Nàng Dâu Trọng Sinh

Chương 34: Phân nhà




Ngô Chí Viễn bị phân đến cơ sở liên đội nhưng không xem như là đến tiền tuyến. Trương Manh khi nghe được tin này thì vui mừng ra mặt, sau bị chồng nhìn thấy lại bị mắng thành sắc cà tím. Thật là… sao lại có thể để bọn họ phát hiện ra ý tưởng trong lòng cơ chứ? Sau đó, Chu Bảo Cương nghe nói vậy cũng hung tợn trừng mắt với vợ mìnhn

“Em cũng vui lắm, đúng không?”

“Vui cái gì? Bất luận anh đến chỗ nào, em cũng ủng hộ anh.”

Chung Linh nói lời này đương nhiên là thật nhưng quả thực là cô cũng mừng vui lắm lắm.

“Anh sẽ đến chỗ mới, trước tiên cần thích ứng đã, em về nhà trước chuẩn bị, dàn xếp mọi chuyện trong nhà, còn cả một ít thủ tục nữa.”

Chu Bảo Cương sắp khởi hành, cô cũng chuẩn bị về nhà nhưng lần này lại khác hoàn toàn, mang theo hy vọng cùng giấc mộng, cô cảm thấy vận mệnh của mình sắp đổi thay.

“Đại khái là cần bao nhiêu thời gian?”

Cô hi vọng có thể biết được thời gian xác thực, để còn biết mà chuẩn bị.

“Chắc khoảng một tháng, kiến tạo đội ngũ mới, cái gì cũng cần phải chuẩn bị. Hậu cần cũng đảm bảo cần thời gian.”

Từ trước đến nay chưa có một đội ngũ như vậy, ít nhất là lịch sử Trung Quốc không có, cái gì cũng mới, không có đường, phải dọn đường mà đi. Chung Linh nhìn biểu tình trầm trọng của anh, không biết nói gì cho phải nhưng bắt đầu mới là khảo nghiệm mới nhưng cũng là kì ngộ mới, không phải sao?

“Phải bắt đầu sinh hoạt mới, anh không vui ư? Không hưng phấn ư? Chuyện này đối với anh mà nói, không có tính khiêu chiến ư?” Cô khuyến khích anh.

Nghe vậy, Chu Bảo Cương thấy trước mắt sáng ngời, vợ anh nói đúng, cuộc sống mới là khảo nghiệm mới, khiêu chiến mới mà từ trước đến nay anh không hề sợ khiêu chiến.

Bác sĩ xác nhận anh khỏe mạnh hẳn thì sẽ rời đi. Anh và cô đều tự thu thập hành lý, chuẩn bị hướng tới nơi cần đến.

“Tiểu Linh, mấy ngày nữa chúng ta sẽ đi, em…”

Bộ dáng anh hiện tại chẳng khác nào trẻ nhỏ muốn ăn kẹo.

“Không được, em không muốn lại ở đây làm chuyện đó lần nữa. Đừng mơ nữa!”

Điều đó chẳng khác nào yêu đương vụng trộm, cô không cần, vạn nhất bị phát hiện thì chẳng phải anh mất mặt trước cả quân khu sao. Phiêu lưu quá lớn nhưng mà anh vẫn cứ nóng lòng muốn thử, dường như anh rất thích sự tình kích thích như vậy.

Tuy vậy, trước hôm phải rời đi, anh vẫn thực hiện được, không có biện pháp, ngày mai là bắt đầu chia lìa hơn một tháng, cô có chút luyến tiếc anh. Đối với anh sắp tới còn phải đối mặt với áp lực tương lai, cho nên lúc này anh bức thiết cần đến sự mềm mại, ôn tồn của người vợ.

“Đây là gì?” Sau khi nhìn thấy nội y kiểu mới của vợ yêu, ánh mắt Chu Bảo Cương trừng lớn.

“Nội y kiểu mới, a…anh làm gì vậy?”.

Chu Bảo Cương làm sao đã gặp qua thứ này, nhưng mà anh thấy nó thực sự là đồ tốt, nhìn cô mặc nó trên người quả thực là kích thích.

“A, đừng xé nó!”.

Người đàn ông hoang dã này, không cởi được thì trực tiếp xé. Cô biết anh, hơn nữa anh đối với bộ ngực mềm mại của cô luôn yêu thích không buông tay. Có lần trước kinh nghiệm, Chu Bảo Cương trực tiếp đè cô xuống, ép buộc một hồi khiến cô hỗn loạn.

“Vợ, em thật mềm mại.”

Chu Bảo Cương vừa ở bên tai cô nói vừa chậm rãi vận động, khiến cho cô không chịu được phải lắc lắc đầu.

“Anh…”

“Hư…Anh đến đây.”

Chu Bảo Cương cười khẽ an ủi cô. Ai có thể nghĩ người đàn ông bên ngoài nghiêm trang như anh lại có biểu tình như vậy khi trên người vợ mình đâu? Nhưng mà cô thích như vậy, chỉ có mình cô có thể thấy, cô muốn coi điều duy nhất này trở thành sự duy trì đối với cả cuộc đời.

* * *

Cô vốn muốn đi nhờ xe quân đội đến nhà ga nhưng ông chồng bảo thủ nhà cô nói không được một cách rất kiên quyết. Cô ngẫm lại thấy cũng đúng, thế hệ quân nhân lúc ấy chính là như vậy, quân kỉ tuân thủ rất nghiêm ngặt. Trước khi đi, cô đưa cho anh năm mươi đồng, anh không muốn nhưng mà cô nói, đàn ông không thể không có một ít tiền để tiện cho giao tế, chẳng lẽ lúc ấy đi mượn. Thật là… anh chưa bao giờ quan tâm xem nhà mình có bao nhiêu tiền.

Ngồi xe hai ngày hai đêm, Chung Linh mệt mỏi về đến nhà. Tuy rằng trở về không cần quá vội vàng nhưng cô cũng không có thời gian mua này mua nọ, chỉ có thể ở phụ cận bệnh viện mua ít bánh kẹo cho ba mẹ chồng và Hoa Hoa nhưng có một thứ phải mua chính là bra (áo ngực), cô muốn đưa cho chị Bảo Cầm hai cái. Thấy cô trở về, người một nhà đều quan tâm Chu Bảo Cương, cô cũng từ tốn giải đáp hết vấn về mọi người nghi vấn, phải giải thích rõ ràng để mọi người khỏi lo lắng.

“Tiểu Linh, Đinh Vinh cần nói chuyện với con về vấn đề nuôi lợn.”

Đây là lần đầu tiên ba chồng cô nhắc đến vấn đề này, cô không biết dụng ý của ông là gì.

“Ba, mẹ! Con phải nói cho hai người biết trước chuyện này, anh nói lần này con sẽ đi tùy quân, khoảng một tháng nữa sẽ đi.”

Lời này của cô khiến cho cả phòng tĩnh lại. Việc cô rời đi đối với bọn họ mà nói không phải là chuyện tốt, ít nhất là đối với vợ chồng Chu Bảo Cầm, hai người bọn họ không muốn cây tiền này rời đi. Nhưng mà chuyện này không ai có thể ngăn cản.

“Con phải đi, như vậy có nghĩa là con không thể tham dự vào sự nghiệp chăn nuôi của gia đình, tiền đầu tư vào đó con để lại cho ba mẹ và chị, coi như là tiền sinh hoạt phí cho ba mẹ và bồi thường cho chị.”

“Tiểu Linh, em không cần như vậy, ba mẹ có anh chị là được rồi, con gái cũng có thể dưỡng hai lão mà.”

Lời này của chị rất khó nghe, rõ ràng ám chỉ Chung Linh bỏ rơi bọn họ. Cô cũng đoán trước sẽ có phản ứng như vậy nhưng còn cách nào khác chứ? Vì bọn họ vứt bỏ anh ư?

“Cầm, con bớt tranh cãi đi.”

Chu Xuân Lai quát lớn con gái, ông biết Chung Linh lựa chọn như vậy là trong dự kiến nhưng thật không ngờ nhanh như vậy.

“Tiểu Linh, thời gian đã định rồi?”

Bà Phùng Trân cảm thấy đây là chuyện tốt, con có thể cùng con dâu một chỗ, bọn họ có thể nhanh có cháu nội, con trai bà cũng lớn tuổi rồi.

“Vâng, đại khái còn một tháng nữa à!”

“Tiểu Linh, em muốn ra ở riêng ư?”

Đinh Vinh lo lắng khi Chung Linh đi rồi cũng mang theo nhiều ích lợi. Nếu không có Chung Linh cùng Nhậm Kim Trụ quen biết, không có thiết kế câu đối cùng tranh tết của cô thì chính nhà mình không thể có ích lợi lớn như vậy. Chuyện cô đi vốn là chuyện ván đã đóng thuyền, chỉ có thể tranh thủ thời gian để đạt được lợi ích lớn nhất.

“Không thể nói như vậy, chúng ta vốn là người một nhà, tiền vốn em không cần.”

Chung Linh cũng nghĩ đến điều này, ở nông thôn đề xuất chuyện ở riêng chính là bất hiếu nhưng hiện tại chỉ có thể đi từng bước nhìn từng bước mà thôi. Trong mắt cô mục tiêu quan trọng nhất là sinh con, là nguyện vọng lớn nhất của cuộc đời cô. Mọi chuyện khác cô đều có thể buông tay, huống chi chút tiền cỏn con này.

“Ba, Tiểu Linh không thể tham dự chuyện chăn nuôi lợn, con đồng ý cho em ấy rút vốn.” Chu Bảo Cầm biết đây là đề cập đến chuyện lợi ích, một khi Chung Linh rút khỏi thì cho dù có ít đi một chút tiền vốn, chị cũng không sợ, hiện tại chăn nuôi lợn và thu mua gà kiếm được rất nhiều. Vốn kiếm được phải chia ba, bây giờ chỉ phải chia hai thôi.

“Lúc trước là Tiểu Linh đề xướng chuyện chăn nuôi lợn, liên hệ đều là Tiểu Linh, ba biết các con cũng tốn nhiều công sức nhưng con người không thể quên nguyên bản được. Tiểu Linh hiện tại muốn tùy quân, hai con để cho em đi không như thế? Thằng Cương nó kiếm được bao nhiêu? Còn có việc câu đối, hai con có nghĩ đến không? Không có Tiểu Linh thì chúng ta được bao nhiêu ưu đãi?”

Những lời này nhắc nhở Đinh Vinh, đúng là nếu không có Tiểu Linh thì anh không có được giá ưu đãi như thế. Một khi Chung Linh thực sự buông tay thì chính mình không có ưu thế. Hơn nữa, năm nay hẳn là sẽ có nhiều người buôn câu đối.

“Tiểu Linh, con đem mọi việc xử lý cho tốt đi. Trước khi đi thì về nhà mẹ đẻ vài ngày. Còn về phần tiền vốn thì phải rõ ràng, phần của con vẫn là phần của con. Đúng rồi, con có học qua kế toán, Đinh Vinh, con đem sổ sách cho Tiểu Linh nhìn xem, dù là anh em cũng phải sổ sách rõ ràng.”

Chu Xuân Lai quyết định như vậy, cũng không cho phép ai phản đối. Chung Linh có chút bất ngờ, cô thật sự không ngờ ba chồng cô cự tuyệt đề nghị của cô, có lẽ là vì con trai đang ở xa chăng? Tinh tế ngẫm nghĩ, ba chồng cô vẫn là hướng về con trai, nói cách khác là vì con trai tranh thủ. Việc này ba mẹ chồng hẳn là nghĩ đến nhưng là ngày sau Chung Linh không có khả năng tham sự vào chuyện làm ăn trong nhà, dù vậy ba chồng cô vẫn lưu lại quyền lợi tham dự phân tiền. Chung Linh thật sự cảm động, thật không nghĩ tới ba chồng cô quả là làm cho cô nhìn với cặp mắt khác xưa. Ông là muốn cấp cho con trai đường lui.

* * *

Chung Linh còn phải ở nhà chờ Chu Bảo Cương phê duyệt được hộ khẩu cho người nhà tùy quân. Trong thời gian này, cô quyết định về nhà mẹ đẻ một chuyến. Anh trai cô cũng đã kết hôn được một thời gian rồi, không biết mẹ cùng với chị dâu có hợp không? Làm một người con gái, cô cũng nên đứng ở góc độ mẹ cô mà lo lắng. Nhưng chính cô cũng là dâu nhà người nên cô có thể lý giải được sự khó xử của chị dâu. Chu Bảo Cầm hiển nhiên là không có chấp nhận lắm. Những gì Chung Linh mua cho chị cô cũng vẫn chưa đưa cho chị ấy. Mẹ chồng cô vẫn còn đang khuyên chị ấy nên lo lắng cho em trai.

“Mẹ, mẹ và ba làm như vậy chính là bất công.” Chu Bảo Cầm giận khóc.

“Con nói thế là ý gì, mẹ và ba là công bằng. Hơn nữa, các con thường xuyện ở đây ăn uống, Chung Linh cho tới bây giờ cũng chưa nói một câu nào. Thậm chí cả tiền vốn cũng không cần lấy lại. Cầm này, con nên ngẫm lại cho kĩ đi.”

*

Chung Linh trở lại nhà mẹ đẻ. Ba mẹ cho vừa nghe cô phải tùy quân thì đều thay cô vui mừng nhưng cũng rất luyến tiếc cô.

“Mẹ, chị dâu thế nào?”

“Là người có khả năng, chỉ là dường như đầu óc không tốt lắm, không dễ nghe vào, cũng không biết dỗ người, cùng với anh con ở một chỗ cũng được.”

Có lẽ trong thiên hạ, mẹ chồng và nàng dâu đều là kẻ thù chăng? Chung Linh biết cô đi thì một năm cũng chưa chắc về được một lần. Tình huống trong nhà như vậy thực sự khiến cô lo lắng.

“Mẹ, sao nhà mình không thể giống nhà chồng con? Phát triển chăn nuôi gia đình một chút?”

Chung Linh không phải chỉ một lần khuyên qua nhưng mà người nhà cô vẫn nguyên tắc, không sao lay chuyển được.

“Mẹ cũng đã nói nhưng làm sao được chứ? Ba con không đồng ý, không bỏ được sĩ diện của nhà giáo. Anh con cũng muốn đi con đường này, chị dâu thì làm bán thời gian ở cung tiêu xã, trong nhà chỉ có mình mẹ, có thể làm gì được?”

Nghe vậy, Chung Linh còn biết làm thế nào được. Nếu đó là cuộc sống mà ba mẹ chọn thì có nói gì cũng chẳng hữu dụng, cũng may mấy năm nữa tiền lương giáo viên cũng tăng lên chút.

“Con đã biết. Nếu thiếu tiền thì mẹ cứ nói với con.”

Chung Linh lo lắng cho ba mẹ, sợ hai người luyến tiếc tiêu tiền nên lần này cô đưa cho mẹ hai trăm.

“Con thật là… ba con nói có nhiều tiền chính là theo tư sản, không có địa vị xã hội cho nên con không nên một lòng một dạ kiếm tiền, tốt nhất là nên học thêm cái gì thì hơn.”

Chung Linh gật gật đầu, ba cô lo lắng chính xác, có tiền không phải là vạn năng, chỉ cần nhân sâm trong tay cô đã có thể cả đời ăn mặc không lo bởi vì người Trung Quốc tôn sùng đối với nhân sâm là không thể khinh thường. Nhưng tương lai chính mình có tiền thì làm thế nào để sống tốt đây?

“Con muốn đi, sự tình gì đều phải tự mình làm chủ, đừng có mà tranh cãi với chồng con, biết không?”

Trương Ngọc Phượng rất lo lắng cho con gái, ra ở riêng không biết là hay hay dở nữa?

Lần đầu tiên, Chung Linh cảm thấy luyến tiếc người thân thế này, giống như đây mới là thực sự rời xa gia đình. Cô cũng đem thái độ nhà chồng cô đối với chuyện này cho mẹ.

“Tiểu Linh, nhà chồng con không sai, con muốn hiếu thuận thì viết nhiều thư cho bọn họ là được, người già mà, đều đau lòng cho con cháu.”

Chung Linh biết nhưng mà nói cho cùng nếu không phải vì mặt mũi của ba mẹ chồng thì cô cũng không dại đến nỗi tiền của mình mà mình không lấy.

“Con đã biết, con sẽ không để cho ba mẹ mất mặt.”

Ở nông thôn nếu truyền ra con dâu nhà ai bất hiếu thì nhà mẹ đẻ rất mất mặt.

Bảy ngày sau, Chung Linh trở về, cô cũng lo không biết anh có gửi tin gì về không, trong nhà còn rất nhiều việc chưa xử lý. Ba mẹ cùng anh trai, chị dâu đều đưa tiễn. Chị dâu cô cũng không phải là để ý chuyện này lắm nhưng cũng nhìn ra cô em chồng của mình ra tay hào phóng, cha mẹ chồng thích thì cô cũng nịnh bợ.

Chung Linh cũng thích chị dâu này vì chị ấy sống không phiền lụy. Còn một tin khác đó là chị ấy mang thai. Cô thực sự khó chịu, rốt cuộc là vì sao? Không phải cô không cố gắng, không chú ý mà sao lại không thể… Có đôi khi Chung Linh thực sự tin tưởng vận mệnh là thích trêu cợt con người.

*

Không thể trách cô sốt ruột, Chu Bảo Cương người này có thể vì chuyện quân mà cái gì cũng có thể bỏ xuống. Cô lo anh có thể quên luôn chuyện tùy quân. Cô hi vọng đánh điện cho anh, thúc giục anh, không thể làm người trầm mặc sau lưng quân nhân được.

Sau khi Chung Linh trở về, Chu Bảo Cầm vẫn không hòa nhã gì với cô. Cô cũng không giải thích gì, cũng không có gì phải giải thích, chính cô cũng chẳng làm cái gì sai. Tin tưởng chị ấy sẽ thông suốt, cô tự nhận là mình chẳng có gì phải xin lỗi chị ấy.