Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 107: Tủi thân




Tối ngày hôm đó Lương Đông sấy tóc xong liền tắt đèn đi ngủ, Triệu Tử Thiêm nằm ở bên cạnh cũng không có ý định lên tiếng. Hai người họ cứ như vậy nằm quay lưng vào đối phương ngủ đến tận sáng.

Sáu giờ sáng Triệu Tử Thiêm đã sớm thức dậy, quay sang bên cạnh phát hiện ra Lương Đông vẫn còn ngủ, có điều bên cạnh cậu vĩnh viên là bóng lưng lớn kia của Lương Đông. Ngày hôm qua cũng là bóng lưng lớn, đến sáng ngày hôm nay tỉnh giấc cũng vẫn như vậy. Triệu Tử Thiêm nằm nghiêng người sang một bên, cậu còn nhớ lần đó ở trên lưng Lương Đông đã nói một câu: Vai rộng lưng lớn thật là tốt. Còn hỏi hắn sau này có cõng ai khác không, Lương Đông khi đó trả lời rằng không thể cõng cậu mãi được, nhưng sau này cũng chỉ cõng mình cậu thôi.

Triệu Tử Thiêm càng nghĩ càng cảm thấy hoang mang bất an, từ tối hôm qua biểu hiện của Lương Đông đối với cậu đã khác lạ rồi. Lương Đông bỗng nhiên hơi cựa quậy một chút, Triệu Tử Thiêm thấy thế liền nhắm mắt lại giả bộ như đang ngủ. Sau đó giống như là người bên cạnh tỉnh rồi, rất nhanh liền bước xuống giường đi vào trong phòng tắm. Triệu Tử Thiêm nghe thấy tiếng nước chảy ở trong phòng tắm mới khẽ mở mắt ra nhìn thử, cậu không có ý định rời giường ngay mà cứ nằm ở đó, đợi đến khi Lương Đông làm về sinh cá nhân xong bước ra ngoài rồi Triệu Tử Thiêm vẫn nhắm mắt giả bộ ngủ.

Lương Đông mặc quần áo chỉnh tề quay sang thấy ai kia vẫn còn chưa chịu tỉnh dậy liền chậm rãi đứng ở đó nhìn người ta một lúc, cuối cùng liền nhanh chóng bước ra khỏi phòng. Cửa phòng vừa đóng lại Triệu Tử Thiêm liền mở mắt ra, Lương Đông không như thường ngày gọi cậu rời giường nữa, hắn cứ như vậy đi ra ngoài trước rồi. Phải mất vài phút thất thần Triệu Tử Thiêm mới có thể bước xuống giường đi vào phòng tắm. Sau đó lại phải mất vài phút ngây ngốc ở trong phòng tắm cậu mới có thể từ trong đó đi ra. Cứ như vậy mười phút trôi qua Triệu Tử Thiêm mặc quần áo xong rồi vẫn không thấy Lương Đông trở về, Triệu Tử Thiêm cũng không có ý đợi hắn nữa đành một mình đi xuống bên dưới sảnh chuẩn bị đi đến công viên, ngày hôm nay cậu còn có cảnh diễn ở đó.

Mọi người ở dưới sảnh cũng đã hầu như xuống gần hết, nhưng trước sau vẫn không thấy bóng dáng của Lương Đông đâu. Nghiêm Nghinh Hạnh cũng giống như Triệu Tử Thiêm từ đầu đến cuối luôn tìm kiếm hắn, Nghiêm Nghinh Hạnh quan sát một hồi liền đi đến phía Triệu Tử Thiêm hỏi:

“Anh Tử Thiêm, Lương Đông ca ca không xuống cùng anh sao?”

Triệu Tử Thiêm có chút mất tinh thần ngẩng đầu đáp:

“Sáng sớm đã rời đi rồi!”

Triệu Tử Thiêm liếc nhìn xuống chiếc áo Nghiêm Nghinh Hạnh đang cầm trên tay, cậu chỉ vừa mới nhìn qua thôi liền biết áo đó của Lương Đông. Tâm trạng buổi sáng vốn dĩ không được tốt cho lắm, đến lúc này nhìn thấy chiếc áo kia tâm trạng cậu càng xuống dốc trầm trọng. Triệu Tử Thiêm hít một hơi thật sâu cố gắng không để ý đến cái gì nữa tập trung ngồi đọc kịch bản.

Mười phút nữa trôi qua Lương Đông vẫn chưa xuất hiện, đoàn làm phim chuẩn bị máy quay cùng đạo cụ các loại xong xuôi đâu hết cả liền nhanh chóng đi đến công viên cách đó hai con phố. Bởi vì Lương Đông chưa về thế cho nên Triệu Tử Thiêm phải ngồi trên xe của Sài Kế Đan, về phía Nghiêm Nghinh Hạnh cô vẫn quyết định ở lại đợi Lương Đông tại khách sạn.

Lại nói đến Lương Đông, hắn sáng sớm thức dậy phát hiện ra vẫn còn sớm liền muốn đi mua đồ ăn sáng cho Triệu Tử Thiêm. Ngày hôm qua trên đương trở về, con sóc nhỏ nào đó liên tục ở bên tai hắn nói thèm ăn bánh bao nhân thịt. Lương Đông đi xuống sảnh nói khách sạn làm cho một suất bánh bao nhân thịt, nhưng mà lúc hắn cầm bánh bao lên phòng rồi có cắn thử một miếng phát hiện ra thịt ở trong bánh bao rất là ít, sóc nhỏ nhà hắn mà ăn nhất định sẽ không thích, thế cho nên hắn lại một lần nữa đi xuống dưới lấy xe lái đến một cửa tiêm cách đó một quãng mua bánh bao nhân thịt cho Triệu Tử Thiêm ăn.

Cửa tiệm bánh bao nhân thịt này nổi tiếng nhất ở khu đó, lái xe cũng phải mất mười phút mới đến nơi, lúc tới lại phải xếp hàng đợi đến lượt, đến lượt Lương Đông thì bánh bao đang hấp vẫn chưa kịp chín, Lương Đông kiên trì đứng ở đó đợi thêm một chút, khi lái xe về đến khách sạn rồi thì đoàn làm phim đã sớm rời đi.

“Lương Đông ca ca!” Nghiêm Nghinh Hạnh thấy Lương Đông thì vui vẻ gọi lớn.

Lương Đông định mở cửa xe nghe thấy có tiếng gọi liền xoay người lại, Nghiêm Nghinh Hạnh nhanh chóng chạy tới phía hắn:

“Lương Đông ca ca anh đi đâu vậy, mọi người đã sớm đến công viên rồi!”

Lương Đông liếc mắt nhìn Nghiêm Nghinh Hạnh một lượt, thấy trên tay cô ta cầm áo của mình liền nhíu mày một chút:

“Sao cô không tới đó?”

Nghiêm Nghinh Hạnh vuốt vuốt lại mái tóc của mình mỉm cười trả lời:

“Em đợi anh!”

Lương Đông không nói lời nào nữa đưa tay mở cửa xe ngồi vào bên trong, Nghiêm Nghinh Hạnh cũng theo đó nhanh chóng mở của xe phía sau ngồi vào. Nghiêm Nghinh Hạnh để ý ở trên ghế phía trước có một cái túi nhỏ liền hỏi Lương Đông:

“Lương Đông ca ca là cái gì thế?”

Lương Đông tập trung lái xe nghe Nghiêm Nghinh Hạnh hỏi vậy thì bình ổn nói ra hai chữ:

“Bánh bao!”

Nghiêm Nghinh Hạnh cười cười:

“Anh vẫn chưa kịp ăn sáng hả, em cũng chưa ăn, hay là…” chúng ta đi ăn sáng rồi đến công viên.

Nghiêm Nghinh Hạnh vốn định nói câu đó, nhưng lời còn chưa kịp nói hết Lương Đông đã nhanh chóng cắt lời:

“Của Đại Thiêm!”

Nghiêm Nghinh Hạnh nghe đến đây thì im lặng, hai tay siết chặt đặt ở bên đùi. Hai người bọn họ rất nhanh đã đến công viên, bởi vì công viên cấm xe đi vào cho nên Lương Đông phải tìm chỗ đậu xe, bánh bao để nguội ăn sẽ không ngon nữa thế cho nên lúc Nghiêm Nghinh Hạnh bước xuống xe hắn liền nhanh chóng đưa bánh bao cho cô ta:

“Cô giúp tôi mang vào cho Đại Thiêm đi!”

Nghiêm Nghinh Hạnh do dự một lát mới nhận lấy bánh bao ở trên tay Lương Đông. Dọc đường đi vào công viên Nghiêm Nghinh Hạnh vốn định bỏ túi bánh bao kia ở một chỗ nào đấy, nhưng nghĩ lại nếu như cô không mang đến cho Triệu Tử Thiêm, Lương Đông mà phát hiện ra thì cô cũng không biết phải giải thích sao cho phải.

Nghiêm Nghinh Hạnh đến nơi thì thấy Triệu Tử Thiêm đang ngồi ở một chỗ đọc kịch bản, Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu thấy Nghiêm Nghinh Hạnh đứng cách đó không xa thì hỏi:

“Nghinh Hạnh, Đông ca tới chưa?”

Nghiêm Nghinh Hạnh cố làm ra vẻ bình thường trả lời:

“Em tới cùng anh ấy, anh ấy đi đậu xe rồi!”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy hai người đi cùng nhau ánh mắt liền hơi rũ xuống một chút, giọng nói cũng có điểm nhỏ dần:

“Vậy à…”

Nghiêm Nghinh Hạnh thấy biểu hiện kia của Triệu Tử Thiêm liền nảy ra một ý định, nhanh chóng đi về phía Triệu Tử Thiêm lấy một chiếc bánh bao đưa ra trước mặt cậu:

“Anh Tử Thiêm đã ăn sáng chưa, vừa rồi Lương Đông ca ca mua bánh bao cho em vẫn còn rất nhiều, anh có muốn ăn không?”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy rất rõ ràng rằng Lương Đông là mua cho Nghiêm Nghinh Hạnh chứ không phải mua cho cậu, buổi sáng còn tránh mặt cậu thì ra là để đi mua đồ ăn sáng cho người ta. Triệu Tử Thiêm cố gắng mỉm cười từ chối xua tay đẩy chiếc bánh bao đó về phía Nghiêm Nghinh Hạnh:

“Anh không ăn đâu, vừa rồi đã ăn rồi!”

Lương Đông tìm được chỗ đậu xe xong, đi vào liền thấy ở phía xa kia là cảnh Triệu Tử Thiêm mỉm cười đưa bánh bao cho Nghiêm Nghinh Hạnh ăn. Triệu Tử Thiêm tối hôm trước cho dù có ăn no như thế nào vẫn cứ cố chấp giấu thật kỹ hai gói bắp rang bơ không có ý định chia sẻ với người khác, thế mà hôm nay bánh bao nhân thịt cậu nói thích ăn hắn mua cho lại vui vẻ tặng cho Nghiêm Nghinh Hạnh rồi.

“Anh có phải vẫn còn tình cảm với em hay không?” Câu nói này vẫn luôn quẩn quanh trong đầu của Lương Đông, Triệu Tử Thiêm có phải là vẫn còn tình cảm với Nghiêm Nghinh Hạnh?.

Nghiêm Nghinh Hạnh đạt được ý nguyện khẽ trộm cười, nhanh chóng cất bánh bao vào trong túi. Mắt thấy Lương Đông đang đứng ở phía xa quan sát, cô liền thay đổi sắc mặt đi về phía Lương Đông.

“Lương Đông ca ca, anh Tử Thiêm nói không muốn ăn, bánh bao nay…” Nghiêm Nghinh Hạnh làm ra vẻ khó xử.

Lương Đông liếc nhìn túi bánh bao trong tay Nghiêm Nghinh Hạnh cuối cùng bỏ lại một câu rồi rời đi:

“Cô ăn đi!”

Cả buổi sáng hôm đó Triệu Tử Thiêm bởi vì tâm trạng không tốt mà diễn xuất cũng bị ảnh hưởng, chỉ có riêng một cảnh chạy đến rồi nói vài câu thôi cũng phải chạy đi chạy lại những mấy lần, lúc thì đang chạy bị vấp lại phải chạy lại, lúc thì chạy đến nơi rồi quên lời thoại lại phải diễn lại. Triệu Tử Thiêm buổi sáng còn chưa ăn cái gì vào bụng, cứ như vậy chạy giữa trời nắng nóng vô cùng.

Trong kịch bản có cảnh Ngô Sơ Úy nghỉ việc ở chỗ làm cũ liền chuyển sang đi bán kẹo đường kiếm sống. Người trong đoàn phim mời nguyên một người làm nghề thổi kẹo đường về thổi kẹo, Triệu Tử Thiêm bởi vì muốn diễn những cảnh chân thực nhất, hơn nữa cũng ngại chuyện ngày hôm nay mình đã làm liên lụy đến đoàn làm phim mà giờ ăn trưa liền lén đi học một chút về kỹ thuật thổi kẹo đường của người kia.

Cả đoàn làm phim nghỉ ngơi ăn cơm trưa rồi, Lương Đông nhìn xung quanh lại không thấy sóc nhỏ nhà mình đâu, hỏi mọi người ai cũng nói là không biết, cuối cùng Sài Kế Đan giống như nghĩ ra điều gì đó liền nói:

“Tôi vừa rồi thấy cậu ta còn đứng với thầy Mã đó!”

Lương Đông ăn một chút rồi đứng dậy đi tìm Triệu Tử Thiêm. Đây là khu đoàn làm phim thuê để dàn dựng cảnh quay diễn xuất, Lương Đông đi một hồi cuối cùng cũng thấy sóc nhỏ nhà hắn một mình ngồi ở trong góc thổi kẹo đường. Ở trên bàn đặt một cái bếp ga nhỏ cùng một cái nồi, Triệu Tử Thiêm dùng đũa gỗ lấy ra một lượng đường nhỏ đặt vào tay, có lẽ đường vẫn còn nóng cho nên lúc Triệu Tử Thiêm bỏ vào tay cả người liền nhanh chóng phản ứng vội vứt cây đũa đó vào trong nồi. Lương Đông đứng bên ngoài nhìn thấy cảnh này thì đau lòng không thôi.

Triệu Tử Thiêm xoa xoa tay một chút rồi lại cầm số đường nóng kia bỏ vào trong tay của mình. Đường mới vừa được lấy ra từ trong nồi vô cùng nóng, Triệu Tử Thiêm phải vừa nhào đường vừa dùng miệng thổi vào tay mình cho bớt nóng. Lương Đông nhìn thấy bộ dạng cố chấp kia của sóc nhỏ nhà mình thì buồn cười lắc đầu, hắn im lặng đứng ở một bên quan sát thật kỹ nhất cử nhất động của người bên trong.

Triệu Tử Thiêm mỗi lần thổi đường cái miệng nhỏ sẽ chu về phía trước nhìn vô cùng đáng yêu, có đôi lúc cố thổi hụt hơi hai mắt sẽ mở lớn ra một chút, thổi xong liền thở hổn hển lấy hơi một chút kết quả cái kẹo đường kia vẫn không ra hình dạng gì. Triệu Tử Thiêm nhíu mày lấy đường khác thổi tiếp, bất chấp sự bỏng rát ở trong tay, bất chấp miệng có mỏi đến mức nào cũng phải thôi bằng được một cái hồ lô nhỏ.

Lương Đông đứng nãy giờ không lên tiếng, cũng không có ý định cho Triệu Tử Thiêm biết sự xuất hiện của mình. Triệu Tử Thiêm ngồi thổi kẹo đường rất lâu, thổi đến hoa mắt chóng mặt, đến mức ho sặc sụa cũng vẫn cố chấp đến cùng. Lương Đông nhiều lần thấy cảnh đó thì đau lòng không chịu nổi, nhưng hắn biết nếu bây giờ hắn có đi vào can ngăn, con sóc nhỏ bướng bỉnh kia cũng sẽ không chịu dừng lại.

Triệu Tử Thiêm ngồi bên trong đó bấy lâu thì Lương Đông đứng ở bên ngoài nhìn cậu nhiêu đó. Một lúc sau điện thoại của Triệu Tử Thiêm vang lên, là người bên đoàn gọi cậu đến diễn, Triệu Tử Thiêm nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Cả một quá trình đó Triệu Tử Thiêm vẫn không phát hiện ra được mình nãy giờ luôn bị ai đó để ý tới.

Cảnh quay tiếp theo là cảnh Ngô Sơ Úy mãi nghệ trên đường bị Trì Sinh tóm được, trong kịch bản miêu tả Ngô Sơ Úy có cái đầu sắt, hơn nữa còn có thể dùng tay không đấm vỡ gạch. Triệu Tử Thiêm tuy không phải là dạng yếu đuối gì nhưng mà dùng tay không đấm vỡ gạch cũng là cả một vấn đề.

Triệu Tử Thiêm vừa rồi học thổi kẹo đường tay hiện tại vẫn vì độ nóng của đường mà có điểm đau rát, nhưng mà cậu cũng không dám nói với ai cả, buổi sáng cậu đã làm liên lụy đến đoàn làm phim rồi bây giờ cậu cũng không thể để cả đoàn làm phim vì cậu mà thay đổi tình tiết được. Trong lúc mọi người còn đang bận dàn dựng cảnh, Triệu Tử Thiêm lại lén qua một bên thử dùng tay phá gạch. Triệu Tử Thiêm cầm viên gạch trên tay dùng sức đánh xuống, nhưng kết quả chỉ làm cho tay của cậu càng thêm đau hơn, viên gạch kia căn bản vẫn không có một chút sứt mẻ nào.

Triệu Tử Thiêm thử đổi qua tay trái, nhưng sức của tay trái làm sao lại với sức của tay phải, Triệu Tử Thiêm loay hoay còn chưa biết phải làm như thế nào thì Lương Đông đứng ở bên đã lên tiếng nói với Sài Kế Đan:

“Như thế này đi, lát nữa để tôi dùng tay phá gạch”

Sài Kế Đan do dự:

“Nhưng trong kịch bản ghi là Ngô Sơ Úy dùng tay phá gạch!”

Triệu Tử Thiêm thấy Sài Kế Đan khó xử như vậy cũng lên tiếng nói giúp:

“Được rồi, không sao đâu…”

Triệu Tử Thiêm còn chưa nói hết câu Lương Đông đã lạnh giọng cắt lời: “Em làm được sao?” Nói rồi lại quay sang Sài Kế Đan quyết đoán: “Để tôi làm, lát nữa cứ như vậy… như vậy…”

Triệu Tử Thiêm trên tay vẫn cầm viên gạch cứng đứng ở phía sau nhìn Sài Kế Đan cùng Lương Đông trò chuyện, cậu hiện tại cũng chẳng còn biết nên làm như thế nào, vừa rồi Lương Đông quay lại phía sau nói chuyện với cậu giọng nói cùng thái độ rất khác với ngày thường… có vẻ ai đó dường như chán ghét cậu rồi.

Triệu Tử Thiêm thở dài đặt viên gạch xuống đất rồi đi ra phía gốc cây ngồi xuống ghế đá bên cạnh đọc kịch bản. Lương Đông sau khi bàn bạc về việc thay đổi một chút phần kịch bản với Sài Kế Đan xong liên xoay người lại phía sau đã không thấy Triệu Tử Thiêm đâu nữa. Không biết Nghiêm Nghinh Hạnh ở chỗ nào liền mang đến cho Lương Đông một chai nước, còn lau mồ hôi giúp hắn. Lương Đông bởi vì đang lo việc tìm Triệu Tử Thiêm cho nên lúc Nghiêm Nghinh Hạnh lau mồ hôi cũng không để ý nhiều.

Triệu Tử Thiêm vừa ngẩng đầu liền thấy Nghiêm Nghinh Hạnh đứng lau mồ hôi cho Lương Đông, hơn nữa Lương Đông cũng không có ý định tránh né. Triệu Tử Thiêm thở dài gấp lại kịch bản trong tay đi sang chỗ khác, cậu không muốn đứng ở chỗ này nhìn thấy cảnh như vừa rồi nữa.

Mười phút sau đoàn làm phim chuẩn bị xong mọi thứ, Triệu Tử Thiêm cũng vào cảnh diễn, lần này là cảnh Ngô Sơ Úy mãi nghệ trên đường. Vừa rồi Lương Đông đã bàn bạc thật kỹ lưỡng với Sài Kế Đan, nhưng phân cảnh Ngô Sơ Úy dùng gạch đập vào đầu thì không thể bỏ được.

Viên gạch kia đã được đoàn làm phim xử lý tỉ mỉ, Triệu Tử Thiêm chỉ cần dùng sức đập một chút là sẽ vỡ làm đôi. Có điều dù sao đó cũng là gạch cứng, cho nên khi Triệu Tử Thiêm đập vào đầu cũng có điểm hơi đau, cộng thêm việc buổi trưa còn chưa ăn cơm bây giờ đầu óc cũng trở lên choáng váng một chút. Lương Đông đứng ở bên ngoài nhíu mày quan sát từng hành động nhỏ của Triệu Tử Thiêm, không biết có phải là do Triệu Tử Thiêm che giấu rất tốt hay không mà Lương Đông vẫn không nhìn ra được sự khác thường kia của Triệu Tử Thiêm.

Đến phiên Lương Đông ra dùng tay phá gạch, viên gạch này vẫn chưa được qua xử lý nhưng Lương Đông chỉ cần một phát liền có thể đấm vỡ viên gạch đó, Triệu Tử Thiêm cầm gạch trong tay cũng phải giật mình hoảng loạn, lúc cúi xuống nhìn thì viên gạch kia đã vỡ làm đôi rồi. Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp phản ứng gì, Nghiêm Nghinh Hạnh đã chạy tới lo lắng xem xét tay của Lương Đông:

“Lương Đông ca ca, anh không sao chứ? Có sao không?”

Triệu Tử Thiêm đứng dậy khó khăn lắm mới hỏi ra được một câu:

“Có sao không?”

Lương Đông phủi cát bụi trên tay mình lắc đầu với Triệu Tử Thiêm một cái, Sài Kế Đan lúc này giống như nghĩ ra điều gì đó liền nói hai người cùng nhau chụp một bức ảnh ghi lại khoảnh khắc này, sau này đăng lên weibo nhất định sẽ tạo được hiệu ứng cho phim. Triệu Tử Thiêm cùng Lương Đông từ sáng đến giờ vẫn chưa nói chuyện với nhau câu nào, bây giờ Sài Kế Đan muốn cậu nắm bàn tay kia của Lương Đông mà chụp lại, Triệu Tử Thiêm cũng phải thất thần vài giây mới tiếp thu được.

Triệu Tử Thiêm cầm tay của Lương Đông đưa lên phía trước, trong bất giác khẽ xoa xoa một cái rồi đưa điện thoại lên chụp. Điện thoại vừa mới được bỏ xuống Nghiêm Nghinh Hạnh đã làm như vẻ lo lắng lắm cố ý gạt tay hai người họ ra, tập chung xử lý vết thương trên tay của Lương Đông. Triệu Tử Thiêm bị đẩy lùi lại vài bước, cuối cùng không nói gì cả buồn bã rời đi.

Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm buồn bã như vậy lại cứ nghĩ là do bởi vì Triệu Tử Thiêm thấy Nghiêm Nghinh Hạnh quan tâm hắn nên mới thế. Căn bản mọi chuyện đều xuất phát từ Nghiêm Nghinh Hạnh chứ tuyệt đối không phải hắn, Triệu Tử Thiêm nhất định là vẫn còn tình cảm với Nghiêm Nghinh Hạnh.

Quay được một lúc thì đoàn làm phim cũng nghỉ, bây giờ là bốn giờ chiều vẫn còn chưa đến giờ ăn cơm, Khương Chí Phong cùng Trương Danh nói muốn mọi người cùng diễn tập một chút thế cho nên hiện tại Triệu Tử Thiêm và Lương Đông đều cùng nhau đi đến một căn phòng ở cuối hành lang.

Triệu Tử Thiêm cố tình ngồi cách xa Lương Đông một chút, là ngồi bên phía Khương Chí Phong còn Lương Đông ngồi ở ghế đối diện. Lương Đông cảm thấy Triệu Tử Thiêm giống như là muốn tránh mặt hắn, nhưng ngại trong phòng còn có nhiều người cho nên Lương Đông cũng không có ý định hỏi rõ Triệu Tử Thiêm.

Sài Kế Đan lúc này lên tiếng:

“Mọi người tập đi tôi sẽ dùng điện thoại quay lại, sau này làm video hậu trường!”

Triệu Tử Thiêm có chút đói bụng mắt thấy bên cạnh Lương Đông có chai nước nhưng lại không muốn đi đến đó lấy, thế cho nên cả buổi chỉ còn biết ngồi ở trên ghế mệt mỏi khó chịu. Trương Danh và Khương Chí Phong tập xong rồi liền đến Triệu Tử Thiêm và Lương Đông tập.

Trong kịch bản có một đoạn Trì Sinh đẩy Ngô Sơ Úy, Triệu Tử Thiêm vốn dĩ đói đến hoa mắt chóng mặt rồi, không rõ Lương Đông rốt cuộc bị làm sao còn dùng sức đẩy cậu rất mạnh, Triệu Tử Thiêm bị đập đầu vào tường cũng vẫn cố gắng diễn cho đến cùng. Sài Kế Đan thấy hai người diễn cảnh đó vẫn chưa ổn cho lắm liền nói hai người diễn lại, cứ diễn đi diễn lại như thế đến ba bốn lần, Triệu Tử Thiêm bị ngã đến lần thứ tư liền không muốn đứng dậy nữa.

Trong lòng cảm thấy vô cùng bị tủi thân, Lương Đông cho dù có ghét cậu rồi cũng không nên mạnh tay như thế, hắn nhất định là cố tình lợi dụng lúc có Nghiêm Nghinh Hạnh ở đây mà làm như vậy. Trong phút chốc sống mũi đột nhiên cay xè, nước mắt cũng chỉ trực chờ mà rơi xuống. Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm ngồi đó không đứng dậy liền đi đến, vừa nhìn thấy bộ dạng đáng thương kia của sóc nhỏ nhà mình hắn cũng phải giật mình không thôi, nhanh chóng ngồi xổm xuống phía dưới đưa tay xoa trán Triệu Tử Thiêm:

“Có sao không?”

Một tiếng có sao không này của Lương Đông làm cho Triệu Tử Thiêm không thể kìm nén được nữa, mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người nước mắt cũng nhất định phải chảy ra. Lương Đông vừa nhìn thấy Triệu Tử Thiêm khóc thì rối loạn, luống cuống đưa hai tay bưng lấy mặt của Triệu Tử Thiêm giải thích:

“Hôm nay tâm trạng của anh không được tốt…”

Triệu Tử Thiêm vẫn cứ khóc cố gắng dùng giọng nói chỉ đủ cho hai người nghe được:

“Anh cũng biết em không có cái đầu sắt như cậu ta…”

Ý của Triệu Tử Thiêm là cậu không phải nhân vật trong nguyên tác, cậu làm sao có thể so với Ngô Sơ Úy kia dùng đầu phá gạch, vậy mà Lương Đông cũng không có bận tâm gì hết lần này đến lần khác dùng sức đẩy cậu.

Lương Đông cảm thấy vô cùng có lỗi, hắn đưa tay lên xoa xoa trán của Triệu Tử Thiêm:

“Tâm trạng của anh không tốt, em về phòng nghỉ trước đi!”

Tâm trạng của cậu cũng không tốt, hơn nữa còn đói đến hoa mắt chóng mặt vậy mà cậu cũng có hành động như thế đâu, Triệu Tử Thiêm càng nghĩ lại càng cảm thấy tủi thân vô cùng:

“Tâm trạng của anh không tốt, anh cũng không nên làm thế với em,…”

Lương Đông thấy người xung quanh đều nhìn về chỗ hắn và Triệu Tử Thiêm cho nên hắn liền nhanh chóng đỡ Triệu Tử Thiêm đứng dậy:

“Được rồi, em về phòng nghỉ ngơi đi!”.