Nàng Dâu Trọng Sinh

Chương 48: Nổi đóa




Ngày hôm sau, bà Phùng Trân nói ra chuyện muốn về nhà, lần này bà ở đây cũng chỉ được có bảy ngày. Cả Chu Bảo Cương và Đinh Vinh đều hết sức kinh ngạc, thậm chí Chu Bảo Cương còn nghi ngờ không biết có phải Chung Linh đã nói gì không phải. Nhưng bà Phùng Trân đã nhanh chóng thu dọn xong hành lý.

"Mẹ à, sao đột nhiên lại muốn về nhà vậy?" Chu Bảo Cương vừa nói còn nhìn liếc qua Chung Linh một cái, làm cho máu nóng của Chung Linh bùng phát. Vậy là có ý gì? Muốn nói cô đuổi người hả?

"Gì mà đột nhiên, mẹ với anh rể con đã đi mấy ngày rồi, trong nhà chỉ còn có cha và chị gái con, còn phải trông Hoa Hoa nữa, mẹ không yên tâm chút nào. Mẹ thấy sức khỏe của Chung Linh rất tốt, mọi người xung quanh cũng rất quan tâm chiếu cố, vậy là mẹ yên tâm." Bà Phùng cũng lo con dâu nổi giận, bản thân bà vì chuyện của con gái mà vội vàng về nhà, không thể ở lại chăm sóc cho đứa con dâu đang bụng mang dạ chửa, có nói thế nào thì cũng không phải.

"Để cho một mình anh rể về không được hả mẹ?" Chu Bảo Cương vừa nghe nói mẹ muốn về nhà, cảm thấy không nỡ. Không biết là do mẹ mình giận dỗi hay là do Chung Linh nói gì đó với bà? Nếu như mà do vợ mình chọc cho mẹ giận, hay là đuổi mẹ đi, thì dù bất cứ giá nào anh cũng không thể để bà đi được.

"Vậy sao được, trong nhà còn rất nhiều việc. Con đừng nên lo lắng, cứ chăm sóc Tiểu Linh cho thật tốt, giờ con bé mang thai, không thể để cho nó không vui được, con phải nhường nhịn nó một chút." Bà Phùng lo lắng chuyện trong nhà, nếu so ra thì chuyện của con gái mình vẫn cấp bách hơn. Nếu như thật sự phải sửa nhà, thì bà không thể nào ở lại thêm được nữa.

"Con biết rồi." Giờ này Chu Bảo Cương mới nhẹ nhõm chút.

Chung Linh nghe chồng nói vậy, trong lòng cũng chả vui vẻ hơn chút nào.

"Tiểu Linh, con nhất định phải chăm sóc cơ thể cho thật tốt, nhất định phải sinh cho Chu gia nhà chúng ta một đứa cháu trai mập mạp khỏe mạnh, phải trông cậy vào con hết đó. Nếu như con thật sự sinh ra một đứa bé trai, thì con chính là đại công thần của nhà ta đó. Nhất định phải thật cẩn thận chăm sóc cơ thể, cũng đừng có quên lời mẹ dặn đó, phải thường xuyên đọc nhẩm "con gái" nha." Bà Phùng thật không yên tâm.

"Con biết rồi. Mẹ à, mẹ đừng lo." Chung Linh cũng nhìn thấu được tấm lòng lo lắng của bà dành cho con gái, thêm vào đó, ở nông thôn, sửa nhà cửa lại là chuyện lớn, phải xem phong thủy, xem ngày, mua vật liệu các thứ, phiền phức hết sức, bà Phùng không thể không về nhà được. Như vậy thì không thể tính là do cô đuổi mẹ chồng đi, là do bà tự mình nói ra.

"Cương Tử, Tiểu Linh, hai em cứ yên tâm đi. Khi nào về tới nhà thì anh sẽ gửi điện báo cho hai đứa biết." Đinh Vinh hiển nhiên cũng không nghi ngờ lý do mà mẹ vợ mình vội vàng muốn đi về như vậy, chỉ nghĩ là bà ở không quen.

"Vâng, vậy để em tiễn hai người. Tiểu Linh, em vào nhà đi."

Chu Bảo Cương đi lấy xe. Chung Linh cũng không nói gì với chồng, chỉ nói mấy câu từ biệt với anh rể và mẹ chồng, tiễn hai người họ ra đến xe.

Lúc ra khỏi nhà, cả Hàn Minh Minh và Vu Nhã Tĩnh cũng đi ra tiễn.

Đợi khi xe đã chạy, Hàn Minh Minh vội đến trước mặt Chung Linh. "Chị dâu, làm gì mà mẹ chồng chị đi nhanh quá vậy?"

"Vì ở quê muốn sửa nhà, không thể không về." Chung Linh nhìn Hàn Minh Minh, nói một cách thành thật.

"Chỉ vậy thôi à? Sao hôm qua không nghe mẹ chồng chị nói gì hết vậy?" Vu Nhã Tĩnh có phần tinh ý hơn Hàn Minh Minh.

Chung Linh chỉ cười, không trả lời, Vu Nhã Tĩnh cũng không hỏi tiếp. Đều là thân làm dâu, tất nhiên là cô cũng hiểu.

"Nhưng mẹ chồng của chị cũng thật là, đặt tên cho đứa bé, gì mà… Chu Kim Khố, ha ha… thật buồn cười chết luôn được!" Hàn Minh Minh nhớ lại cái tên đó, cười hết nửa buổi.

"Đúng vậy, em nghĩ như vậy còn hay hơn cái tên Chu Nhất Chính, còn có Chu Mãn Khuyên nữa!" Vu Nhã Tĩnh cũng cười theo.

"Chị sẽ không để cho ai đặt mấy cái tên đó cho con của chị đâu, nhưng mấy đứa cũng nên suy nghĩ tên của con các em đi. Cũng nên đặt cái tên cho Đại Nha đi chứ, nếu không thì sao mà làm hộ khẩu. Còn cô nữa, cô Vương, chị sẽ đợi xem cô đặt cái tên gì cho con của cô."

Chung Linh mặc kệ sự chê cười của bọn họ, cô nhất định sẽ chọn cho con của cô một cái tên hay nhất. Nhớ tơi lúc nhỏ đi học, tuyệt đối không đặt tên là Ngụy Bảo Quyên(1) vậy chẳng khác gì gọi là heo, vốn dĩ là họ Chu (2), nhất định không thể để cho con mình bị cười nhạo được.

(1) Tên Ngụy Bảo Quyên (魏宝娟) có cách phát âm giống như (喂饱圈), có nghĩa là ăn no/ cho ăn no (喂饱) và bị giam lại (圈) => heo!

(2) Chu/Châu (朱 – châu báu) và Trư (猪 - heo) có cách phát âm giống nhau. Chu Kim Khố (朱金库): kho vàng bạc châu báu. Chu Mãn Khuyên (朱满圈) – châu báu đầy chuồng (?) phát âm giống như (猪满圈) - heo đầy chuồng! Và Chu Nhất Chính (朱一只) thì giống với (猪一只) một con heo.

Chung Linh mặc kệ hai người kia, một mình đi về nhà. Cô hít mạnh một hơi, cuối cùng cũng có thể nhẹ gánh rồi, nhưng mà Chu Bảo Cương, đợi khi anh về hai chúng ta tính sổ sau. Anh vậy mà không tin em, giữa vợ chồng mà không tin tưởng nhau thì sao được. Lần này phải để anh nhớ cho kỹ mới được.

Chu Bảo Cương là một người rất thông minh, nhưng đôi khi lại quá lý trí, hay nói cách khác là anh không hiểu phong tình. Lấy một ví dụ cũ rích để nói: một người vợ hỏi chồng, cả mẹ và vợ anh cùng bị rơi xuống nước, thì anh sẽ cứu ai? Bình thường thì khi ở trước mặt người nào, anh sẽ nói là cứu người đó trước. Nhưng đây là câu trả lời rất sai lầm, vì khi hỏi, người phụ nữ đã có sẵn câu trả lời trong lòng mình, nhưng anh có trả lời thế nào cũng không đúng. Cách trả lời thông mình nhất là: anh sẽ cứu mẹ, nhưng, anh sẽ chết cùng em. Còn nếu mà Chung Linh hỏi Chu Bảo Cương câu này, thì anh sẽ trả lời như thế nào đây? Chắc chắn sẽ nói rằng: anh sẽ cứu người có khả năng cứu được cao nhất! Tuy rằng biết rõ anh là loại người như vậy, nhưng mà, không thể nào bỏ qua được.

Tối nay, Chu Bảo Cương nghĩ thầm cuối cùng cũng có thể ôm người vợ thơm nức của mình đi ngủ rồi. Sau khi huấn luyện kết thúc, anh tắm gội sạch sẽ, đem quần áo bẩn của mình tự đi giặt sạch sẽ, đang định đi về nhà thì vừa vặn gặp người hàng xóm kiêm chính ủy Châu Khải.

“Dì về rồi à?” Châu Khải cũng đang vội vàng thu dọn đồ đạc, về với vợ con.

“Về rồi, cũng chẳng biết tại sao, nói về là về ngay, anh nghĩ chắc là Chung Linh đã nói gì đó.” Chu Bảo Cương biết mẹ rất quan tâm chuyện của mình, sao mà mới nói đi là đi liền? Có khuyên thế nào cũng không chịu đổi ý. Vì con trai, không biết bà đã ở sau lưng anh làm bao nhiêu chuyện. Nếu như lần này không phải do Chung Linh nói gì đó, thì sao lại dễ dàng đi về như thế?

“Dì có nói gì không?” Châu Khải hỏi. Phải nói người đội trưởng này là một chiến sĩ cừ khôi, mà mấy chuyện tranh đấu ngầm anh cũng chẳng bao giờ lép vế, sao mà đối với phụ nữ anh ta lại chẳng có chút sách lược gì vậy? Nếu không thì sao lại rối ren thế này! Đúng là người trong cuộc thường hồ đồ mà!

“Chẳng nói gì hết, còn bảo anh phải chăm sóc Chung Linh thật tốt, chắc anh phải hỏi Chung Linh xem sao quá!”

Châu Khải vừa nghe Chu Bảo Cương muốn đi hỏi Chung Linh thì bật ngửa ra. Không bằng không chứng, hỏi cái gì chứ? Không phải là tự tìm phiền phức sao? Nghĩ đi nghĩ lại thì cứ để cho đội trưởng nếm chút đau não đi! Chị dâu cũng là một người rất khéo léo tinh tế, chẳng bị mẹ chồng than phiền chê trách chính là do bản lĩnh của chị rồi. Cho nên mình khỏi cần nói gì hết, cứ để cho đội trưởng tự mình ngộ ra đi!

“Đúng rồi, Châu Khải, anh muốn hỏi cậu một chút chuyện.” Chu Bảo Cương có chút không tự nhiên, không biết nên mở lời thế nào cho phải.

“Sao vậy? Đội trưởng, có chuyện gì à?” Châu Khải mỉm cười hỏi anh, nhìn cái dáng vẻ là biết chuyện anh muốn hỏi là gì rồi!

“Cái đó, khi vợ cậu có thai, hai người... có...” Chu Bảo Cương chẳng biết làm sao, ấp a ấp úng thế nào cũng không nói được hết câu.

“Ý của anh là, khi mà vợ em có thai, chúng em có hay không...” Châu Khải rất muốn phá ra cười, nhưng lại e ngại sự uy nghiêm của đội trưởng.

Mà quả thật chuyện này Chu Bảo Cương cũng không biết hỏi ai cho tốt.

“Nghe nói sau ba tháng thì có thể rồi, thời gian cuối thì không được. Hơn nữa, còn phải xem cơ thể của chị dâu và cách anh...” Thấy đội trưởng trừng mắt nhìn mình, Châu Khải phải nghiêm mặt nói tiếp: “Chỉ cần kiềm chế chút là được. Sao rồi? Nhịn không nổi nữa sao?” Cuối cùng cũng không thể kiềm chế được mà trêu ghẹo anh ta.

“Cút! Cậu cũng đức hạnh lắm chắc!” Đúng vậy, ai cũng tám lạng nửa cân, chẳng thể nói ai được. Một người thì không biết xấu hổ đi hỏi, một người thì như đi guốc trong bụng, cũng chẳng khác nhau là mấy. Hai người đều hiểu rõ, nhìn nhau cười.

...

Trời đã tối đen có thể nhìn thấy rõ sao trên trời, Chung Linh lấy một cái ghế ngồi trước cửa sổ, không mở đèn đóm, cứ vậy mà nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi ức của thời thơ ấu cứ thế ùa về. Lúc đó điều kiện của nhà cô rất kém, trong nhà, trừ cha cô ra thì mọi người đều lớn lên ở nông thôn, trong thôn chỉ chia cho một ít đất, khi đó đa số mọi người đều trồng lúa mạch và bắp. Mỗi năm đến mùa thu, khoảng đất trống cạnh thôn sẽ được dành làm một cái sân phơi tạm, người lớn sẽ đập lúa ở đó, làm việc cho đến tối mịt. Còn cô và mấy đứa nhóc trạc tuổi mình chơi đùa ở cách đó không xa, cho đến khi người lớn đi về hết thì mấy đứa con nít vẫn còn chưa dứt cuộc chơi. Trong đống lúa mạch đôi khi sẽ xuất hiện một cái lỗ lớn, nếu như không may, có khi trong cái lỗ đó là cả một gia đình chuột lúc nhúc. Khi đó, bọn con trai sẽ lấy mấy con chuột đem dọa cho bọn con gái khóc thét lên. Nhớ có một lần, một đứa nhóc nghịch ngợm lén đem nến đến, tìm thấy một cái lỗ, thế là cứ thế dúi nến vào. Kết quả thế nào thì chả cần phải nói.

Chung Linh nhớ nhất là hồi đó rất thích cùng anh trai bò lên đống lúa mạch vào lúc chập choạng tối, nằm trên đống lúa ngắm sao trời. Bầu trời đêm thời đó còn rất trong, giống như là một tấm màn đen khổng lồ treo trên khoảng trống trên thôn của cô vậy. Trên tấm màn đen đó chi chít là sao trời. Lúc đó cô chẳng biết chòm sao nào với sao nào cả, chỉ biết sao Ngưu Lang và Chức Nữ. Cũng là do nghe mấy người già kể chuyện nên đám trẻ con mới biết đến. Nhưng không biết là từ khi nào, bầu trời đêm chẳng còn cái vẻ đẹp đó nữa.

Chung Linh lại nghĩ đến Chu Bảo Cương, anh lớn hơn cô khá nhiều tuổi. Lúc cô còn là đứa bé mười tuổi thì anh đã là một người lớn rồi, mà còn là một người lớn đã có thể lấy vợ sinh con rồi ấy. Chắc lúc đó anh cũng chẳng nghĩ đến sẽ cưới một người vợ nhỏ tuổi hơn mình nhiều vậy đâu! Mà nếu như lúc đó anh gặp cô thì có thể sẽ yêu cô không?

Nghĩ đến chồng, cô lại nghĩ tới cuộc sống hiện nay, cuộc sống trước kia, cuộc sống của kiếp trước, không biết tại sao trong lòng lại ngột ngạt thế này? Chung Linh nhận thấy bản thân có khi thở dài thườn thượt, có khi lại hít một hơi thật sâu, đây đều chứng minh rõ ràng rằng lòng cô có một sức ép lớn. Mà cái nguyên nhân của sự đè ép kia, chẳng ai khác, chính là Chu Bảo Cương. Vì mình quá sợ đánh mất anh, quá để ý đến cách nhìn của anh.

Hôm nay, lúc mẹ chồng đi về, trong mắt anh, Chung Linh nhìn thấy sự hoài nghi và không tín nhiệm. Tuy rằng đối với việc mẹ chồng đi về, cô đúng là có tác động không nhỏ, nhưng anh là chồng cô mà lại nhìn cô như thế, ánh mắt thật vô tình. Cảm giác cứ như cô đã làm hại đến người thân yêu nhất của anh vậy. Vậy thì trong lòng anh cô là cái gì chứ? Sao mà bản thân lại mệt mỏi đến thế này? Nếu như cô có thể quay về thời thơ ấu thì tốt biết mấy, cái thời hạnh phúc vô tận đó.

Lúc Chu Bảo Cương về đến, thấy nhà mình đèn đóm tối om, còn chưa đến giờ ngủ sao mà bà xã không mở đèn? Hay là qua nhà hàng xóm rồi sao?

Nghĩ như thế, Chu Bảo Cương vẫn cứ quyết định vào nhà xem qua. Vừa bước vào nhà, nhờ vào tia ánh sáng nhàn nhạt bên cửa sổ, anh thấy Chung Linh đang ngồi đó. Mở đèn lên, vợ anh đang ngồi thẫn thờ một chỗ, mắt rơi lệ. Thấy vậy, Chu Bảo Cương cảm thấy trong lòng khó chịu như có con mèo đang cào loạn.

“Tiểu Linh, em sao vậy? Sao lại khóc thế này? Hả? Không khỏe ở đâu sao? Hay là con làm em khó ở?”

Đến khi Chu Bảo Cương mở đèn Chung Linh mới biết anh đã về. Nghe thấy anh lời nào cũng nhắc đến con, lòng lại càng đau, nước mắt cứ thế mà không ngừng rơi xuống. Cô chả thèm để ý đến anh, mặc nguyên quần áo cứ thế mà lên giường nằm thẳng, đắp chăn kín mít. Mặc kệ thằng cha đó!

Chu Bảo Cương quả thật là bị hành động của cô làm cho rối rắm hết cả lên, bà xã lại sao thế này? Không phải là từ trước đến nay đều rất tốt sao?

“Tiểu Linh, sao vậy? Em nói gì đi chứ, em cứ khóc thế này, làm con buồn thì phải làm sao?”

Lại là con! Sao mà chỉ biết đến đứa con thế này! Thế còn cô thì sao? Hôm nay cô dứt khoát phải hỏi cho rõ ràng.

“Anh chỉ biết đến con thôi hả? Còn em? Anh không quan tâm em tí nào sao?” Chung Linh ngồi bật dậy, gương mặt hầm hầm như muốn đòi nợ.

“Em làm sao vậy? Sao tự nhiên lại nổi giận? Là ai chọc giận em hả?”

Chung Linh đúng là bị cái người đầu gỗ này làm cho tức chết đi được! Nhưng, chắc nếu như cô có mà tức chết thì anh ta cũng không biết vì ai chọc cho cô tức đâu! Vợ chồng cãi nhau, điều khiến cho người vợ bực bội nhất là gì? Chính là lúc bạn đang rất tức giận ông chồng mình, vậy mà anh ta còn phải hỏi, là ai chọc cho bạn nổi sùng lên, tại sao bạn lại tức giận?

“Anh, anh chỉ quan tâm đến mỗi đứa con hay sao? Có phải là, chỉ cần sinh con cho anh thì ai cũng có thể làm vợ của anh, hả? Tình cảm của em đối với anh, anh có nhìn thấy không? Em hy sinh cho anh nhiều như thế nào, chẳng lẽ không thể đổi lại được chút nào sự tin tưởng và tình cảm của anh hay sao?”

Chung Linh biết rõ bây giờ mà cãi nhau với chồng chẳng có tác dụng gì hết, cô cũng chẳng hiểu tại sao lại như thế này, có lẽ hôm nay cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi, mất đi khả năng khống chế tình cảm và phán đoán sự việc.

“Em đang suy nghĩ bậy bạ cái gì vậy? Được rồi mà, đừng có khóc nữa! Nha?” Chu Bảo Cương thật không hiểu Chung Linh làm sao lại thế này, sao mà cái sự dịu dàng thường ngày anh rất yêu thích đó biến đi đâu mất tiêu rồi?

“Anh nghi ngờ em đuổi mẹ anh đi phải không? Anh nghĩ em là loại người như thế à? Trong mắt anh, em đối xử với người nhà anh chẳng ra gì cả sao? Chẳng lẽ anh không hiểu em, không có tí lòng tin nào vào em sao?” Không nói thì chẳng thể hiểu, cái thái độ này của Chu Bảo Cương khiến cho Chung Linh không thèm đếm xỉa đến nữa.

“Sao anh lại không tin em được, em đừng có suy nghĩ nhiều nữa.” Chu Bảo Cương cũng chẳng nói được câu an ủi nào.

Chung Linh đối với thái độ đó quả thật rất thất vọng, đau đớn tuyệt vọng nằm lại xuống giường, nước mắt cứ lặng lẽ dâng trào. Cảm nhận rõ ràng lòng tin của mình đang sụp đổ, tình cảm cũng sụp đổ.

Chu Bảo Cương thật không muốn cãi nhau với vợ vào lúc này, anh cũng biết bà xã đã vì mình mà hy sinh rất rất nhiều, nhưng mà anh làm thế nào cũng không thể nói ra miệng. Bảo anh nói những lời đường mật, có nghĩ nát óc anh cũng chẳng thể nhả ra được một chữ. Anh chỉ có thể bứt rứt không yên.

Rất lâu sau đó, Chung Linh vẫn còn khóc. Chu Bảo Cương sợ cô khóc đến lã người đi mất, cứ thế nằm xuống bên cạnh Chung Linh.

“Anh sai rồi. Thật đấy, anh sai rồi mà, anh sẽ không làm em thất vọng nữa đâu. Nha? Anh bảo đảm đó.”

Chung Linh hoàn toàn không để vào tai mấy lời anh nói, hoàn toàn không cảm nhận được thành ý nhận lỗi của anh, thật đáng hận!

Chu Bảo Cương thấy xin lỗi cũng không có tác dụng, thật không biết phải làm sao thì mới tốt đây. Anh lăn qua lăn lại suốt nửa ngày trời cũng không nghĩ ra được cách gì, sốt ruột tới mồ hôi rịn đầy trán. Cơ thể của vợ lúc này không thể chịu kích động lớn được!

Người bên cạnh bị giày vò khổ sở, Chung Linh cũng không thèm quan tâm, nhưng mà...

“Aaa!” Chung Linh nghe thấy Chu Bảo Cương kêu lớn một tiếng, quay đầu qua, anh đang nắm chặt bả vai, gương mặt đau đớn nằm bên cạnh mình. Là giả vờ sao? Nhưng mà sao mặt chảy đầy mồ hôi thế này?

“Sao vậy? Anh bị sao vậy?” Chung Linh vội vàng ngồi bật dậy, chân tay luống cuống chẳng biết làm gì.

“Vết thương trên vai mấy ngay nay... bị phạm rồi.”

Lần trước Chu Bảo Cương bị thương, trên vai có mảnh đạn không lấy ra được. Lúc đó bên bệnh viện cũng có nói qua với Chung Linh, có thể để lại di chứng. Tháng trước đã bị phạm một lần, sao bây giờ lại bị thế này?

“Anh lại huấn luyện quá độ sao?” Lần trước cũng như thế.

Chu Bảo Cương không trả lời, nắm chặt lấy vai, dáng vẻ vô cùng đau đớn.

“Anh đợi chút, em giúp anh tìm thuốc giảm đau.” Chung Linh vội vội vàng vàng tìm thuốc trên giường.

Đêm khuya, đợi đến khi Chung Linh ngủ say, Chu Bảo Cương mới mở mắt ra, quay qua nhìn người vợ tay vẫn còn đặt trên vai mình, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Sao mà cãi nhau với bà xã còn mệt mỏi hơn là ra trận giết địch thế này?