Nàng Phi Yêu Tiền Của Tà Hoàng

Chương 12




Nguyễn Chiêu Hỉ nghĩ Hoàng Thượng nhất định sẽ chất vấn nàng, không nghĩ hắn lại im lặng không nói câu nào.

Cả một ngày nay, một ánh mắt giao nhau cũng không có, nàng giống như là không tồn tại trong mắt hắn, loại tư vị bị lờ đi thế này khiến nàng cảm thấy vô cùng hoảng sợ, cùng khẩn trương, cảm giác giống như thiếu thiếu một cái gì đó.

Lúc dùng bữa tối, nàng đứng sau hắn, hắn một mình dùng bữa, không khí tĩnh lặng cơ hồ cả tiếng hít thở cũng nghe rõ mồn một. Phất Nguyệt điện huy hoàng, tráng lệ lại chỉ có mình hắn một người ngồi đó, thậm chí nửa điểm thanh âm nói chuyện cũng chẳng có.

Bóng dáng hắn nhìn thực cô đơn.

“…….Tiểu Song Tử ……”

“Hoàng Thượng.” Nguyễn Chiêu Hỉ còn chưa nói hết lời liền bị Quan Ngọc đang bước vào trong điện chen ngang.

Thanh Vũ nét mặt không đổi, hơi nghiêng đầu chờ câu dưới.

“Thái giám của Kính Sự phòng đã ở ngoài Lộ Anh điện chờ sẵn.”

Nguyễn Chiêu Hỉ trong lòng một trận chấn động, ý niệm không muốn hắn hành phòng quật khởi bám trụ trong tâm trí.

“Hoàng Thượng, ý người thế nào ạ ?” Quan Ngọc nét mặt vô cảm, hỏi.

Nàng cúi đầu càng sâu, bàn tay nắm chặt thành quyền, thẳng đến khi nghe thấy một đạo tiếng nói trầm thấp truyền lại.

“Đi.”

Nghe xong, nàng lập tức mở to hai mắt, lòng đau thắt lại, đau đến cơ hồ không đứng vững được.

“Không.” Không thèm phần trần gì nhiều, nàng thấp giọng hô nhỏ.

Thanh Vũ mặt không đổi sắc chậm rãi quay đầu lại. “Ngươi dựa vào cái gì mà nói không ?”

“Ta…..” Ngực giống như bị cái gì đó đè nặng, nàng chỉ có thể dồn dập thở dốc, không nghĩ tới bản thân lại thiếu kiên nhẫn bật thốt ra một từ kia.

“Nói.”

“Ta….” Nàng muốn nói gì đây ? Nguyễn Chiêu Hỉ bất tri bất giác phát hiện chính mình tuôn ra một câu không đầu không đuôi, hiện tại không biết phải kết thúc thế nào.

“Trẫm muốn ngươi nói !” Thanh Vũ vung tay gạt hết mấy cái chén ngọc trên bàn xuống khiến Nguyễn Chiêu Hỉ sợ tới quên cả hô hấp.

Nàng chưa từng thấy hắn giận dữ như vậy, còn tưởng hắn không bao giờ giận ai, nay được chứng kiến đến, nàng quả thực thấy rất sợ hãi.

“Trẫm đối với ngươi không tốt sao ? Vì sao ngươi lại phản bội trẫm ?” Thanh Vũ thấp giọng hỏi, trong giọng nói không giấu được tia thất vọng.

“Ta không có ….” Nàng ngây ngốc nhìn hắn đứng lên, lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại, sắc mặt lạnh lùng như muốn giết người khiến nàng vô cùng hoảng sợ.

“Ngươi thực cho trẫm là tên ngốc sao ? Chuyện ngươi đến Tây Long môn, ngươi nghĩ thực trẫm không biết kẻ đứng sau lưng ngươi là ai sao ?”

Nguyễn Chiêu Hỉ cứng họng, không thốt lên lời, không nghĩ đến, hắn thế nhưng cái gì cũng biết hết !

Mà có như thế thì đã sao ? Dù sao nàng cũng đâu có làm ra chuyện gì phản bội hắn đâu a !

“Ngươi yêu tiền, ở trong cung thuận tay kiếm mấy mối làm ăn béo bở, trẫm cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng ngươi cũng không cần phải ngay một chút liêm sỉ cũng không có !” Thanh Vũ sắc mặt xanh mét, không thể tin được là nàng lại phản bội hắn. Lúc mà hắn học được thế nào là tin tưởng một người, hắn lại bị chính người mà mình tin tưởng nhất phản bội.

Nguyễn Chiêu Hỉ càng nghe càng không hiểu gì, gấp gáp đến hốt hoảng, không biết nên giải thích sao cho phải.

“Ta……”

Hắn bước lại phía nàng, vươn tay ra hướng trong áo nàng tìm tòi một hồi, sau lôi ra một bình dược nhỏ, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào nàng. “Đây là cái gì ?”

“Cái đó ….” Tuy là Tể Tướng không nói rõ ràng nhưng đại khái là nàng cũng đoán được, bảy đến tám phần trong bình dược đó chính là xuân dược, nhưng ở trong tình huống này, bảo nàng phải nói thể nào để đem chuyện này giải thích cho tốt ?

Bộ dáng ấp úng của nàng càng khiến cho Thanh Vũ thêm tức giận, hắn giật nút bình dược ra, ngửa đầu định nuốt thứ bột trong đó vào bụng lại bị nàng đoạt lấy, đổ hết toàn bộ vào miệng mình.

“Đây, ngươi xem đi, thứ này cũng không phải là độc dược.” Nàng miệng dính đầy thứ bột màu trắng.

Thanh Vũ hơi nheo mắt nhìn nàng. “Ngươi còn nhớ rõ ước định giữa chúng ta ?”

“……Còn nhớ.”

“Không cho phép giấu diếm, lừa gạt, không cho phép phản bội, có việc thì cứ nói thẳng, đúng không ?”

“Đúng.”

“Vậy, nói đi.”

Nàng do dự nhìn về phía Quan Ngọc, liền thấy Thanh Vũ khoát tay chặn lại, Quan Ngọc lập tức biết ý cúi đầu rời đi.

“Nói ! Nếu không nói đừng trách trẫm không cho ngươi được chết một cách tử tế.” Đó đều là những lời nàng đưa ra khi kết giao, tốt hơn hết là nàng nên nhớ rõ từng câu, từng chữ mình đã nói.

Nghe vậy, Nguyễn Chiêu Hỉ vẻ mặt mếu máo, nước mắt rưng rưng đảo quanh hốc mắt, hướng hắn nói. “Làm gì mà nói nặng lời như vậy ? Bất quá trước đây ta làm đương sai trong phủ Tể Tướng, đợt này trùng hợp là ông ta cần kiếm một người trà trộn vào cung tìm kiếm túi hương, ta thật vất vả mới cướp được lấy cơ hội này vào cung, tất cả chỉ có vậy thôi ….Ngươi làm gì mà tức giận như vậy ?”

Không tịnh thân[1] mà lại vào cung làm thái giám, đây quả là một tội lớn khi quân phạm thượng, nhưng là hắn đối xử với nàng rất tốt, đối nàng vừa ôm vừa hôn, hẳn cũng sẽ không so đo đi ? Hiện nói trở mặt liền trở mặt …….Giống như là trở thành một người khác, làm cho nàng vừa sợ hãi lại vừa khổ sở.

“Chỉ vậy thôi ?” Thanh Vũ nheo mắt lại, hắn không tin sự tình lại chỉ đơn giản có như vậy.

“Chuyện vốn chỉ có như vậy mà thôi ! Ngươi nếu vẫn không tin thì có thể phái người đi điều tra xem, ta làm đương sai ở phủ Tể Tướng cũng được hai năm, là Tể Tướng thấy ta nhanh nhẹn, hoạt bát cho nên mới để ta tiến cung, chỉ như vậy mà thôi !” Nàng giận đến giơ chân, hắn thế nhưng lại không tin tưởng nàng. “Trong ước định không phải nói rõ, chúng ta phải tin tưởng ở đối phương sao ?”

“Muốn trẫm tín nhiệm cũng được, ngươi hãy nghĩ biện pháp khiến trẫm phải tin tưởng đi !”

“Tất cả ta đều đã nói hết ra rồi, không phải sao ?” Đáng giận, nguyên lai hắn đúng là một người bản tính đa nghi, hay nghi kỵ người khác, sao trước đây nàng lại không phát hiện ra điều này nhỉ?

Thanh Vũ trừng mắt nhìn nàng. “Vậy bình thuốc này là thế nào ?”

“Đó là Tể Tướng muốn ta bỏ vào trong trà, đưa ngươi uống trước khi hành phòng, ông ta hy vọng ngươi có thể sủng hạnh Hoàng Hậu nhiều hơn một chút.”

Nói xong, nàng nhịn không được, nước mắt bất giác lã chã rơi đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Nàng bỗng cảm thấy mình thật đáng thương.

“Tể Tướng tìm ta là muốn ta ở trước mặt ngươi thay mặt Hoàng Hậu nói tốt vài câu, ông ta nói chuyện này so ra còn quan trọng hơn cả chuyện tìm túi hương, còn muốn trả thêm thù lao cho ta, nhưng mà ta vốn không muốn làm.”

“Vì sao ?” Nước mắt của nàng khiến hắn đau lòng, cơn tức giận ban đầu bốc chốc tiêu thất hoàn toàn, hắn chậm rãi tiến lên phía trước mấy bước tính đem nàng ôm vào trong ngực, không nghĩ đến lại bị nàng đẩy ra.

“Có trời mới biết tại sao ?” Nàng điên rồi, nhất định là điên rồi, cư nhiên lại không muốn tiền. “Ta chính là không thích mà thôi.”

Một câu không thích của nàng khiến cho tâm trạng Thanh Vũ tốt hơn nhiều, khoé môi bất giác khẽ nhếch lên.

“Là nha, ta cũng không phải vô duyên vô cớ mới nhập cung làm thái giám, ta là bị phái vào cung tìm kiếm túi hương, cũng có phải làm ra chuyện gì hại đến ngươi đâu ? Ta chỉ đơn thuần là muốn tìm túi hương mà thôi !” Chuyện vốn thực đơn giản lại bị hắn làm cho phức tạp, khiến nàng phiền chán không thôi cũng không biết phải đối mặt với hắn thế nào.

Nàng thích hắn đối tốt với nàng, thích hắn quý trọng nàng, bởi vì chưa từng có người nào đem nàng ôm vào trong ngực, mang ấm áp bao phủ lòng nàng, khiến nàng quên cả nhiệm vụ được giao, cho nên khi phải chọn lựa giữa hắn cùng nhiệm vụ kia nàng mới chần chừ, do dự, vậy mà hắn lại lớn tiếng quát mắng nàng ……

Thanh Vũ một tay đem nàng kéo vào trong ngực, vì sự thẳng thắn của nàng mà vô cùng cao hứng, lại có chút ảo não vì sự trì độn của nàng. “Chiêu Hỉ, trẫm thích ngươi.”

Nghe được lời này, nhất thời đầu óc Nguyễn Chiêu Hỉ một trận trống rỗng, bi phẫn trong lòng bay biến đâu mất, cũng quên luôn thân phận của bản thân hiện giờ.

Trong phút chốc nàng hiểu được, bản thân mình có thói quen che dấu khát vọng, cho nên đối với những thứ mình muốn mà khó có thể có được, nàng chọn cách lo nó đi, thậm chí còn có thể chọn cách quên đi, nhưng những ấm áp cùng niềm vui nho nhỏ mà Thanh Vũ mang đến cho nàng những ngày qua đã dần khắc sâu trong tâm trí nàng, nói quên là quên được ngay sao ? Đó, nhìn xem, chỉ một câu nói của hắn liền có thể dễ dàng khiến nàng cảm động, nước mắt như mưa, làm sao có thể không thừa nhận.

Từ khi gặp hắn trong mắt nàng không còn chỉ có mỗi tiền, kỳ thực, trong lòng nàng, hắn so ra còn quan trọng hơn tiền gấp vạn lần.

“Ngươi cũng thích trẫm, có phải không ?” Thanh Vũ khẽ hôn lên vành tai phấn nộn của nàng, nhẹ giọng thầm thì.

Nguyễn Chiêu Hỉ nỗi lòng chuyển biến thực lớn, mới một khắc[2] trước nàng còn vô cùng buồn bã cùng phiền não, vậy mà giờ phút này lại cảm thấy thực ngọt ngào, đang tính gật đầu thì sực nhớ ra –

“Hoàng Thượng, người thực sự đoạn tụ chi phích ?”

Nghe được câu này ý cười trên môi Thanh Vũ nhất tề thu liễm lại, bên trán nổi đầy gân xanh, khoé miệng giật giật.

“……Chiêu Hỉ, chuyện nàng thân là một nữ nhi còn tính giấu trẫm đến khi nào ?”

Hắn ôm nàng thực chặt, chặt đến hai cơ thể thân mật kề sát vào nhau không một khe hở, mặc dù cách mấy tầng y phục nhưng hắn vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được khuôn ngực mềm mại của nàng đang kề sát trong ngực hắn.

Nguyễn Chiêu Hỉ một phen chấn động, lắp bắp nói: “Ngươi …..Ngươi biết ta là …..”

“Trẫm đã sớm biết.”

Nàng ngẩn người ra như phỗng. “Cho nên ngươi mới thường đối ta thân ái ôm một cái ……Ngươi rốt cục là phát hiện ra khi nào ?”

“Ngay từ lúc cùng nàng ước định.” Ban đầu cùng nàng ước định vốn chỉ là chơi đùa cho vui, thế nhưng chẳng biết từ bao giờ, ước định đó lại trở nên quan trọng với hắn như vậy. Nếu không có nó, hắn sẽ không thể được cùng nàng sớm chiều ở chung một chỗ, cũng không thể nếm trải tư vị có người bầu bạn bên cạnh tốt như thế nào.

Vất vả giấu diếm lâu như vậy rốt cục là được cái gì a ?

“Chiêu Hỉ, cơ thể nàng thực nóng, không phải là nhiễm phong hàn đấy chứ ?” Cách mấy tầng y phục song nhiệt độ của cơ thể nàng vẫn có thể tinh tế truyền đến khuỷu tay hắn.

“Ta……” Nàng cúi đầu, lúc này mới cảm thấy đầu có điểm choáng váng, cả người nóng rực lên, quả thực rất giống với bị nhiễm phong hàn. Nhưng cũng có điểm không giống cùng không thích hợp lắm.

Thanh Vũ thấy vậy liền ôm nàng đến tẩm điện phía sau Phất Nguyệt điện, đặt nàng trên giường, tỉ mỉ quan sát bệnh trạng của nàng. Nhìn kỹ lại mới thấy, khuôn mặt cùng cơ thể nàng đỏ rực một cách bất thường, thuỷ mâu ướt át nhìn hắn chăm chăm.

“Nguyên lai thứ hắn đưa nàng chính là xuân dược.”

“A …..” Đúng rồi, xuân dược ! Làm sao nàng lại có thể quên mất mới rồi nàng một hơi đem dược trong bình nuốt sạch. Thôi xong … chết nàng rồi !

“Tiểu Song Tử, phải làm sao bây giờ ? Thực nóng a ….” Nàng khẽ cắn phiến môi phấn hồng ướt át, nhìn hắn chờ mong.

Đối mặt với nữ tử mình thích đang lộ ra mị thái như vậy, bảo hắn tự chủ thế nào đây ?

“Chiêu Hỉ, trẫm có một cách.” Vừa nói hắn vừa cúi người tới gần nàng.

“Truyền Thái y sao ? Không được, nếu như vậy, chuyện ta là thân nữ nhi cũng sẽ lộ ra mất.” Nàng chìa ra vẻ mặt cầu xin nhìn hắn, cả người ngứa ngáy như bị ngàn vạn con kiến bò loạn.

“Không, chỉ cần nàng giao trong sạch của bản thân cho ta là có thể ….” Chưa kịp mở miệng đã bị hắn cúi người hôn trụ, lúc môi chạm môi, nàng như cảm thấy có một dòng điện lưu lan toả khắp tứ chi, hại nàng không thể chối bỏ nụ hôn của hắn, ngược lại còn rất nhiệt tình truy đuổi.

Đối với hành vi lớn mật ấy, Thanh Vũ cúi đầu, nụ hôn ngày càng sâu hơn, bàn tay to đỡ lấy thắt lưng nàng chậm rãi luồn vào trong y phục.

“A….” Nàng không tự giác rên nhỏ một tiếng, rõ ràng là nên cảm thấy e lệ, nhưng ngọn lửa hừng hực trong người dường như đem hết xấu hổ, ngượng ngùng của nàng thiêu hết, khiến cho nàng không những không chống cự mà còn đem cơ thể mình thêm ghé sát vào hắn.

“Tiểu Song Tử … đừng như vậy …” Miệng thì nói vậy nhưng lí trí không thể ngăn được cảm giác thoải mái lúc này, cơ thể dường như không còn là của nàng nữa.

“Trẫm sao có thể không như vậy ?” Hắn cười nhẹ một tiếng, âm điệu có điểm khàn khàn nói, một tay thoát đi long bào lộ ra thân thể rắn chắc đầy đặn khí lực. Thanh Vũ vươn tay cởi bỏ thúc khăn quấn xung quanh bộ ngực sữa tú nộn cùng y phục thái giám trên người nàng, để lộ ra những đường cong mê người từ thắt lưng đến phần eo mông.

Giống như củi khô lâu ngày gặp phải ngọn lửa, nàng yêu kiều phát ra những tiếng rên khẽ, thoáng chốc lại bị che lại, ôn nhu mật tế được thay bằng cuồng nhiệt, nụ hôn của hắn bây giờ so với dĩ vãng hoàn toàn khác biệt. Hôn đến khi nàng cảm thấy trời đất quay cuồng, hít thở không thông hắn mới tạm rời bỏ, nụ hôn dần trượt sâu xuống tìm đến những chỗ tư mật trên cơ thể nàng.

Nàng cả người thoải mái, khoan khoái như trong mơ, thân hình mềm mại để tuỳ những nụ hôn của hắn lưu lại ấn kỹ trên từng tấc da thịt. Thẳng đến khi một trận đau đớn như xé rách cơ thể truyền tới, nàng giống như giật mình thoát ra khỏi mộng cảnh, lúc hoàn hồn lại, thuỷ mâu chăm chú nhìn sâu vào mắt hắn.

Nhưng đau đớn cũng chỉ thoáng qua như làn gió, thay vào đó là bài sơn đào hải[3] mà đến cực hạn khoái cảm.

Nàng cảm nhận được rõ ràng vật cứng như sắt, khí huyết bừng bừng của hắn đang tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể nàng, hơi thở ngày một nặng nề, khoái cảm như sóng tràn bờ, hung hăng kéo nàng chìm sâu trong cơn cao trào hung mãnh.

Một đêm này, nàng nếm trải qua hết thảy tư vị của hạnh phúc, cùng niềm vui thích mà hắn đem lại, một lần rồi lại một lần, thẳng đến lúc bình minh.