Nàng Dâu Trọng Sinh

Chương 31: Nằm viện




Chung Linh nhận thấy rằng cô đối với anh là sùng bái, yêu thương mãnh liệt, không khác gì các fan cuồng nhiệt theo đuổi thần tượng sau này. Nguyên nhân cho việc này cô cũng không rõ lắm, có thể nói đó là một loại chấp niệm mà thôi, không có lý do gì cả. Chỉ cần nhìn thấy anh là cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Chu Bảo Cương hiện tại đang nằm yên trên giường bệnh, không còn nguy hiểm tính mạng nữa và đang trong quá trình hồi phục. Chính vì thế mà cô cứ vui vẻ qua lại trước mặt anh, chốc lát lại lau mặt, chốc lát lại đùa giỡn với đôi bàn tay anh. Chỉ cần là lúc không cần phải chăm sóc, cô đều ôm lấy anh mà anh cũng rất hưởng thụ sự thân mật như vậy. Các y tá trong bệnh viện đều cười trộm bọn họ, đối với hai vợ chồng này thật sự là buồn nôn.

Chu Bảo Cương muốn duy trì hình tượng con người rắn rỏi nhưng mà cô đang mang thai cho nên không dám nói gì. Cô rất vừa lòng với thái độ này của anh, tuy rằng thái độ này chỉ vì cái bụng của cô nhưng cô rất thích tình trạng bất đắc dĩ này, cho nên cô tham lam, không muốn nói chân tướng cho anh rõ, mà cũng là do không biết nói như thế nào.

Bệnh viện bộ là một tòa nhà bốn tầng. Anh nằm ở tầng bốn, căng tin của viện nằm ở tầng trệt tòa nhà bên cạnh, thức ăn ở căng tin cũng được nhưng cô vẫn cảm thấy không hài lòng. Cơm canh của anh đều có người cung ứng, còn cô cũng đến căng tin giải quyết. Nhưng mà sau mấy bữa thì cô không chịu nổi. Thức ăn của cô thì không nói làm gì nhưng đồ ăn của anh thì phải chú ý hơn nhiều. Anh vừa mới giải phẩu không lâu, không thể ăn đồ ăn cứng được nhưng cháo ở căng tin lại nấu chưa nhừ hoặc là trong như nước cơm, luôn không đạt được yêu cầu của cô. Chung Linh đã hỏi qua bác sĩ chủ trị của anh, bây giờ anh cũng chưa thích hợp ăn đồ có dầu mỡ nên cô chỉ có thể nghĩ ra biện pháp khác để gia tăng dinh dưỡng cho anh. Để y tá chăm sóc anh, cô đi xuống nhà bếp của căng tin nấu ăn cho anh. “Anh, anh nghỉ ngơi, muốn cái gì thì nói với Tiểu Vương nhé! Em ở ngay tầng dưới, có việc gì thì gọi em.” Sau một loạt dặn dò cằn nhằn liên miên cô mới đi.

“Doanh trưởng Chu, người yêu của anh đối với anh thật tốt.” Y tá Tiểu Vương vô cùng hâm mộ tình cảm của hai vợ chồng.

“Thật ư?” Ngoài miệng Chu Bảo Cương thì nói vậy nhưng trong lòng rất là đắc ý.

Chung Linh ở tầng dưới hầm canh gà cho anh. Gà mái già mua ở chợ phụ cận, cô còn mua một bếp dầu hỏa, một cái nồi, sau đó dùng lửa nhỏ chậm rãi hầm gà, sau đó cô còn cẩn thẩn vớt hết dầu trên mặt canh ra ngoài. Xong xuôi, Chung Linh mượn căng tin một cái khay, cẩn thận mang lên tầng bốn. Đến nơi, đẩy cửa ra thì cô phát hiện có khách đến thăm. Chung Linh có nhận ra một người, là Ngô Chí Viễn, trên người anh ta cũng cột đầy băng vải, tuy nhiên bị thương nhẹ hơn Chu Bảo Cương. Anh ta ngồi trên xe lăn, đằng sau là một nữ quân nhân phụ giúp.

“Chị dâu, chị đến rồi?” Ngô Chí Viễn vội vàng chào hỏi Chung Linh.

“Cậu thế nào? Có khỏe không? Chị hôm nay còn định đến thăm cậu đấy.”

“Không cần. Em không sao, chị cứ chiếu cố anh Cương thôi.”

Chung Linh nghe thấy có gì đó khác lạ, thật sự là kì quái, sao cứ có cảm giác như là anh ta thua thiệt cô, anh ta có điểm nhiệt tình thái quá.

“Vị này là?” Chung Linh nhìn vị nữ quân nhân đằng sau.

“Đây là vợ em, Trương Manh. Tiểu Manh, đây là chị dâu Chung Linh.”

Trương Manh cười chào Chung Linh. Cô ấy thanh tú, có cảm giác là tiểu thư khuê các.

“Chị nấu canh gà, hai người cũng đến nếm thử đi!”

Ngô Chí Viễn đã sớm ngửi được mùi thơm nên cũng không khách khí, trực tiếp kêu vợ mình đến hỗ trợ.

“Cậu sao rồi? Không có vấn đề gì chứ?” Chu Bảo Cương hỏi Ngô Chí Viễn.

“Không có gì đáng ngại nhưng thật sự phải cảm ơn anh, nếu không có anh thì em đã sớm teo.” Ngô Chí Viễn nhìn chiến hữu của mình, bộ dáng cảm kích như sắp rơi nước mắt.

“Được rồi, đừng có bày ra bộ dáng như vậy, nếu anh bị thế thì cậu cũng tới cứu mà thôi.”

Đây là lời nói thật lòng.

Chung Linh nghe cuộc đối thoại của bọn họ, đại khái cũng hiểu về sự việc ngày đó. Cô bỗng nhiên nhớ tới trước kia có xem qua một cái truyện cười, có người hỏi một cựu chiến binh Việt Nam, ông đã từng đánh với Mỹ, từng đánh người Trung Quốc, ông thấy ngán người nào hơn? Ông ấy đáp là người Trung Quốc. Bạn đánh chết một người Mỹ thì những người khác có khi sợ hãi mà đầu hàng, còn bạn đánh chết một người Trung Quốc thì chẳng khác nào chọc vào tổ ong vò vẽ, đồng đội của họ sẽ càng dũng mãnh xông lên. Người Trung Quốc có thể vì đồng đội mà hi sinh tính mạng còn người Mỹ vì tính mạng mà có thể bỏ tất cả bao gồm cả tổ quốc. Chung Linh nhớ mãi những lời này, càng sùng bái quân nhân hơn nữa, cảm thấy trở thành vợ của quân nhân mà tự hào.

Hai người ăn cũng không nhiều, tuy rằng rất ngon nhưng mà tình trạng thân thể không cho phép.

“Tiểu Manh, sao mà đầu bếp nhà chúng ta còn làm ăn không ngon bằng vậy?”

Chu Bảo Cương có nói qua anh ta là con cháu nhà danh môn, xem ra cũng đúng.

“Chắc là vì hầm chưa nhừ? Lần sau nếu cậu muốn uống, có thể đến đây uống. Nói gì đi nữa thì ăn ngon cũng có ảnh hưởng tốt đến tình trạng cơ thể.”

Chung Linh cười nói, cô không có vì Ngô Chí Viễn so sánh mình với đầu bếp mà tức giận.

“Tiểu Manh, em cũng phải theo chị dâu học hỏi đi.”

“Được rồi, em đã biết, chờ khi nào rảnh thì em sẽ lãnh giáo chị dâu.”

Trương Manh có công tác. Điều này làm cho Ngô Chí Viễn cảm thấy không thoải mái bởi anh ta thấy vợ mình thì coi công tác làm trọng còn vợ người khác lại hao hết tâm lực chiếu cố chồng.

Chung Linh bón cho chồng được hơn nửa bát canh gà. Cô cảm thấy khó chịu vì trước kia lượng ăn của anh rất lớn mà hiện tại lại ít như vậy. Cô cũng không dám buộc anh ăn nhiều. Sau đó cô bưng bát đi rửa. Lúc này chưa có nước rửa bát nên cô chỉ có thể dùng nước ấm để rửa. Trương Manh cũng theo đi ra.

“Chị dâu, để em giúp.”

Cô ấy nói chuyện vẫn rất tử tế. Chung Linh biết vô luận tại thời điểm nào, người thành phố vẫn có chút khinh thị với người nông thôn.

“Không sao đâu, em không cần phải động vào. Chỉ có hai cái bát thôi mà.”

“Chị dâu một người thật vất vả!”

“Không có gì, có y tá hỗ trợ mà, chỉ là chị muốn chăm sóc anh ấy mà thôi.”

Những điều này hiển nhiên là Trương Manh không thể lý giải được.

“Em cũng muốn chiếu cố anh ấy nhưng bởi vì có công tác nên chỉ có thể buổi tối mới đến thăm anh ấy. May mà có y tá, bảo mẫu trong nhà cũng đến. Chị không biết, ba mẹ chồng em cũng đều bề bộn nhiều việc nên không thể vào đây chăm sóc anh ấy được, chỉ có thể giống như em mỗi ngày vào thăm anh ấy một lát.”

Nghe vậy, Chung Linh cảm thấy buồn cười. Đây là Trương Manh đang giải thích vì sao cô ấy không thể vào đây chăm sóc chồng giống cô ư? Ba mẹ Ngô Chí Viễn không đến cô có thể hiểu, dù sao thì đối với một bệnh nhân hành động không tiện như anh ta thì có một số việc rất khó cho người già, ví dụ như thời điểm đi nhà vệ sinh, cho dù là người thân cũng khó mà chiếu cô, thà rằng để cho y tá đến còn hơn.

“Chị có thể hiểu, để cho y tá chăm sóc cũng được, nhưng mà… để như vậy em yên tâm ư?”

“Chị nói vậy là sao?”

Trương Manh luống cuống bắt lấy tay Chung Linh, xem ra cô ấy cũng rất quan tâm.

“Y tá trong bệnh viện này rất được, hơn nữa bọn họ đối với anh hùng chiến đấu vô cùng ngưỡng mộ và sùng bái, em không thể tới thì còn có nhiều người muốn tranh.”

Chung Linh nửa thật nửa giả cười nói.

“Không đâu.”

Mặc dù nói vậy nhưng lời Chung Linh nói hiển nhiên làm cho Trương Manh phân vân.

“Đàn ông khi bị thương không khác nào trẻ nhỏ, hy vọng được chiều chuộng, hy vọng được quan tâm. Nếu em không làm được như thế thì bọn họ có khả năng nháo cả đời. Đàn ông rất keo kiệt.”

Trên thực tế, thời điểm người yêu của bạn cần bạn, cũng chính là thời điểm tình cảm của hai người càng thêm gần gũi. Nếu không thì người đàn ông keo kiệt đấy sẽ nhớ cả đời.

Chung Linh chỉ muốn đùa với cô ấy một chút. Dù sao người với người thường khác nhau, Chu Bảo Cương khác, Ngô Chí Viễn khác.

Ngô Chí Viễn về nghỉ ngơi. Chung Linh hỏi luôn anh sao vậy thì anh lại nói đấy là chuyện đàn ông, đàn bà không cần biết, khiến cô trừng mắt nhìn anh một hồi.

Buổi tối, cô lau chân cho anh, bởi vì anh nằm trên giường không thể động đậy nên nước phải nóng một chút. Cô vừa lau vừa nói chuyện cùng anh, thấy anh tinh thần có điểm sa sút.

“Anh, ngón chân của anh có thể tách nhau ra không?”

“Không thể! Có người có thể làm được sao?” Chu Bảo Cương cảm thấy không thể tách mới đúng.

“Ai nói không thể? Nhìn em.”

Chung Linh lập tức cởi giày, nhấc chân biểu diễn cho anh xem.

“Ha, chuyện này là thế nào?” Chu Bảo Cương cười hỏi.

“Chuyện này chắc là di truyền? Giống như có người mắt một mí, có người mắt hai mí?”

Chung Linh đắc ý nói. Cô nhớ còn có người có thể uốn đầu lưỡi, có người không thể.

“Vậy ư? Vậy đứa nhỏ của chúng ta sẽ thế nào? Giống em hay là giống anh?”

Chung Linh thở dài, cô không muốn lâm vào đề tài này.

“Tiểu Linh, đến bên anh.”

“Sao vậy?”

Chung Linh lau chân, thả khăn lại chậu, rồi kéo chăn đắp chân anh lại.

“Em thấy thế nào? Không vất vả ư? Có buồn nôn hay không?”

Chu Bảo Cương vô cùng cảm động, vợ anh có bầu mà còn đến chăm sóc cho anh.

“Em không sao, còn anh, miệng vết thương còn đau không? Anh nghiêng người để em mát xa sau lưng cho anh!”

Bác sĩ dặn, bệnh nhân nằm trên giường phải chú ý thường xuyên mát xa, không thể để hoại tử. Chung Linh cứ cách hai giờ lại cho anh cử động hoặc mát xa, hơn nữa cứ nằm như vậy sẽ làm cho anh cảm thấy mệt chết. Chung Linh sợ anh tịch mịch nên cũng thường xuyên đọc báo, thư cho anh, như vậy để anh có thể hiểu về thế cục hiện tại.

“Không cần đâu, em nghỉ ngơi đi.”

Hai người lại bắt đầu nói chuyện. Chu Bảo Cương rất chú ý đến chuyện quân sự, có chút cô hiểu, có phần lớn không rõ. Cô tính cùng anh học Tiếng Anh, dù sao cũng đang nhàn rỗi, lại là thời kì dưỡng thân thể, để giết thời gian thì nên làm những chuyện hữu dụng.

Buổi tối, chín giờ là hầu hết mọi người đều ngủ, tòa nhà rơi vào im lặng. Từ hôm đến đây, Chung Linh chưa bao giờ ngủ một giấc say, cô luôn luôn lo lắng cho anh, còn lo đây chỉ là giấc mộng, tỉnh dậy sẽ không thấy anh đâu.

Chung Linh không có thời gian tự mình nấu cơm, ngoại trừ cơm cho bệnh nhân ở bệnh viện, có đôi khi Ngô Chí Viễn mang từ nhà đến, đôi khi là cô ra bên ngoài mua. Trong thành phố quả nhiên là tiện hơn nông thôn. Không quá vài ngày, Chu Bảo Cương lại không chịu được, thấy Ngô Chí Viễn đã có thể đứng lên, cũng muốn xuống dưới hoạt động. Con người này vừa mới có thể miễn cưỡng ngồi được mà còn muốn đi lại, thật sự là quá đáng.

“Anh, anh nghe lời bác sĩ đi!” Cô nhẹ nhàng khuyên bảo.

“Cơ thể anh anh biết, em đừng nói nữa!”

Chu Bảo Cương bắt đầu phát hỏa. Nằm trên giường thật sự khó chịu. Vợ chồng Ngô Chí Viễn đã đến. Từ sau lần cùng nói chuyện với Chung Linh, Trương Manh xin nghỉ phép ngay ngày hôm sau, bắt đầu ngày đêm giám thị Ngô Chí Viễn. Tuy vậy, trông Ngô Chí Viễn rất vui vẻ, cười giống như đứa ngốc vậy, Chung Linh thực sự muốn nói anh ta phải cảm ơn cô về việc này.

“Anh, nghe lời đi!”

Chung Linh vẫn cố cười, không còn cách nào khác, tâm tình anh lúc này không khác nào đứa nhỏ muốn nháo, bây giờ còn tốt vì vợ chồng Ngô Chí Viễn còn tại đây, chứ lần trước còn hô ầm lên với cô.

“Chị dâu…”

Trương Manh rất cảm thông với Chung Linh, thấy cô hiện tại thật đáng thương. Nếu Chung Linh là cô gái hai mươi tuổi thì có lẽ cô sẽ cảm thấy đau lòng và mất mặt nhưng thực tế có hơn năm mươi năm tuổi đời nên cô có thể nhẫn nại, coi như cùng con của mình đùa giỡn vậy. Kì thật nguyên nhân chính yếu để cô nhẫn nại là, anh hiện tại càng nháo thì tương lai lại càng thấy áy náy, nhất định sẽ đối với cô thật tốt. Cho nên Chung Linh không sợ anh giỡn, anh nháo. Đương nhiên, Chu Bảo Cương cũng có hạn độ, chỉ kêu to gọi nhỏ mà thôi.

Cuối cùng, trước sự lên án công khai của tất cả mọi người, anh rốt cuộc cũng ngoan ngoãn nằm xuống. Thật sự là vì thân thể không cho phép, chứ không…! Chung Linh trong lòng thầm mắng anh nhưng sau đó lại đau lòng, dỗ dành.