Nàng Cá Tính Và Chàng Playboy

Chương 37: Gặp lại anh, tim em vẫn rung động




Dream Coffee

- Alo?

- [Em đến công ty ngay được không?]

- Có chuyện gì không anh?

- [Là có một vị khách du lịch muốn được em hướng dẫn]

- Hana không được hả anh?

- [Không. Cậu ấy yêu cầu hướng dẫn viên là em...]

- Vâng. 15 phút nữa em đến.

Cúp máy. Là điện thoại của anh Jack, không biết vị khách nào mà lại phiền đến anh Jack, tôi mà không đến công ty e rằng sẽ có chuyện chẳng mấy tốt lành.

- Em có việc đến công ty gấp - Tôi vội vã uống một ngụm nước của ly capuchino vừa được chị phục vụ mang ra, rồi quay sang nói bằng giọng khó xử.

- Không sao. Em cứ đi đi. Lần khác mình gặp nhau vậy.

Thiên Minh mĩm cười và nhẹ nhàng trả lời tôi, anh ấy hẹn tôi ra đây bảo có chuyện muốn nói vậy mà chưa kịp nói gì thì đã...

15 phút sau tại công ty

- Em đến rồi à? - Anh Jack.

- Có chuyện gì mà phiền đến cả anh vậy?

- Đây là bản hợp đồng với ca sĩ Kelvin em xem đi.

- Sao? - Tôi như đứng hình tại chổ. Không biết từ khi nào cái tên này lại khiến tôi rùng mình như vậy. Hướng dẫn viên cho ca sĩ, việc này tôi đã làm rất nhiều lần, vậy nhưng khi nghe đến cái tên Kelvin nó lại khiến tôi sỡn gay óc.

Jack nói ca sĩ Kelvin muốn kí hợp đồng với công ty tôi đồng thời tôi sẽ là "Hướng dẫn viên du lịch đặc biệt" của hắn. Nhưng mà Kelvin nào chứ? Là Kelvin Joyny, Quazlin Kelvin hay Kelvin Dương cơ chứ. Không thể nào, Kelvin Dương thì làm gì có thời gian mà đi du lịch cơ chứ, lịch diễn của anh ta còn không có chổ trống cơ mà. Tôi nhanh chóng lướt mắt qua xem bản hợp đồng cùng tour du lịch tự do 4 ngày ở Pháp. Nhưng sao lại là tôi cơ chứ công ty còn rất nhiều người có kinh nghiệm hơn tôi mà, người này đúng là điên rồ. Tôi miễn cưỡng mà cầm bút kí tên vào bản hợp đồng nếu không muốn mất việc ngay và luôn.

- Được rồi, em về nghĩ ngơi đi, sáng mai nhớ đến đúng giờ nhé! - Anh Jack dặn dò tôi sau đó cũng nhanh chóng quay trở lại công việc.

- Vâng, chào anh.

Thế đấy tôi lê từng bước chân mệt mõi ra khỏi công ty. Ngày mai lại nhào đầu vào công việc rồi. Tận 4 ngày cơ đấy. Haiz! còn phải về chuẩn bị nữa.

Nằm trên giường mà tôi nghĩ mong lung đủ thứ. Ừm! Lâu rồi tôi chưa có thời gian rảnh thì phải. Tối ngày chỉ biết đến công việc. Mở laptop lên tôi click vào Messenger Facebook tin nhắn cũng khá nhiều từ Thiên Di, Thiên Minh, Gia Linh, Tuệ Lâm tôi vào trả lời từng người một. Trước khi off tôi lại gọi video call cho mẹ. Mẹ tôi là một người khá hiện đại đấy ạ.

- Mẹ... - Tôi dở dọng mè nheo khi thấy mẹ phía bên kia màn hình ipad.

- Cô còn nhớ đến người mẹ này à? - Mẹ tôi vờ giận dỗi. Cũng đúng thôi, gần cả tháng nay tôi chưa có thời gian để gọi cho bà cơ mà.

- Sao mẹ lại nói vậy. Con lúc nào không nhớ đến mẹ.

- Tôi cứ tưởng cô quên tôi luôn rồi ấy chứ.

- Oan cho con quá. Mẹ và Tuệ Lâm khoẻ không ạ? - Tôi nhanh chóng đánh trống lãng.

- Mẹ khoẻ còn Tuệ Lâm thì mới đi ra ngoài rồi. Khi nào con về?

- Con chưa biết nữa ạ. Con vừa kí hợp đồng 5 năm với công ty.

- 5 năm? Thế bao giờ cô mới về với tôi - Mẹ hoảng hốt hỏi tôi.

- Con sẽ tranh thủ mà. Mẹ yên tâm đi - Tôi nhẹ nhàng giải thích cho mẹ - Chỉ là hợp đồng thôi, khi nào rảnh, con sẽ sắp xếp để về thăm mẹ và mọi người.

- Rồi rồi. Mau về mẹ và em con nhớ con lắm.

- Dạ con cũng nhớ mọi người nữa. Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe nha. Con có việc tí ạ.

- Ừm. Bye con gái.

Kết thúc video call tôi lại nằm xuống giường. Bây giờ tôi có bận gì đâu chứ, chỉ là không muốn đề cập đến vấn đề về Việt Nam cùng mẹ thôi. Chán quá, tôi lại lôi điện thoại ra nghịch tiếp. Hình như là lâu lắm rồi tôi chưa vào album xem hình thì phải. Hơn bốn năm còn gì. Tôi chẳng dám đổi điện thoại nhưng cũng chẳng dám vào xem những kí ức ngày xưa.

Bất chợt, ngón tay tôi vô thức bấm vào album. Hàng loạt hình hiện ra trước mắt. Ừm, toàn hình tôi và Bảo Dương từ lúc chúng tôi mới biết nhau đến lúc chúng tôi cắt đứt với nhau biết bao kỉ niệm, hàng trăm lần tôi bấm xoá đi, rồi cũng hàng trăm lần tôi khôi phục lại cuối cùng số hình đó vẫn lưu mãi trong điện thoại tôi cho đến bây giờ.

Con người sợ nhất vẫn là kí ức

Tình cảm sợ nhất vẫn là thói quen...

Bao nhiêu kí ức lại ùa về trong tôi, từng khoảnh khắc như tua chậm trong trí nhớ tôi rồi dừng lại khi hình ảnh người con trai quấn khăn ngang bụng xuất hiện, tôi lại một lần nữa mất kiểm soát và quăng lun chiếc điện thoại xuống giường.

Hoàng Phong vội vàng chạy vào chắc có lẽ nghe tiếng đỗ vỡ. Anh ấy cúi xuống nhặt cái điện thoại, sau đó bước lại phía tôi kéo đầu tôi vào người anh ấy, tay không ngừng xoa đầu tôi.

- Khóc đi đừng cố gắng kìm chế nữa.

Tôi oà đi khóc nức nỡ như một đứa trẻ lên ba thất lạc bố mẹ. Ừm! Cũng đúng thôi tôi đã làm lạc mất anh người con trai quan trọng nhất cuộc đời mình.

Tôi khóc không phải vì hận anh mà tôi khóc vì nhớ anh. Thật sự tôi rất nhớ anh năm năm không gặp tôi nhớ anh biết nhường nào. Nếu như bây giờ tôi được gặp lại anh thì tốt biết mấy, chỉ cần được nhìn anh từ xa thôi tôi cũng mãn nguyện rồi. Nhưng rất tiếc, bây giờ chẳng còn cơ hội nữa. Tôi chẳng còn cơ hội nào ở bên cạnh anh nữa.

8h đúng. Quản lí của ca sĩ Kelvin đã đến, nhưng không thấy anh ta đâu. Cũng chẳng biết anh ta là ai? Một chút thông tin tôi cũng không có. Muốn giữ bí mật đến thế kia à?

- Mời cô Cheryl theo tôi, anh Kelvin quyết định đi xe của anh ấy. Anh ấy đang đợi cô phía kia - Một anh chàng bận vest đen tiến đến trước mặt tôi, hình như là quản lí của Kelvin.

Vì những thoả thuận kì quặc của bản hợp đồng đáng giá kia tôi bắt buộc phải đi theo. Dần dần thì bóng dáng người đó của xuất hiện. Anh ta bận áo sơ mi trắng, quần jean theo nhận xét từ phía sau là vậy. 

Khoảng cách giữa tôi và Kelvin bây giờ chỉ là năm bước chân. Anh ta đưa tay ra hiệu cho quản lí, anh chàng bận vest đên liền biến đi mất dạng. Ngay bây giờ, tại nơi đây chỉ còn mỗi tôi và ca sĩ Kelvin gì gì ấy. Chợt, sao tim tôi đập nhanh đến vậy. Nó như muốn vượt ranh giới mà lao vút ra khỏi lồng ngực.

Tôi không biết cảm xúc của chính mình như thế nào khi người con trai ấy đang từ từ quay về hướng tôi.

Tôi như chết lặng đi, nơi lồng ngực cảm thấy nhói lên từng cơn. Đầu óc như xoay cuồng, tôi đang mơ chăng. Không đúng, năm năm qua tôi chưa từng mơ giấc mơ này. Chân tôi như khựng lại, không thể tiến cũng chẳng thể lùi.

- Sao... sao... lại là... anh - Tôi lấp bấp, giọng nói yếu ớt đến tột cùng.

Người con trai ấy đang từng bước tiến lại phía tôi. Phải! Chính gương mặt ấy, gương mặt mà năm năm nay tôi vẫn hằng mong nhớ. Tôi cảm thấy mắt mình như nhoè đi tôi đang khóc ư? Không phải chính xác là tôi cảm nhận được mình dường như không thở nổi nữa khi đang nằm trong vòng tay ấm áp của anh, sau đó tôi ngất đi.

Tôi tĩnh dậy sau một giấc mơ dài. Là mơ ư? Không đúng tôi cảm nhận được mình đang nằm trong vòng tay ấm áp của một ai đó. Ánh mắt tôi nhanh chóng di chuyển lên phía trên. Bảo Dương là anh thật sao? Anh đang nhìn tôi như thể muốn "ăn tươi nuốt sống" tôi.

Ngay lập tức tôi vùng dậy khỏi người anh. 

- Dừng xe, bỏ tôi xuống, bỏ tôi xuống - Tôi hét lên.

Giọng hét của tôi bị lấn áp bỏi làn môi ấm ấp của Bảo Dương. Nhưng bây giờ đối với tôi chính là bờ môi lạnh lẽo. Anh hôn tôi một cách ngấu nghiếng như để thoả nổi nhớ sau bao năm xa cách.

[Chát] 

Tôi vun tay tát thật mạnh vào má anh. Ơ, tôi đang làm gì thế này. Năm dấu tay hằn rõ trên mặt Bảo Dương.

- Tôi... tôi... xin lỗi...

- Không là anh sai... anh xin lỗi em cứ đánh anh đi...

Bảo Dương dùng hai tay mình nắm lấy hai tay tôi liên tục tát vào mặt anh. 

- Thôi đi, anh làm gì vậy - Tôi cáu gắt.

- Anh xin lỗi... xin lỗi vì đã không giải thích rõ ràng với em. xin lỗi vì năm năm qua đã không tìm em. xin lỗi vì đã không giữ lời hứa với em. xin lỗi em vì tất cả...

- Tuệ Nghi à chúng ta bắt đầu lại được không em.

- Năm năm qua đó là một cơn ác mộng đối với anh...

- Tuệ Nghi... anh chưa từng nghĩ là mình sẽ ngừng yêu em...

Tim tôi như thắt lại khi nghe những lời anh nói. Giá mà những lời đó anh nói sớm hơn thì tốt biết mấy. Còn bây giờ tim tôi nó đã chết dần đi theo năm tháng. Tại sao anh lại không xuất hiện sớm hơn. Lúc tôi cần anh nhất, anh ở đâu? 

Đau. Một chữ không thể nào diễn tả hết. Chính anh là người đã làm tổn thuơng tôi, bây giờ anh lại muốn xoa dịu nó sao? Thật sự tôi không tin cũng chẳng thể tin nổi những gì anh nói. Kế sách "vừa đấm vừa xoa" của anh thật sự không có tác dụng với tôi.

- Dừng xe. Tôi muốn xuống! - Tôi gắt lên.

Lời nói của tôi hoàn toàn không có giá trị, tài xế vẫn cứ chạy.

- Em không thể cho anh một cơ hội sao? - Bảo Dương buông tôi ra, đồng thời ngã lưng ra ghế, hai tay gối đầu.

Cơ hội ư? Không phải tôi không cho mà anh đã tự mình đánh mất. Giá mà ngày đó anh giải thích rõ ràng với tôi, hay thậm chí anh chỉ cần nói hai từ xin lỗi thì hôm nay có lẽ mọi chuyện đã khác. Giá mà hôm đó anh đừng nói những câu làm tổn thương tôi thì có lẽ hôm nay tôi đã và đang cùng anh tay trong tay dạo chơi khắp phố. Giá mà ngày đó anh chịu giải thích với tôi, dù đúng dù sai tôi đều chấp nhận tha thứ, giá mà...

- Tôi đã có người yêu, anh đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa. Nếu anh còn nói chuyện không liên quan đến chuyến du lịch tôi sẽ xuống xe ngay lập tức.

- Được được. Anh sẽ không nói nữa, không nói gì nữa. Chỉ cần em ở bên cạnh anh như bây giờ là được.

- Anh khiến tôi tức chết mà.

Là giả vờ ngây ngô hay cố tình không hiểu. Đã bảo không nhắc chuyện khác ngoài công việc mà. Hay năm năm qua thần kinh anh có vấn đề chăng?

Đến lúc tôi gần như sắp gạt tên anh ra cuộc sống mình thành công thì anh lại xuất hiện. Ông trời có vẻ rất thích trêu tôi. Nhưng tôi lại chẳng thích trò chơi này tí nào đâu, tôi chẳng muốn ai bước chân vào cuộc sống của mình lần nữa. Một mình tôi vẫn ổn đấy thôi. Mà nếu có người đó cũng chẳng phải là anh. Tôi và anh... chẳng thể nào.

Chiếc xe đỗ xịt dưới chân tháp Eiffel. 

Tôi bắt đầu công việc của mình. Cố gắng bình thường nhất có thể, đối xử với anh như những khách du lịch khác. Tôi phổ biến các ý nghĩa lịch sử của ngôi tháp nổi tiếng này cho anh nghe. Sau đó chúng tôi bắt đầu đi sâu vào bên trong.

Tôi đi phía trước thỉnh thoảng quay người lại phía anh như đối với nhũng người khác. Tốt nhất tôi nên làm tốt công việc của mình.

Điểm tiếp theo chúng tôi đến là dòng sông Seine bên cạnh tháp Eiffel. 

- Sông Seine đã trở thành biểu tượng có vẻ đẹp thanh bình không chỉ thủ đô Pari hoa lệ mà của cả nước Pháp.

Tôi bắt đầu giới thiệu nhưng đối phương chẳng quan tâm là mấy. Hình như anh ta chỉ chú ý mỗi tôi, những lời phát ra từ miệng tôi có vẽ không quan trọng.

Tôi lại tiếp tục công việc của mình bằng cách thuê một chiếc du thuyền. Bởi từ trên du thuyền khách tham quan có thể hoà mình vào không gian thoáng đãng, trải nghiệm cuộc sống chậm rãi và thưởng ngoạn vẻ đẹp thanh bình, giản dị nhưng không kém phần quyến rũ của sông Seine.

Cả hai lên du thuyền. Việc chèo chiếc thuyền này có vẻ khá quen thuộc đối với một hướng dẫn viên du lịch như tôi bởi vì tôi đã từng học qua. Ừm! Tôi không quan tâm, cái tôi quan tâm ở đây là ca sĩ Kelvin Dương không hề để ý gì đến lời tôi nói, cũng chả nói tiếng nào, anh chỉ chăm chăm nhìn tôi như thể là nếu anh quay đi thì tôi sẽ lạc mất.