôi mềm nhũn ra và dần mất kiểm soát. Bảo Dương nhanh chóng lợi dụng cơ hội đó mà càng tham lam hơn nữa, anh hôn tôi đến lúc mặt cả hai đỏ bừng, không còn chút không khí nào nữa thì mới luyến tiếc buông ra.

Mai là kiểm tra một tiết hoá. Ôi lạy chúa, môn con ghét nhất. Làm sao đây. Có học thế nào thì đầu ốc vẫn trống rỗng không tài nào nhớ được phải làm sao đây... không lẽ... lại được trứng ngỗng nữa ư? Không thể nào Lâm Tuệ Nghi không thể nào đạt hai con không trong một bài kiểm tra được. Phải cố lên... cố lên!

[Ting]

"Mai kiểm tra tốt. Trên tám điểm anh dẫn đi chơi. Cố lên"

Đi chơi. Đúng rồi. Tất cả là vì chuyến đi chơi. Cố lên. Tuệ Nghi mày làm được mà... fighting!

Giờ kiểm tra hoá

Rồi xong. Chuyến đi chơi của mình xem như phá sản. Cái đề gì đâu mà nhìn vô muốn lồi con mắt. Nhìn qua nhìn lại hơn chục phương trình. Trời ơi, cứu con. Mấy ông thầy này lạ thật ý nhờ làm mất nhãn dung dịch làm gì rồi bắt tôi tìm làm sao tôi tìm được huhu... chuyến đi chơi của mình. Nhìn tụi bạn cặm cùi làm bài mà tôi khóc không ra nước mắt. Nhìn vào toàn đề kiểm tra có lẽ tôi làm được... 2 câu. Hông lẽ ăn con ngỗng vậy sao trời? Không sao từ trứng ngỗng lên con ngỗng có tiến bộ. Khá khen cho khanh - Lâm Tuệ Nghi!

Hết giờ.

- Ê mày làm được không Nghi - Gia Hân khều vai hỏi tôi.

Trời ơi, giờ phút này còn hỏi thăm tôi nữa có hỏi sao lúc nảy không hỏi.

- Không - Vỏn vẹn một chữ một.

Nghĩ lại cũng thật bất công. Ông thầy vốn dĩ ghét tôi suy ra lúc kiểm tra toàn canh tôi mà bỏ mặt mấy đứa kia nó coppy lẫn nhau. Quả thật không công bằng. Tại sao... tại sao chứ... sao chỉ mổi tôi làm bài không được vậy mấy đứa kia nhìn mặt mày tươi rối củng đủ hiểu tụi nó làm bài tốt thế nào.

Uất ức về bài kiểm tra vẫn chưa nguôi. Càng bực tôi càng ăn nhiều. Nảy giờ ba bịch snack và hai li trà sữa rồi đó. Cái biệt danh Mèo của tôi sắp được đổi thành Heo rồi.

- Sao không về, tối rồi - Bảo Dương từ sau bước lại vỗ vai tôi như thói quen hằng ngày.

- Không muốn về - Lời nói ngắn gọn và súc tích.

- Làm kiểm tra không được à.

- Yaa! Anh đừng có nhắc nữa... - Tôi bực mình, gắt lên.

- Được. Anh không nhắc. Không nhắc nữa.

- Anh về trước đi.

- Để anh đưa em về.

- Được rồi. Em tự về được mà. Chổ này về nhà em có năm phút à. Anh về trước đi.

- Vậy anh về. Em nhớ về liền đó. Không được ở đây quá lâu.

Cái tên Dương tiễn chết bầm, sao anh phiền phức quá vậy. Người ta muốn ở một mình ăn bánh uống nước cũng không xong với anh. Mất cả hứng. Về.

Vừa đi được vài bước tôi đã cảm thấy đầu mình đăm cào một cái gì đó khá to. Vội ngước mặt lên xem, thì ra không phải là một cái gì đó, mà là một con người. 

- A cho tôi xin lỗi... xin lỗi anh tôi không cố ý - Tôi vội vã xin lỗi.

- Không sao cô đứng lên đi - Anh ta đỡ tôi.

- Thật tình xin lỗi anh - Tôi gượng người đứng dậy, nhưng vẫn không thể nào chắc bị trật chân rồi.

- Cô... không sao chứ?

- À tôi không sao - Tôi hươ tay tỏ ý không sao.

- Lên đi. Tôi cỏng. Cô không đi được đâu - Anh ta ngồi xuống trước mặt tôi.

- Không sao... anh có việc cứ đi... tôi tự đứng lên được mà - Tôi kiên quyết lắc đầu.

- Không sao. Lên đi. Là tôi đụng trúng cô mà.

- Vậy tôi không khách sáo.

Vâng, thế kỉ hai mươi mốt rồi đấy ạ. Còn đâu ra một chàng vừa đẹp trai lại vừa tốt bụng như vậy chứ. Người đụng trúng anh ta là tôi, anh ta không trách tôi, ngược lại còn tốt bụng cõng tôi về nhà. Sao giống trong truyện cổ tích quá vậy, với cái thế giới "Thạch Sanh thì ít, Lý Thông thì nhiều này" còn tồn tại loại người tốt bụng và galant đến thế sao? Tôi vừa chỉ đường cho anh ấy, vừa bắt chuyện làm quen.

- Hình như anh không phải người ở đây? - Nghe giọng có phần "cứng" của anh ta, tôi bèn hỏi. 

- Đúng rồi. Tôi mới về từ Pháp.

- Là du học sinh à?

- Lúc trước tôi sóng ở Pháp, sau về Việt Nam. Rồi lại sang Pháp du học 2 năm. Giờ thì về quê hương làm việc.

- Anh học ngành gì?

- Du lịch.

- Du lịch ư? Vậy tôi phải gọi anh là tiền bối rồi.

- Cô là...

- À tương lai tôi định là học ngành du lịch. Tôi thích khám phá.

- Ra vậy. Vậy cô cần gì cứ hỏi tôi. Tôi sẻ tư vấn giúp cô.

Cả hai nói chuyện một lúc thì cũng đến nhà tôi, may mà nơi này gần nhà chứ không thì tôi không nghĩ mình sẻ làm phiền một người lạ nhiều như vậy. 

- Tới nhà tôi rồi. Cảm ơn anh nha. Anh vào nhà uống nước không?

- Để khi khác. Tôi có việc rồi. Chào cô.

- Vâng, tạm biệt - Tôi vẫy tay chào.

Vừa bước chân à nói đúng hơn là nhảy lò cò vào nhà đã thấy nhóc Tuệ Lâm nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn. Con nhỏ này. Chị mày bị như thế, mày không đỡ lại còn...

- Người đó là ai... khai mau.

- Ai? - Tôi ngây người ra.

- Người lúc nảy cỏng chị về.

Ấy chết. Nhóc nhắc mới nhớ, nói chuyện cả buổi mà quên hỏi tên anh rồi. Tôi đúng là ngốc thật.

- Chị đụng trúng người ta. Chân đi không được nên người ta đưa về.

- Không đúng khai thật đi.

- Con nhóc này hôm nay còn ra lệnh với chị.

- Hai người tình thế cơ mà. Mai em mách anh Dương nè.

- Xời. Tuỳ em. Chị không làm gì sai không việc gì phải sợ. Chị vào ngủ trước đây.

- Chị ngủ ngon.