Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 132: Fan meeting hạ này ở Thâm Quyến




Buổi tối trước hôm diễn ra fan meeting Hạ Này ở Thâm Quyến, Lương Đông có đưa Triệu Tử Thiêm đi ăn lẩu. Bởi vì để tránh cho việc sẽ có người nhận ra bọn họ cho nên Lương Đông phải lái xe đi rất xa, đến một quán lẩu nhỏ không có tên tuổi gì để ăn.

Tuy nói quán lẩu kia không phải là nhà hàng nổi tiếng gì, nhưng nấu vô cùng vừa miệng. Có hai loại lẩu một loại là không cay, một loại cay, Triệu Tử Thiêm không ăn cay thế cho nên Lương Đông liền ở bên cạnh giúp cậu nhúng thịt vào nồi lẩu không cay kia. Triệu Tử Thiêm vừa ăn vừa nói:

“Đông ca, ngày mai trở về anh nấu lẩu cho em ăn đi”

Lương Đông mỉm cười giống như đang nghĩ nghĩ cái gì đó, sau đó liền nói:

“Có phải anh quá cưng chiều em rồi hay không? Cái gì cũng phải là anh đích thân tự làm, giúp em tắm, giúp em thay đồ, trên bàn ăn giúp em gắp thức ăn, trên giường giúp em thoải mái, bây giờ còn muốn anh nấu cho em ăn nữa!”

Triệu Tử Thiêm bĩu bĩu môi:

“Anh có thể đừng không biết tốt xấu như vậy có được không, mấy việc kia nói anh không cần làm thì anh sẽ không làm sao? Ngươi ta chỉ nói muốn ăn một bữa lẩu anh làm mà cũng khó như vậy sao, thôi thôi được rồi thì ra như vậy gọi là quá cưng chiều đấy”

Lương Đông cười khổ, cái miệng nhỏ kia của Triệu Tử Thiêm càng ngày càng lanh lợi, cho dù có nói cái gì cũng liền khiến cho người ta mê man không biết nên phản ứng ra sao:

“Được được, em vui là được, khi nào về nấu cho em ăn”

Triệu Tử Thiêm đưa một cốc nước lên miệng uống rồi nói tiếp:

“Vẫn là thôi đi, tránh cho sau này anh lại kể công lúc đó thì phiền lắm”

Lương Đông đưa tay xoa đầu sóc nhỏ nhà mình, mỉm cười cưng chiều:

“Anh tình nguyện có được chưa”

Triệu Tử Thiêm đưa khăn giấy lên lau miệng một chút:

“Em có khi phải ghi âm câu nói này vào!”

___

Ngày hôm ấy trước giờ diễn ra fan meeting, Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đã đến hội trường tổ chức sớm hơn hai tiếng. Triệu Tử Thiêm lúc bước xuống xe liền đứng ở trước cửa hội trường nhìn sang phía bên đường đối diện. Lương Đông đi được nửa đường rồi thì nhận ra sóc nhỏ nhà mình dừng lại, thế cho nên hắn liền phải đi về phía cậu nhíu mày hỏi:

“Em nhìn cái gì thế?”

Triệu Tử Thiêm không nói, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía đối diện, nụ cười trên môi không có một chút gì gọi là che giấu cả. Lương Đông theo tầm mắt của Triệu Tử Thiêm nhìn thử, phát hiện được thì ra người nào đó đang nhìn cục dân chính đối diện bên kia đường lớn cười đến vui vẻ. Lương Đông khoác vai Triệu Tử Thiêm, nhìn người trong lòng hỏi:

“Là nhìn cục dân chính có đúng không?”

Triệu Tử Thiêm gật đầu một cái, Lương Đông lại thở dài không nói. Trong lòng hắn là đang phiền não chuyện cục dân chính này, dù sao thì nếu bọn họ có kết hôn đi chăng nữa cũng không được công nhận, chẳng ai cho bọn họ làm giấy đăng ký cả, nói gì thì nói đây vẫn chính là sự thật. Có điều Lương Đông không biết, Triệu Tử Thiêm là đang nhìn cặp trai gái tay trong tay đứng ở trước cửa cục dân chính, điều đặc biệt là người bạn trai của cô gái kia lại mặc trên người bộ đồ con khỉ bông. Triệu Tử Thiêm trong phút chốc đột nhiên quay lại ngẩng đầu lên nhìn Lương Đông mỉm cười:

“Sinh nhật lần này của anh nhất định sẽ cho anh bất ngờ!”

Nghĩ lại Lương Đông và Triệu Tử Thiêm quen nhau đã gần bốn năm rồi, nhưng chưa lần nào Triệu Tử Thiêm tặng quà sinh nhật cho hắn cả. Sinh nhật của Lương Đông hắn sẽ không tổ chức, chỉ đơn giản là cùng Triệu Tử Thiêm đi ăn một bữa cơm, trải qua một buổi tối cuồng nhiệt.

Lương Đông hơi hơi bất ngờ, Triệu Tử Thiêm thế nhưng ở trước cục dân chính đứng mỉm cười sau đó liền nói sinh nhật sẽ tặng bất ngờ cho hắn. Lương Đông không muốn nghĩ nhiều, nhưng mà cái hành động nào đó của người kia làm cho hắn không nghĩ nhiều cũng không được, thế cho nên Lương Đông vô cùng mong chờ đến ngày sinh nhật sắp tới của mình, đôi tay nhanh chóng đưa lên xoa tóc của Triệu Tử Thiêm:

“Anh đợi bất ngờ của em”

Hội trường tổ chức lần này vô cùng lớn, ba tầng đều chật kín người đến xem. Triệu Tử Thiêm không còn như những ngày đầu lo lắng bất an nữa, cậu hiện tại vô cùng thoải mái. Lúc đứng sau khán đài còn tựa cả người vào Lương Đông nói:

“Ngày mai đừng về ngay nhé, ngày mai chúng ta đi chơi một chút”

Lương Đông nhìn người trong lòng cưng chiều đáp ứng. Lương Đông xấu xa di chuyển tay xuống phía bên dưới bóp bóp mông của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm là quen rồi thế cho nên cũng chẳng buồn né tránh nữa cứ để cho ai kia muốn làm gì thì làm:

“Em giấu anh mua cái áo xuyên thấu đó phải không?” Lương Đông vừa rồi ở trong phòng thay đồ nhìn thấy quần áo của Triệu Tử Thiêm mặc lên sân khấu, phát hiện ra có một chiếc áo sơ mi đen dáng dài, phía sau lưng đều gần như nhìn thấy hết cả da thịt.

Triệu Tử Thiêm cười cười lảng tránh:

“Ngày đó chỉ nhìn thấy hình chụp ở mặt trước, đến lúc mua về rồi mới phát hiện ở phía sau thì ra lại là loại vải đó”

Lương Đông tay ở phía bên dưới càng thêm lực bóp mạnh hơn một chút:

“Không cho mặc”

Triệu Tử Thiêm bị đau hơi kiễng chân lên cao bướng bỉnh trả lời:

“Cứ mặc”

Lương Đông cười lạnh:

“Vậy em cứ đợi đó”

Triệu Tử Thiêm biết Lương Đông có rất nhiều cách chỉnh người, khỏi phải nói câu cứ đợi kia của Lương Đông là đang ám chỉ điều gì. Triệu Tử Thiêm nuốt một ngụm nước miếng, xuống nước lấy lòng hắn:

“Không mặc cái đó thì mặc cái nào, cũng chỉ chuẩn bị cái áo đó thôi không mang theo cái áo nào để thay thế đâu”

Lương Đông thản nhiên nói:

“Vậy chúng ta trực tiếp cắt bỏ bài nhảy đó, không nhảy bài đó nữa”

Triệu Tử Thiêm lắc đầu không đồng ý:

“Không được, nói bỏ là bỏ được sao em không đồng ý”

Lương Đông vỗ mông Triệu Tử Thiêm một cái:

“Hừ, anh cũng không đồng ý để em mặc cái áo đó, em tính sao thì tính đi”

Triệu Tử Thiêm nghĩ nghĩ một hồi mới cẩn thận lên tiếng:

“Em hôm nay nhất định nhảy bài đó, mặc cái áo đó”

Lương Đông gật đầu, luồn tay vào bên trong áo của Triệu Tử Thiêm nhéo eo nhỏ của cậu, như có như không nói:

“Eo càng ngày càng nhỏ rồi, nhỏ như vậy còn đủ sức hay không đây. Tối nay nhất định chịu không được”

Triệu Tử Thiêm đẩy tay Lương Đông ra rồi đi vào bên trong thay đồ:

“Hừ hừ, không thèm nói chuyện với anh”

Sau đó quả thật Triệu Tử Thiêm mặc cái áo đó lên sân khấu, hơn nữa nhảy vô cùng thù hút trêu người, Lương Đông nhảy cùng cậu cũng suýt chút nữa nhịn không được vác người kia về khách sạn ngay lập tức. Lương Đông lúc ấy trong lòng thầm nghĩ, buổi tối nhất định bắt Triệu Tử Thiêm chỉ mặc một cái áo này thôi, mặc cho một mình hắn xem, không cho mặc quần.

MC đi ra phía sân khấu:

“Hoan nghênh các bạn đến với Lương Đông và Triệu Tử Thiêm ở buổi hôn… à không… không phải hôn lễ. Hôm nay là trạm cuối cùng của đợt tuyên truyền Hạ Này. Là fan meeting Thâm Quyến hoan nghênh mọi người!”

Triệu Tử Thiêm cầm trong tay bộ đàm loay hoay mãi không thể để vào phía sau túi quần của mình được, thế cho nên theo thói quen liền dùng một ngón tay chọc vào vai Lương Đông, Lương Đông hiểu ý liền giúp cậu bỏ thứ đó vào phía sau túi quần. MC đang nói cũng phải dừng lại hỏi:

“Hai người các cậu làm cái gì vậy?” Nói rồi liền đứng sang một góc để cho người hậm mộ ở bên dưới chụp lại cảnh này: “Được rồi, dành cho mọi người đây, mọi người chính là thích khung cảnh này nhất phải không?”

Người hâm mộ hò hét, máy ảnh bên dưới đều tách tách lóe sáng.

MC tiếp tục nói: “Hôm nay chúng tôi mang đến rất nhiều tiết mục tương tác với fan. Tiết mục đầu tiên là…” Nói rồi MC lại phải một lần nữa dừng lại vì hành động của hai người bên cạnh. Triệu Tử Thiêm không để được tai nghe lên vai, thế cho nên Lương Đông lại phải một lần nữa giúp cậu. MC thở dài lên tiếng trêu chọc: “Tôi, tôi… có thể để tôi nói hết được không?”

Lương Đông đáp lời:

“Không phải, không phải. Em ấy trong cuộc sống hàng ngày đều không thể tự lo được, thế nên tôi cần phải giúp em ấy”

MC hỏi tiếp:

“Này, tôi thật muốn hỏi hai cậu điều này, mỗi lần diễn ra fan meeting đã thảo luận như thế nào? Tại sao lại chọn những ca khúc đó. Hai người các cậu rốt cuộc ai là chủ nội ai là chủ ngoại?”

Lương Đông buồn cười:

“Cái này… bây giờ đã là xã hội hiện đại rồi”

MC gật gật đầu:

“Nhưng mà tôi vẫn thích cảm giác phong kiến một chút… Ha ha đùa thôi, ý là muốn hỏi ý kiến của ai quan trọng hơn”

Fan bên dưới hét lớn:

“Nói thật đi!”

Lương Đông mỉm cười chỉ sang Triệu Tử Thiêm: “Mọi người đều biết đấy Đại Thiêm hát rất hay, cho nên bình thường mấy chuyện hát hò này là do em ấy quyết định…”

MC hỏi:

“Là vậy sao?”

Lương Đông gật đầu:

“Em ấy hát rất hay”

Triệu Tử Thiêm đứng bên cạnh lúc này mới lên tiếng:

“Anh nói thật đi có được không? Bởi vì anh vừa nói rồi, nói em hát hay hơn anh, cho nên anh muốn hát cái gì thì em sẽ hát cái đó!”

Người hâm mộ lại hét lớn, MC ai nha một tiếng hỏi Lương Đông:

“Tôi muốn hỏi cậu vừa rồi cậu nói chuyện hát hò là do Đại Thiêm quyết định phải không, vậy thì cậu chuyện gì làm chủ đây?”

Người hâm mộ nói:

“Không có, không có chuyện gì”

Lương Đông giả bộ nghiêm mặt:

“Địa điểm tổ chức fan meeting đều là do tôi chọn. Mọi người hẳn cũng biết rồi đấy, chuyện thì thường phân lớn nhỏ, việc nhỏ em ấy quản, còn những việc lớn, việc mang tính quyết định cao hơn đương nhiên là tôi rồi”

Lương Đông ba lần chọn địa điểm tổ chức đều có dụng ý đầy đủ, nơi đầu tiên nhất định phải là Thiên Thân quê của sóc nhỏ nhà hắn, nơi tiếp theo phải là Thành Đô trong một trung tâm tổ chức tiệc cưới lớn nhất khu vực tây nam, đến hiện tại ở Thâm Quyến phải là đối diện cục dân chính, chỉ cách 400m là đến nơi. Hắn là muốn bước đầu về ra mắt ba mẹ, bước kế là tổ chức đám cưới, bước còn lại đương nhiên là đăng ký kết hôn.

Người hâm mộ bên dưới phản đối, Lương Đông liền nói một câu thế này:

“Chuyện nhà chúng tôi mấy người quản được sao?”

Triệu Tử Thiêm biểu diễn xong liền đi vào bên trong thay đồ, Lương Đông ở bên ngoài sân khấu cùng MC trò chuyện. MC hỏi Lương Đông:

“Trong mắt cậu, nếu như tìm vài từ để hình dung Đại Thiêm, cậu sẽ dùng từ gì để hình dung?”

Lương Đông nghĩ nghĩ một hồi, trong đầu bắt đầu tái hiện lại toàn bộ dáng vẻ của Triệu Tử Thiêm. Hiện tại bây giờ có người hỏi hắn vấn đề này khiến cho hắn phải một lần thật nghiêm túc nghĩ lại, sau đó đến chính Lương Đông cũng phải giật mình, mọi dáng vẻ của Triệu Tử Thiêm từ giận dỗi đến vui vẻ, từ buồn bực đến phấn khích, tất cả hắn đều nhớ hết. Mỗi loại đều rất khác nhau, muôn hình muôn vẻ:

“Hình dung Đại Thiêm sao… thật ra thì vài từ không đủ đâu. Như vậy để tôi nói một vài điểm đặc biệt của em ấy đi, chính là mỗi lần nhìn vào mắt em ấy, hay là những lúc có chuyện gấp gáp cần xử lý, mắt của Đại Thiêm đặc biệt, đặc biệt có sức mạnh… Mắt Đại Thiêm sẽ cho bạn sức mạnh, nhưng lại không biết nó bắt nguồn từ đâu, mọi người có hiểu không?”

MC lại hỏi tiếp:

“Vậy để cho cậu kể xấu Đại Thiêm đi, cậu có điểm nào không chịu được ở cậu ấy hay không?”

Lương Đông bật cười, thật ra thì hắn cái gì cũng có thể chịu được, nhưng hiện tại đứng ở trên sân khấu vẫn kể ra chuyện buổi sáng ngày hôm nay cho mọi người nghe:

“Trước đây nếu chúng tôi có hoạt động gì đó, tôi sẽ đến phòng tập gym của khách sạn để luyện tập một chút. Mỗi lần tôi đều nói Đại Thiêm cùng đi đi, chúng ta cùng đi tập, tối nói rất nhiều lần nhưng em ấy không đi, hôm nay cuối cùng em ấy cũng chịu đi. Nhưng mà em ấy chỉ chạy bộ được 5 phút rồi nói Đông ca em đi đây, tập xong rồi”

MC hỏi:

“Cậu ấy là đến chụp ảnh sao?”

Lương Đông cười ha ha: “Em ấy đi bộ được 4 phút, chạy được 1 phút, sau đó là làm như thế này…” Lương Đông nói xong liền miêu tả lại dáng vẻ chụp ảnh của Triệu Tử Thiêm lúc đó.

Triệu Tử Thiêm đứng ở bên trong nghe thấy hết, thay quần áo xong liền đi ra nói:

“Em nói cho anh biết em ở sau khán đài đều nghe thấy hết. Anh ít nói linh tinh cho em, em chạy trên máy tập cũng phải 30 phút đấy, có được không hả?”

Lương Đông nhìn người nào đó cười cưng chiều không lên tiếng. MC lại hỏi tiếp:

“Ý của Lương Đông là nói gần đây thể lực của Đại Thiêm không tốt phải không? Cái chuyện này phải cùng Đại Thiêm đối chứng, xem xem có phải Đại Thiêm của chúng ta gần đây thể lực không tốt hay không”

Lương Đông tự động đi vào bên trong khán đài để cho Triệu Tử Thiêm cùng MC ở trên sân khấu nói chuyện:

“Đông ca nếu không có tôi nhất định sẽ nói xấu tôi, thật ra gần đây tôi có tập gym rất chăm chỉ…”

MC gật gật đầu:

“Chúng tôi có một số chuyện cần phải cùng cậu kiểm chứng, Lương Đông nói dạo này thể lực của cậu rất kém, có phải vậy không?”

Triệu Tử Thiêm định phản đối nhưng lại thôi:

“Thật ra đều là người nhà cả, nên anh ấy nói gì thì cứ để anh ấy nói đi…”

MC cười ha ha:

“Được rồi, vừa rồi Lương Đông ở trên sân khấu khui cậu, bây giờ cho cậu cơ hội nói lại cậu ấy”

Triệu Tử Thiêm nghĩ nghĩ một hồi rồi trả lời:

“Tôi… không thích anh ấy chính là anh ấy luôn thiếu ngủ…”

Triệu Tử Thiêm là thật lòng mà nói ra, nhưng cuối cùng lại bị MC trên sân khấu hiểu sang nghĩa khác:

“Mọi người nói thử xem, một người thể lực không tốt, một người luôn thiếu ngủ như vậy là thế nào đây?”

Người hâm mộ ở bên dưới bắt đầu gào thét, Triệu Tử Thiêm quả thật không biết nên giải thích thế nào cho phải.

Fan meeting lần này tổ chức bốn trò chơi gọi là Tứ Đại Hỷ hay còn gọi là bốn việc lớn trong đời cần làm. Từng trò chơi có tên lần lượt như sau: Cửu hạn phùng cam vũ (nắng hạ gặp mưa rào), tha hương ngộ cố nhân (trở về quê cũ gặp người quen), kim bảng đề danh, động phòng hoa chúc

Lương Đông nói:

“Lúc đầu là cửu hạn phùng cam lộ (trời hạn lâu ngày có sương), nhưng sau đó tôi bàn bạc với đạo diễn nói đối thành cửu hạn phùng cam vũ”

MC hỏi:

“Như vậy cam vũ là Đại Thiêm, còn cậu là cửu hạn sao? Như vậy cậu đã hạn hán bao lâu rồi, một ngày, hai ngày hay cả tháng rồi?”

Lương Đông nghe vậy liền nghĩ, hắn là ngày nào cũng có mưa, ngày nào cũng có mưa có được chưa, tối hôm nay nhất định còn là mưa rào.

Còn nhớ lần trước ở Thiên Tân, Lương Đông vì lần fan meeting đầu tiên đó mà dụng tâm vô cùng, địa điểm tổ chức, ngày giờ bán vé phải chính xác đến từng giây từng phút, chỉ mong biểu đạt một câu sau: Triệu Tử Thiêm, anh yêu em trọn đời trọn kiếp, em có đồng ý chấp nhận anh không?. Lương Đông lần ấy cứ tưởng vị thẳng thắn nhà mình không hiểu được phong tình hắn tạo ra đâu, nhưng mà đến lần fan meeting cuối này khi chọn số ghế của người hâm mộ lên tương tác, Triệu Tử Thiêm đã chọn ba số ghế như sau.

Triệu Tử Thiêm nói:

“Tôi sẽ gọi mấy bạn ở tầng 1! Muốn gọi ý nghĩa một chút, hàng 3 số 10, hàng 8 số 27…” Nói rồi Triệu Tử Thiêm còn cố tình đọc sai: “tháng 11 ngày 21, à không phải hàng 11 số 21”

Triệu Tử Thiêm đọc xong ba dãy ghế kia, mọi người trong khán phòng ai cũng đều hiểu cả. Người hâm mộ trên weibo từ hồi ở Thiên Tân đã nói với nhau rằng Lương Đông ở Thiên Tân là đang tỏ tình với Triệu Tử Thiêm, chỉ cần Triệu Tử Thiêm có động thái tác động gì đó nhất định là đồng ý, nhưng người hâm mộ chờ đến khi kết thúc fan meeting ở Thiên Tân cũng không có, chờ đến ở Thành Đô cũng không, đến cuối cùng ở chặng cuối cùng liền gọi một loạt dãy số thế này, còn cố tình nói muốn chọn số ý nghĩa một chút.

310 còn không phải sinh nhật Lương Đông, 827 còn không phải sinh nhật Triệu Tử Thiêm, 1121 đương nhiên là mãi mãi yêu anh.

Trò chơi cửu hạn phùng cam vũ này chuẩn bị dụng cụ vô cùng đặc biệt, chính là một bộ đồ chơi SM cái gì cũng có đủ, từ bịt mắt cho đến còng tay, dây trói đến doi ra… Lương Đông nhìn nhìn bộ SM đó một hồi, nháy mặt một cái liền phát sáng, lát nữa kết thúc rồi có nên cầm mấy thứ này về chơi cùng sóc nhỏ nhà hắn hay không.

Lương Đông đứng ở giữa sân khấu giúp Triệu Tử Thiêm đeo còng tay vào, con sóc nào đó rất ngây thờ từ đầu đến cuối nhìn khán giả bên dưới cười mãi thôi, sau đó có một cái bịt mắt MC hỏi người hâm mộ muốn đeo cho ai, người hâm mộ nhất loạt đồng thanh nói đeo cho Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm không phục nói:

“Mắt tôi đẹp như vậy, các bạn nỡ lòng nào lại làm thế chứ…”

Lương Đông đứng đối diện giúp cho Triệu Tử Thiêm mang bịt mắt vào, Triệu Tử Thiêm không nhìn thấy gì nữa cho nên trước sau vẫn không phát giác ra được ý đồ xấu của lừa lớn nhà mình. Người hâm mộ trói hai người lại một chỗ, có một bạn fan mang hình của Triệu Tử Thiêm đeo ở trên cổ, Lương Đông nhìn thấy liền nói đeo cho hắn một cái, Triệu Tử Thiêm cũng được đeo một cái, bởi vì bịt mắt nên cậu không thể nhìn thấy gì chính vì thế mới hỏi Lương Đông:

“Họ đeo cái gì thế?”

Lương Đông xấu xa đáp:

“Lựu đạn!”

Triệu Tử Thiêm giật mình hỏi lại:

“Lựu đạn?”



Trò chơi thứ hai là “Tha hương ngộ cố nhân” câu này có một sự tích chính là quen biết rồi bắt chuyện, sau đó cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm, cứ nói cứ nói rồi phát hiện hóa ra là người quen. Thật sự có điểm rất giống với Triệu Tử Thiêm và Lương Đông, lần đầu gặp mặt là Triệu Tử Thiêm bắt chuyện với Lương Đông trước, về sau bọn họ càng quen biết càng bị đối phương thu hút, cuối cùng kết quả thành ra như thế này đây.

Trò chơi này thật ra chỉ đơn giản là dùng hành động để miêu tả cho đối phương đoán mà thôi. Triệu Tử Thiêm nhận được từ em yêu anh, cái từ này miêu tả rất dễ, Lương Đông chỉ vừa nhìn qua người trước mặt đang khoa tay múa chân liền hiểu ra. Có điều Lương Đông lại không nói ra từ đó, mà trả lời thế này:

“Me too!”



Trò chơi thứ ba là “Tên đề bảng vàng”. Triệu Tử Thiêm nghe thấy tên trò chơi kia liền nhớ ra vài chuyện lúc còn cùng Lương Đông ở ký túc xá, vì vầy liền vui vẻ mà kể cho mọi người nghe:

“Lúc chúng tôi vẫn còn ở ký túc xá, là anh ấy chuyển sang phòng ký túc xá của tôi. Trước cửa ký túc xá cũ của anh ấy vẽ bậy, vừa bẩn vừa loạn, còn viết tên của anh ấy lên đó. Có một cái bảng ghi cái gì mà buổi tối về trễ đều là tên của anh ấy, Lương Đông không đi học, Lương Đông đi học muộn, Lương Đông bỏ tiết…”

MC hỏi:

“Có phải là cậu muốn nói rằng Lương Đông từ khi quen cậu liền trở về sớm, chăm đi học đầy đủ hơn không? Là ý này phải không?”

Triệu Tử Thiêm nói câu nào liền bị MC kia hiểu thành sai y, cuối cùng liền bất lực không giải thích thêm gì nữa.

Trò chơi này chính là chụp ảnh theo hình cho sẵn, có một tấm hình trong phim Hoàn Châu Cách Cách chụp lại cảnh Vĩnh Kỳ bị thương ngất ở trên vai Nhĩ Khang, người ta yêu cầu Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đọc lại lời thoại của hai người đó xong mới chụp hình. Lương Đông đóng vai Nhĩ Khang, còn Triệu Tử Thiêm đóng vai Vĩnh Kỳ, Vĩnh Kỳ vốn là không có lời thoại gì nhưng mà Lương Đông vẫn nói Triệu Tử Thiêm nhất định phải ừ một tiếng:

“Thế này… em phải cho anh một câu trả lời… phải trả lời một tiếng ừm… Anh nói xong rồi thì em ừm một cái là được”

Triệu Tử Thiêm xoay người sang hỏi Lương Đông:

“Em đóng vai người sắp chết rồi mà, sao mà ừm được?”

Lương Đông buồn cười: “Chỉ cần ừm một tiếng thôi” Nói rồi Lương Đông liền đọc lời thoại: “Đại Thiêm, anh cầu xin em đừng rời xa anh…”

Lẽ ra phải nói là Vĩnh Kỳ nhưng mà Lương Đông lại gọi Đại Thiêm, Triệu Tử Thiêm nghe được liền buồn cười, chẳng trách tại sao người ta nhất định bắt cậu phải ừ một tiếng.

Sau đó có một hình trong phim Tiên Kiếm 3, Triệu Tử Thiêm đóng vai người say rượu gục đầu ở trên vai Lương Đông, lời thoại mà cậu tự nghĩ ra hoàn toàn không có trong phim, Triệu Tử Thiêm nói thế này:

“Em thật sự rất yêu anh”

Lương Đông nghe xong liền cười đến hai mắt híp lại, gật đầu liên tục nói:

“Được được, yêu, được được…”



Trò cuối cùng là “Động phòng hoa chúc”. Fan hâm mộ ở bên dưới gào thét nói hai từ: “Kết hôn, kết hôn“. Triệu Tử Thiêm và Lương Đông nghe được liền đình chỉ động tác, Lương Đông rất nhanh sau đó cũng hô theo: “Kết hôn, kết hôn“.

Triệu Tử Thiêm nói thế này:

”Đối vơi tôi kết hôn chỉ là một loại hình thức!”

Lương Đông mỉm cười nhìn xuống khá giả bên dưới:

”Vị này nhà tôi không muốn bị ràng buộc”

Vẫn là như ở Thành Đô lần đó, Lương Đông và Triệu Tử Thiêm cùng nhau ngồi đối diện giữa một chiếc bàn tròn

Chủ đề đầu tiên là diễn cảnh 10 năm sau.

Triệu Tử Thiêm hỏi Lương Đông:

“Còn nhớ 10 năm trước anh nói gì với em không?”

Lương Đông lần ở Thanh Đô có hỏi Triệu Tử Thiêm nếu 10 năm sau anh chưa lấy em chưa gả, em có nguyện ý sống cùng anh không, hắn đương nhiên nhớ:

“Đương nhiên rồi… 10 năm trước ở trên sân khấu này, em để anh dẫn em nhảy, 10 năm sau em vẫn nguyện ý cho anh làm thế chứ?”

Triệu Tử Thiêm gật đầu:

“Đương nhiên rồi”

Lương Đông nói:

“Bây giờ anh muốn nhìn em nhảy, vẫn nguyện ý để anh thưởng thức em nhảy chứ?”

Triệu Tử Thiêm đứng dậy nhảy một đoạn nhạc nhẹ, sau đó còn đưa tay ra mời Lương Đông nhảy cùng…. Nhưng kết quả Lương Đông từ chối nhảy cùng cậu… thật không ngờ 10 năm sau quả thật như vậy, Lương Đông vẫn không nhảy cùng Triệu Tử Thiêm ở chỗ này.

Lương Đông nói:

“10 năm sau vẫn ở chỗ này, tôi sẽ nói với Đại Thiêm… lại thêm 10 năm nữa nhé!”

Vẫn là bắt Triệu Tử Thiêm phải chờ, là muốn Triệu Tử Thiêm phải chờ thêm 10 năm, cứ 10 năm này nối tiếp 10 năm khác, không có một hạn định chính xác. Đời người có mấy cái 10 năm? Triệu Tử Thiêm cũng như Lương Đông, hai người đã trải qua hai cái 10 năm rồi… 10 năm sau ở tại chỗ này, nơi cách cục dân chính 400 mét phía đường lớn đối diện kia, Lương Đông và Triệu Tử Thiêm vẫn không bước vào bên trong hội trường, mà chỉ lẳng lặng đứng nhìn nhau không nói, bởi vì ngón áp út của Triệu Tử Thiêm đã có một vòng bạc ở trên đó rồi…

Nếu hai người cùng đi qua một cánh cửa, nhất định sẽ có một người bước vào trong đó trước. Có thể mười năm trước Lương Đông và Triệu Tử Thiêm là người xa lạ, Lương Đông không quen biết Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm cũng không phải là của Lương Đông, hai người họ đều giống nhau ở bên cạnh một người xa lạ nào đó, có khi đã lướt qua nhau trên một con phố quen thuộc nào đó nhưng lại không thể nào nhớ ra vì ký ức quá mờ nhạt. Mười năm sau họ là bạn bè thân thiết, là bạn thân theo đúng nghĩa của bọn họ… “Lại thêm 10 năm nữa nhé” nháy mắt một cái 10 năm có thể thay đổi rất nhiều, từ không quen biết trở thành thân thiết, từ thân thiết cũng khó trở thành bạn bè thân nhau như lúc trước… 10 năm sau của Lương Đông và Triệu Tử Thiêm vẫn là để nói sau đi…

Chủ đề tiếp theo là đi xem phim. Triệu Tử Thiêm hỏi Lương Đông:

“Hôm đó đi xem phim anh mua cho em bỏng ngô với cả coca. Tiêu tiền như thế anh xót lắm đúng không?”

Lương Đông buồn cười:

“Tiêu tiền cho em anh một chút cũng không tiếc… cho nên anh thua trò chơi này rồi có được chưa?”

Triệu Tử Thiêm ồ một tiếng rồi cười lớn.

Chủ đề thứ ba là cửa hàng nội y. Triệu Tử Thiêm hai mắt tinh nghịch xoay tròn hỏi Lương Đông:

“Có người nói… anh thích… vào tiệm nội y để mua… sịp ren buộc nơ mà anh thích mặc… có phải không?”

Lương Đông quay xuống nói với người hâm mộ:

“Lần này tôi nhất định phải thắng! Đương nhiên rồi… Đại Thiêm hôm nay em mặc sịp màu đỏ có đúng không?”

Triệu Tử Thiêm im lặng một hồi mới nói:

“Đương nhiên rồi… ờ, anh hôm qua… tối hôm qua nói với em, tại fan meeting hôm nay sẽ cho em xem sịp của anh trên sân khấu có đúng không?”

Lương Đông đứng dậy vén áo lên một chút:

“Đương nhiên rồi… vậy em cũng cho anh thấy sịp của em đi chứ”

Triệu Tử Thiêm cũng làm y như Lương Đông vậy:

“Đương nhiên rồi… của em là màu đen nhé ha ha…” không phải màu đỏ đâu.

MC hỏi Triệu Tử Thiêm:

“Của cậu là tứ giác hay sao?”

Lương Đông trả lời thay cho ai đó:

“Không phải tứ giác đâu”

MC cười lớn:

“Ai nha, sao cậu lại biết rõ vậy. Chắc không phải là cậu mặc cho cậu ấy chứ?”

Lương Đông trong lòng thầm nghĩ, cái này đương nhiên rồi!.

Chủ đề cuối cùng là sinh nhật. Triệu Tử Thiêm hỏi:

“Anh nói sinh nhật của em sẽ tặng em nhà tam hoàn đúng không?”

Lương Đông rất nhanh nói:

“Đương nhiên rồi!”

Triệu Tử Thiêm nghịch ngợm nói lại:

“Em nói anh biết này, sinh nhật năm tới em sẽ chờ đấy, bao nhiêu người ở đây đều nghe thấy hết rồi”

Lương Đông trả lời:

“Nếu em muốn thì sinh nhật năm nay anh tặng em luôn đấy… chọc đúng họng súng rồi, hỏi gì cũng được có phải không. Thế này cũng nhân tiện muốn Đại Thiêm đáp ứng với tôi một điều kiện, bởi vì sinh nhật của tôi sắp đến rồi... Có phải là em nói sinh nhật anh sẽ tặng cho anh điều bất ngờ hay không, kinh hỉ lớn có phải hay không?”

Triệu Tử Thiêm gật đầu:

“Đương nhiên rồi!”

Gần kết thúc, Lương Đông và Triệu Tử Thiêm lại cùng nhau ngồi trên sân khấu xem lại Hạ Này. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như không có một fanboy ở bên dưới hét lớn: “Triệu Tử Thiêm anh yêu em!”. Lương Đông nghe được liền lập tức kéo ghế giả bộ đáp xuống phía dưới nghiêm giọng nói:

“Có người còn chưa thấy bộ dáng giết người của tôi!”.