Nàng Phi Yêu Tiền Của Tà Hoàng

Chương 19




Đêm hôm đó, Nguyễn Chiêu Hỉ được đón về cung. Trong Phất Nguyệt Điện, hai người ôm nhau dần chìm vào giấc ngủ, ân ái không phân ly, thẳng đến hơn một tháng sau, điện Lê Bình cuối cùng cũng tu sửa xong, Nguyễn Chiêu Hỉ chính thức chuyển vào sống trong đó.

Theo nguyện vọng của Nguyễn Chiêu Hỉ, trong điện bài trí đơn giản, không cầu kì, xa hoa, những đồ vật bên trong cũng thuộc loại thiết yếu. Cho nên điện Lê Bình chính xác là chỉ được tu sửa một chút bên ngoài, bên trong là quét dọn sạch sẽ lại mà thôi.

“Tốt lắm, Người trở về đi.”

“Trẫm mới bước vào điện, nàng lại muốn đuổi trẫm đi ?” Thanh Vũ vô cùng bất mãn. “Ngay cả tẩm điện trẫm còn chưa vào đến, nàng việc gì phải đuổi khách gấp như vậy ?”

Trước cửa điện Lê Bình là một vườn mai, bên phải là đình viện trước đây họ thường gặp nhau, trước đó nữa là tẩm điện cùng Thiên Môn, chếc sang bên trái là Chính Điện.

Hiện tại hắn đang đứng trước Chính Điện.

“Không phải, hôm nay không phải là ngày Hoàng Thượng hành phòng, người vẫn nên trở về đi.” Nếu đã quyết định lưu lại trong cung, nàng hi vọng cuộc sống của mình có thể bình thản qua đi, không cần hắn quá sủng ái khiến cho những phi tử khác ghen tức, chính nàng rước phải một mớ phiền phức.

Thấy nàng tâm ý đã quyết, Thanh Vũ không khỏi thở dài: “Coi như là không phải, trẫm cũng không thể ở bên cạnh nàng được sao ?”

“Không tốt lắm.”

“Chiêu Hỉ !” Hắn bắt lấy cánh tay nàng đang không ngừng đẩy hắn đi. “Chiếu theo lối nói này, trẫm đem nàng trở lại hậu cung là tự mình làm khổ chính mình ?”

“….Đây là cung quy.” Nàng còn có thể làm thế nào ? Chẳng lẽ hắn chưa từng nghĩ tới chuyện này sao ? Một khi đã trở lại hoàng cung, cuộc sống của hai người không còn có thể quấn quýt lấy nhau sớm chiều như trước.

“Trẫm có thể sửa lại cung quy.”

“Ngàn vạn lần không thể, thưa Hoàng Thượng.”

“Vì sao ?”

“Bởi vì ta không muốn trở thành yêu cơ họa thủy, mê hoặc tâm quân.” Nàng mím môi bất đắc dĩ. “Hoàng Thượng, từ xưa đến nay trong hậu cung vẫn luôn xảy ra tranh đấu, người không phải không biết, vậy nên Người đừng hành xử quá tốt với ta.”

Nghe vậy, Thanh Vũ có chút dở khóc dở cười, xoa nhẹ đầu nàng nói: “Vậy, trẫm có thể hẹn gặp nàng vào canh ba mỗi đêm chứ ?”

“Canh ba ?”

“Như trước đây, trẫm sẽ sai người chuẩn bị bữa ăn khuya, canh ba đêm nay gặp lại nhau trong đình viện ?” Hắn chỉ ra đình viện cách đó không xa.

Nguyễn Chiêu Hỉ nghĩ ngợi một hồi sau đó nhẹ gật đầu: “Vâng.”

“Vậy nàng nghỉ ngơi sớm đi.”

“Vâng.” Đưa hắn đến trước điện, nàng thoáng nhìn mấy thái giám canh giữ trước cửa, không khỏi thở dài một tiếng.

“Hoàng Thượng, để bọn họ lui xuống, được chứ ? Trời lạnh như vậy, để họ đứng ngoài gác đêm, sẽ bị cảm lạnh mất.”

Nàng biết hắn sắp xếp mọi chuyện thế kia chỉ là muốn bảo hộ nàng, nhưng, quang minh chính đại bảo hộ như vậy có đôi khi lại phản tác dụng.

Thanh Vũ hiểu được suy nghĩ của nàng. An bài như vậy hắn tất có suy tính của riêng mình.

“Được rồi, các ngươi lui xuống cả đi.”

Mấy thái giám khom người hành lễ sau đó nhanh chân lui xuống. Thanh Vũ chuyển hướng sang Nguyễn Chiêu Hỉ. “Không được chạy lung tung, cũng không được la cà đây đó, những phi tần khác tìm đến, không cần phải tiếp.”

“Vâng.” Nàng tùy ý đáp.

Chạy ? Nàng có thể chạy đi đâu ? Nếu đã quyết định trở về, dĩ nhiên là do nàng cam tâm tình nguyện. Còn cần phải chạy ? La cà đâu đó ? Ha, nàng nhất định sẽ bế môn, chỉ quẩn quanh trong điện Lê Bình, cho nên, hơi đâu mà chạy ra ngoài kiếm phiền phức. Nàng chỉ mong những phi tần của hắn sẽ không còn ai để ý gì đến nàng.

Sau khi Thanh Vũ rời đi, Nguyễn Chiêu Hỉ rảo bước bước vào trong đình, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Lâm viên rộng lớn không còn lộn xộn như trước, tường ngói xung quanh được quét tước tu sửa lại đem đến cảm giác mới lạ, song lại thiếu đi bóng người, điều này khiến cho cảnh vật thiếu đi mấy phần ý vị.

Mọi chuyện là do nàng tự chọn lấy, không phải sao ? Là nàng cam tâm tình nguyện chịu đựng cuộc sống tù túng thế này, tất cả chỉ bởi vì, nơi này có hắn.

“Nương nương, tuyết ngày một nặng hạt, Người vẫn nên trở vào trong điện đi ạ.” Cung nữ Xuân Liên đứng bên cạnh nhỏ giọng khuyên nhủ.

Nguyễn Chiêu Hỉ hoàn hồn lại mới nhớ ra, hiện tại bên người nàng có không ít cung nữ bầu bạn. “Các ngươi đều lui xuống cả đi, ta muốn ngồi trong này thêm lúc nữa.” Nàng cười nhẹ, phân phó.

“Chi bằng để Xuân Liên phân phó người pha một bình trà nóng ?” Xuân Liên nhu thuận hỏi.

“Cũng được.”

Vì thế, Xuân Liên xoay người phân phó mấy cung nữ trong phòng lui xuống đun nước sôi chuẩn bị pha trà, những người còn lại vẫn yên lặng đứng phụng bồi phía sau.

Chỉ chốc lát sau —

“Khởi bẩm nương nương, có Thục Phi của Phù Dung điện tới thăm hỏi người.” Một cung nữ bước vào trong đình thấp giọng bẩm báo.

“Thục phi ?” Nguyễn Chiêu Hỉ nhướn mày nhớ tới những lời hôm trước của Thanh Vũ — Thục Phi có điểm đáng nghi ….

“Nhanh mời Thục Phi nhập điện.”

Nếu nàng ta đã có biểu hiện đáng nghi, nếu có thể nàng vẫn nên thăm dò một chút xem thực hư thế nào sau đó nói lại với Thanh Vũ. Biết đâu trong lúc trò chuyện nàng lại phát hiện ra điều gì thì sao ?

“Nương nương, không phải Hoàng Thượng có chỉ, bất kể ai tìm tới, Người cũng có thể không cần tiếp, không phải sao ạ ?” Xuân Liên tò mò hỏi.

“Không sao.” Nguyễn Chiêu Hỉ khoát tay ý bảo cung nữ nhanh nhanh nghênh đón, nàng cũng đứng dậy bước ra ngoài đình chờ đợi.

Không bao lâu sau, một cỗ hương khí nồng đậm, hoang dã mà tiêu hồn thực cốt, say đắm lòng người truyền tới.

Người chưa đến mà hương thơm đã theo tới trước. Cách đó không xa, Thục Phi một thân cung phục giao lĩnh rực đỏ như lửa, dung nhan diễm lệ, bước đi nhẹ nhàng, uyển chuyển như chuồn chuồn điểm nước, chậm rãi đi đến.

“Kiến quá Ngân phi.”

“Người đừng nói thế, nương nương.” Nguyễn Chiêu Hỉ nhanh chóng bước tới. “Thục phi cứ gọi ta một tiếng Chiêu Hỉ được rồi, gọi thế kia ta vẫn có chút không quen.”

Khoảng cách gần như vậy, hương khí giống như là có linh tính, vờn nhẹ quanh người Nguyễn Chiêu Hỉ khiến nàng cảm thấy đầu có chút váng vất.

“Gọi như vậy liệu có ổn không ?” Thục Phi nhẹ cười, phong tình vạn chủng, búi tóc cao cao khẽ rung động theo từng bước chân.

“Đương nhiên là được.” Nguyễn Chiêu Hỉ giật mình tỉnh táo lại, vội nắm lấy tay nàng ta kéo vào trong đình, vừa đi vừa nói: “Bên ngoài tuyết rơi nặng hạt như vậy, sao không thấy cung nữ bên người mở dù che ?”

“Bổn cung thích dạo bước trong tuyết.” Khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt thoáng đảo qua những cung nữ thái giám canh giữ trước đình, nàng ta bất ngờ nói: “Sao thế, Bổn cung đến đây tựa hồ như là không được ai hoan nghênh, còn bị người đứng ngoài giám sát ?”

“Nào có chuyện này.” Nguyễn Chiêu Hỉ cười, phất tay ý bảo đám thị nữ lui xuống.

Xuân Liên do dự dẫn đầu đám cung nữ lui xuống, đi được một quãng khá xa mới phân phó một cung nữ khác đi thông báo cho Hoàng Thượng một tiếng.

Thục Phi tao nhã ngồi xuống, một bên kéo Chiêu Hỉ đang đứng ngồi xuống bên cạnh. “Ngồi cạnh bổn cung đi.”

“Nương nương, hương khí trên người Người khá đậm, ta cảm thấy đầu có điểm choáng váng.” Mùi hương này sao lại đậm như vậy ?

“Cô nói thứ này sao ?” Thục phi lấy ra từ trong ống tay áo một khối cầu kim sắc nhỏ.

Nhìn thấy vật nọ, khuôn mặt Nguyễn Chiêu Hỉ đột nhiên biến sắc, ngay lập tức liên tưởng đến Huyết sa hương đã độc chết Lệ phi. Nhưng nói ra cũng thực kỳ lạ, nếu như khối cầu này có độc, tại sao Thục phi còn mang theo nó bên người ?

Nghĩ như vậy, tâm tư nàng thoáng lại lơi lỏng ra.

“Vì sao nương nương lại có khối cầu này ?”

“Đây là vật trước đây Hoàng Hậu nương nương thưởng cho bổn cung, cô ta nói chán nên muốn vứt bỏ.”

“À ?” Nguyễn Chiêu Hỉ nghiêng đầu nhìn khối cầu kim sắc phía trên có một vết lõm kia, lát sau thầm than nhỏ một tiếng. Khối cầu này tám chín phần là khối cầu Hoàng Hậu đã dùng để ném nàng hồi trước.

Chẳng lẽ, Hoàng Hậu vì để tránh mọi người nghi ngờ nên đã tặng nó cho Thục Phi ?

Nếu là như vậy, sao Thục Phi lại mang nó đến đây ?

“Hoàng Thượng rất thích mùi hương này. Trước đây, Người sủng ái ta cũng có vài phần là nhờ thứ này.”

Đang băn khoăn, nghe được những lời này ý cười trên khóe miệng Nguyễn Chiêu Hỉ thoáng cứng ngắc, mi dài cụp xuống, không biết phải ứng đối thế nào.

“Khi ấy cũng là cô dẫn đường, cô vẫn nhớ chứ ?”

“….Đúng vậy a!” Bản thân nàng nhận bạc thay Hoàng Thượng khâm điểm Thục phi, hiện giờ ngooig đây nghe chuyện cũ, thật đúng là tự mình chuốc lấy.

“Nhưng có kẻ lại thật không biết điều, mới nháy mắt từ một tiểu thái giám tuấn tú liền biến thành Ngân phi lả lướt … Thủ đoạn thực cao tay a!”

“Thục phi ?” Thấy nàng ta đột nhiên thay đổi cách nói chuyện, Nguyễn Chiêu Hỉ có chút phòng bị đứng bật dậy.

“Bổn cung thật vất vả mới một công đôi việc loại bỏ cả Hoàng hậu và Lệ phi, vì sao giữa đường lại mọc ra một kẻ vô danh tiểu tốt như ngươi ?” Nói xong nàng ta thở dài một hơi, dáng vẻ bất đắc dĩ nói.

“Khối cầu này là bổn cung xúi giục Hoàng Hậu đi đặt làm, là Bổn cung chỉ nàng dùng nó thế nào để giáo huấn Lệ phi. Hoàng hậu vốn tưởng thứ đốt bên trong chính là thạch tín thông thường cùng hương liệu, không biết rằng ngay từ đầu bổn cung đã lén cho thêm huyết sa, vậy mới có thể thành công độc chết Lệ phi.”

Nguyễn Chiêu Hỉ nghe vậy , muốn lui lại vài bước nhưng lại cảm thấy bản thân cả người vô lực, đầu óc choáng váng.

Sao có thể như vậy ? Không phải hương liệu đốt trong khối cầu này chính là huyết sa ?

“Chỉ không may là Thái tử lại thoát chết, nói với Hoàng Thượng điều gì đó khiến Người nghi ngờ, mới tìm đến hỏi ta. Nhưng điều ta phiền lòng chính là, một dân nữ bình thường như ngươi, dựa vào cái gì mà lại có thể chiếm được sủng ái của Hoàng Thượng ?”

“Chiêu Hỉ, từ khi Hoàng Thượng có ý nghi ngờ Bổn cung, Bổn cung đã biết sớm hay muộn gì Người cũng điều tra ra chân tướng sự việc. Nếu đã không tránh khỏi phải chết, ta đương nhiên là muốn tìm bạn theo cùng, ngươi không để ý chứ ?”

Nheo mắt lại, Nguyễn Chiêu Hỉ thoáng nhìn qua Thục Phi, máu tươi không ngừng trào ra bên khóe miệng.

“Ngươi … Vì sao ngươi phải làm như vậy ?”

“Chiêu Hỉ, ngươi đừng có hận bổn cung, sống lâu trong Hậu cung, kể cả nữ tử khù khờ, ngây thơ đến đâu cũng đều sẽ hóa thành ác quỷ, mà nơi này chính là chốn Luyện ngục, không phải ngươi giết ta thì là ta giết ngươi, tất cả đều chỉ để chiếm lấy sự sủng ái của Hoàng đế …. Đố kị thật sự là khiến con người ta điên cuồng.” Thục phi chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ lẩm bẩm.

“Bổn cung là đang giúp ngươi, giúp ngươi không trở thành con người như bổn cung hôm nay ….”

“Không …” Nguyễn Chiêu Hỉ lắc đầu liên tục, nhoài người ra phía ngoài muốn cầu cứu nhưng, người đã bị nàng cho lui hết xuống từ trước.

Nàng tuyệt đối không thể chết, không thể chết ở chỗ này …. Nàng chết rồi Tiểu Song Tử sẽ thế nào ?

Hắn nhất định sẽ áy náy, cô độc đến chết ….

Nàng cần phải gắng gượng, không thể cũng phải cố !

Lúc Thanh Vũ vội vã tìm đến chỉ thấy Nguyễn Chiêu Hỉ nằm gục trên mặt đất đầy tuyết, lạnh như băng. Trên nền tuyết trắng lốm đốm những giọt máu đỏ tươi. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Thanh Vũ cơ hồ như phát điên.

“Người đâu, truyền thái y ! Mau !” Hắn gầm lên giận dữ, một tay ôm lấy nàng vội vã chạy vào trong điện.

Nguyễn Chiêu Hỉ nằm bất động trên giường, sắc mặt tái nhợt cắt không được giọt máu, cả người ướt đẫm, cho dù hắn đã nới bớt y phục cho nàng song vẫn không thay đổi được là bao. Cửa sổ được bịt kín, chăn bông cùng bếp lò được mang thêm vào nhưng cũng không khiến cơ thể nàng ấm lên đôi chút.

Hứa thái y cẩn trọng bắt mạch, chỉ chốc lát sau vẻ mặt ông lập tức biến đổi.

“Sao thế ?” Thanh Vũ lập tức hỏi.

“Hoàng Thượng, nương nương trúng …. huyết sa !”

“….Huyết sa?” Hắn sửng sốt. “Sao có thể ?”

“Hoàng Thượng, Thục phi đã chết, trên bàn có một khỏa cầu ấm tay đã lụi tắt.” Quan Ngọc cầm khối cầu tìm thấy trong đình dâng lên.

Thanh Vũ vừa nhìn thấy nó, hai mắt như muốn nứt ra, đưa tay cầm lấy khối cầu, hơi dùng sức, khối cầu lập tức bị bóp thành những miếng vụn.

“Kéo thi thể Thục phi đến chân núi Thất Tinh cho sói tha!” Hắn buồn bực rít lên.

Hỗn trướng, hắn sớm đã phát hiện ra điểm bất thường, vì sao … Vì sao vẫn không tránh thoát được ?

Cắn chặt răng rủ mắt nhìn người mình yêu nằm bất động trên giường, hắn giận dữ nói: “Ngươi còn ở đó chần chừ gì nữa ? Đã biết trúng huyết sa tại sao còn không mau đi phối giải dược ?”

“Có thể, chỉ là, có lẽ nương nương đã …” Hứa thái y không dám nói ra sự thật rằng mạch của nữ tử trước mắt đã suy yếu đến cơ hồ như biến mất.

“Nếu như nàng không sống được ngươi cũng đừng mơ sống thêm được lúc nào.”

“Vi thần tuân chỉ.”

Nhất thời, trong tẩm điện chỉ còn lại mình Thanh Vũ cùng người đã gần như đánh mất sinh mệnh, Nguyễn Chiêu Hỉ.

Thái y, cung nhân bị hắn cho lui xuống hết.

Hắn ngồi bên giường, khẽ vuốt ve đôi má lạnh như băng, lòng đau như cắt.

Một cô nương yêu cười, lạc quan, trong sáng như vậy, dưới sự bảo vệ của hắn vì sao lại biến thành như vậy ?

Nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé nhưng lạnh lẽo của nàng, hắn khàn khàn nói: “Chiêu Hỉ, còn nhớ lời ước hẹn canh ba với trẫm không ? Trẫm thường thay nàng chuẩn bị một bàn thức ăn khuya, chúng ta thường hẹn nhau trong lương đình, tán chuyện trên trời dưới đất, từ đông chí bắc, nàng còn nhớ chứ ?

Cầm tay nàng áp vào trong ngực, bàn tay to lớn còn lại khẽ vuốt ve đôi má trắng bệch.

“Nàng nói chữ “cô” là rất xui …. Có thể trẫm từ nhỏ đã luôn cô độc, không một người nào ở bên bầu bạn, nhất là từ khi lên ngôi, trẫm lại càng thêm cô độc. Từ khi gặp nàng, nàng đặt cho trẫm một cái tên mới, “Song”, hy vọng trẫm từ nay về sau sẽ không cô đơn nữa, nhưng, nếu không có nàng, trẫm phải thành đôi thế nào đây ?”

Trước khi quen biết nàng, hắn nghĩ, một quân vương vốn luôn cô độc, nếu không sao còn có thể tự xưng cô vương ? Chính là từ sau khi gặp nàng, hắn phát hiện, cô độc thật là khó chịu, cho nên dù bị thân phận quân vương làm khó, bị cung quy trói buộc hắn vẫn muốn có nàng ở bên bầu bạn.

“Nàng nói, người thì luôn phải có bạn, bạn của trẫm chính là nàng, nàng biết không ?” Hắn cúi người, hôn nhẹ lên đôi môi tím tái vì độc của nàng, nhỏ giọng thầm thì.

Quyết định của hắn, sai lầm rồi sao ? Hắn tự cho là đã bảo hộ nàng thật tốt, khiến nàng có thể tránh được tai kiếp lần này … Hắn thật sự sai ?

“Chiêu Hỉ, nàng còn nhớ ước định của chúng ta chứ ?” Hắn cọ nhẹ lên má nàng. “Trẫm đang chờ nàng, trẫm còn chưa nếm qua cảm giác hạnh phúc, nàng ngàn vạn lần chớ có bội ước. Nàng đồng ý với trẫm, sẽ cùng chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, hiện trẫm vẫn còn ở đây, nàng ngàn vạn lần cũng đừng rời đi …”