Này Anh Đẹp Trai, Tóc Giả Rớt Rồi Kìa!

Chương 37: Na quý phi




An Hách trầm mặc trong chốc lát, đóng cửa trên nóc lại rồi mở cửa xe ra, “Thôi, vào ăn đi.”

Na Thần không nói gì, ôm ống tiết kiệm cùng xuống xe.

“Cái này không cần cầm theo đâu,” An Hách nhìn ống tiết kiệm trên tay hắn, “cứ để trên xe đi.”

“Quên mất.” Na Thần cười khẽ rồi đặt ống tiết kiệm xuống ghế xe.

Cửa hàng các món nướng này được bài trí rất ổn, sạch sẽ gọn gàng, lại không có khói hay dầu mỡ gì, làm ăn tốt nên dù đã qua giờ ăn nhưng vẫn đông khách như thường.

Lúc vào cửa, vừa hay có một bàn mới ăn xong đang đứng dậy ra về, An Hách chuẩn bị bước qua thì bị Na Thần kéo lại: “Ngồi bên cửa sổ đi.”

“Bên cửa sổ không có chỗ ạ.” Cô gái dẫn đường đi bên cạnh nói.

Na Thần không để ý cô bé, nhìn An Hách nhắc lại lần nữa: “Bên cửa sổ.”

“Vậy chờ chút.” An Hách có chút bất đắc dĩ. Y rất đói, lại bị hương thơm trong quán ập tới khiến bụng y càng thêm cồn cào, song Na Thần có vẻ nếu không phải bên cửa sổ thì nhất quyết không ngồi nên y đành phải đứng lại. Cô bé nhân viên chắc cảm thấy hai người bọn họ thật kỳ lạ, nên nhìn một lát rồi đi đón khách khác.

“Có cái gì khác nhau sao? Bên cửa sổ hay chỗ khác thì khác cái gì.” An Hách quay đầu nhìn Na Thần.

“Tôi đổi chỗ ăn.” Na Thần không trả lời vấn đề của y, đột nhiên xoay người đi về phía cửa.

“Ài!” An Hách ngẩn người rồi nhanh chóng theo sau, “Sao thế?”

Na Thần không nói gì, vẫn mải miết đi về phía trước, khi trở về cạnh xe mới dừng lại nói một câu: “Tôi thấy dì hai.”

“Dì hai của cậu?” An Hách quay đầu lại, ở trên đường xuyên qua lớp thủy tinh nhìn vào quán, bên trong hơi nóng bốc lên hừng hực, y không nhìn ra được ai là dì hai của Na Thần cả, “Cậu không muốn gặp dì cậu à?”

“Chắc bà đó cũng chẳng muốn gặp tôi đâu,” Na Thần cười, “Vào năm mới thế này nữa chứ.”

Nụ cười của Na Thần mang theo chút khinh thường. An Hách thật không hiểu nhưng y cũng không hỏi nhiều, do dự trong chốc lát, y kéo cửa xe ra: “Vậy cậu nói đi chỗ nào đi.”

“Chúng ta qua quán bên đường đi,” Na Thần chỉ tay sang đường đối diện, “Qua đó đi, bên đó có một quán thịt nướng quây bạt sao? Tôi muốn ăn bên đấy.”

“Đi thôi.” An Hách lên xe, quán thịt nướng có bạt che kia…

Hồi học đại học, An Hách cũng thường xuyên qua đó ăn, cái cảnh cứ vào trời lạnh là đám sinh viên nghèo lại chen chúc nhau trong quán vừa để tránh gió Bắc vừa ăn thịt nướng thật thú vị. Nhưng sau khi tốt nghiệp y liền không đi nữa, huống chi đó còn là khi đông người cùng ăn, giờ chỉ có mỗi y và Na Thần, ăn được một nửa chắc bị cóng luôn quá.

Song trông Na Thần lại rất hào hứng, bữa này vốn là để chúc mừng sinh nhật hắn nên An Hách không nói gì chỉ lái xe thẳng qua.

“Ba tôi mới chết vào năm ngoái,” Na Thần ngồi ở trên xe trầm mặc trong chốc lát, cúi đầu sờ mũi ống heo tiết kiệm, “Mấy người dì bảo tôi là điềm xấu.”

“Điềm xấu gì?” An Hách khẽ nhíu mày.

“Ba tôi…” Na Thần nhìn thoáng qua phía An Hách, nói rất nhỏ, “Gặp tai nạn giao thông, ban ngày ban mặt, đâm vào một cái xe tải đậu ven đường, ai cũng bảo ông ta điên rồi.”

An Hách im lặng, ngón tay của Na Thần gõ nhẹ lên cửa kính xe, cười nói: “Mợ tôi nói, nếu ai ở cạnh người điên sẽ bị ảnh hưởng… Không chừng tôi cũng, tôi cũng có thể truyền bệnh đấy.”

An Hách vẫn không nói lời nào, Na Thần quay đầu sang nhe răng với y: “Sợ không?”

“Sợ cái gì,” An Hách cũng quay qua nhe răng lại với hắn, “Tôi đây là chuyên trị các loại bệnh thần kinh đấy.”

Na Thần sửng sốt một chút rồi cười, ôm ống tiết kiệm cười rất lâu mới kéo giọng thở dài. Đây là lần đầu tiên An Hách nghe thấy Na Thần thở dài, đó là cái thở dài có quá nhiều cảm xúc mà y không sao phân tích ra được, vì thế y lại trầm mặc .

Quán rất náo nhiệt, đám đông vừa uống rượu vừa xé họng ra chém gió thật đúng là đặc sắc, vừa xốc mành lên là có thể bị chôn trong tiếng ồn ào cùng hơi nóng phả lên hầm hập.

Hai người tìm một bàn ở góc hẻo lánh rồi ngồi xuống, lúc chọn đồ Na Thần vô cùng hào hứng, hắn chọn không ít thịt. An Hách phát hiện ra hắn không phân biệt được các loại thịt với nhau, cứ lấy ra xâu nào là lại hỏi An Hách đây là cái gì.

“Cậu chưa ăn thịt nướng đúng không?” An Hách nhịn không được hỏi một câu.

“Ừ,” Na Thần gật đầu, lại cầm một xâu bỏ vào giỏ nhỏ An Hách đang cầm, “Chưa từng nếm qua, đây là cái gì?”

An Hách nhìn xâu trong tay Na Thần không nói gì. Na Thần lại nghiên cứu một chút: “Đây là cái đuôi con gì thế? Lòng hả? Trông như lò xo ấy.”

“Cậu cứ ăn thử đi, rất giòn.” An Hách nén cười.

“Là gì thế?” Na Thần lắc lắc xâu trong tay.

“Ăn thì bỏ qua đây, hỏi cái rắm.” An Hách đưa giỏ qua cho hắn.

“Là cái gì?” Na Thần rất cố chấp hỏi tiếp.

“Pín heo.” Một chú đang chờ hai người chọn đồ ăn, cười nói.

Na Thần nhìn chằm chằm pín heo được xiên vòng qua que trúc trên tay một lát, cuối cùng như bị đâm vào tay rồi ném bỏ lại chỗ cũ, cảm thán: “Pín heo dài vậy hả?”

“Thế cậu tưởng thế nào.” An Hách đưa những món đã chọn cho ông chủ rồi quay lại chỗ ngồi.

“Nhỏ thế?” Na Thần ngồi bên người y, nhỏ giọng hỏi. An Hách vẫn cười, không lên tiếng.

“Anh ăn thử rồi đúng không,” Na Thần chậc lưỡi một tiếng, “chứ sao biết được nó giòn.”

An Hách vẫn chỉ cười. Na Thần cũng không nói gì, nheo mắt quan sát y nửa ngày, sau đó khóe miệng chậm rãi cong lên, kề sát tai y, nhẹ giọng nói: “Anh có muốn nếm thử…”

“Của cậu hả,” An Hách ngắt lời hắn, “giòn không?”

“Đệt!” Na Thần kéo ghế tránh sang bên cạnh, “Anh vẫn là thầy giáo đấy!”

“Cậu cũng đâu có bộ dạng của học sinh, lúc này còn mong tôi nghĩ mình là thầy giáo sao?” An Hách cười, “Uống gì? Bia hay rượu?”

“Lát anh lái xe đấy.” Na Thần rất nghiêm túc nhắc nhở y.

“Cứ quăng xe ở đây cũng được, chỗ này gần nhà tôi lắm, cậu thì bắt xe mà về.” An Hách nói.

Na Thần búng tay gọi ông chủ: “Một chai Sao Đỏ!”

Khi ăn An Hách không nói nhiều, Na Thần cũng im lặng, chỉ vùi đầu vào ăn thịt. Mãi cho đến khi Na Thần bắt đầu uống rượu, An Hách mới nhận ra Na Thần trong ấn tượng trước kia của y thật khác với Na Thần luôn tươi cười, tính khí lại có chút trẻ con của hôm nay.

Tửu lượng của Na Thần rất tốt, lúc uống rượu chẳng cần có người phối hợp, chẳng chạm chén với ai, cũng chẳng tìm lời để uống mà chỉ cầm chén lên uống xuống từng ngụm một. Tửu lượng An Hách cũng không tệ, có điều y uống chậm chứ không ào ào như Na Thần, tối đa là 150ml là gục rồi, còn Na Thần thì dù đã uống cạn một chai rượu nhưng trông vẫn tỉnh táo như trước.

“Sao không uống?” Na Thần nhìn cái chén của An Hách, rượu bên trong còn đến hơn nửa chén.

“Uống chứ.” An Hách cầm chén lên uống một ngụm.

“Có phải anh sợ mình uống nhiều rồi làm chuyện xấu đúng không?” Na Thần khẽ nhếch khóe miệng, cầm một xâu gân bò lên chậm rãi cắn.

“Không uống rượu là không có chuyện xấu sao.” Lúc nói ra những lời này, An Hách liền có chút hối hận. Tuy bản thân không uống nhiều, nhưng phỏng chừng cũng đã tiến vào giai đoạn nói chuyện mà đại não không hoạt động được nữa rồi. Bất ngờ là Na Thần lại không tiếp tục những lời này mà chỉ cười, cầm chén lên uống.

Khi rời khỏi quán, cả hai đều đã uống khá nhiều. An Hách đưa chìa khóa xe cho ông chủ, nhờ chú ấy gửi xe qua bãi bên cạnh giúp, sau đó kéo Na Thần ra đường bắt taxi. Na Thần đứng ở sau An Hách, một tay ôm eo y, một tay ôm ống tiết kiệm, nửa dựa vào người y, thấp giọng hát: “Hải đảo băng luân chuyển…”

“Đứng thẳng.” An Hách đẩy hắn một chút.

Na Thần vẫn ôm y không nhúc nhích, còn hát bên tai y: “Xem kìa thỏ ngọc… Thỏ ngọc lại sớm bay về phương đông…”

“Na quý phi,” An Hách kéo cánh tay hắn muốn lôi hắn ra, “May mà cậu không say đến sắp ói ra đấy, nếu không tài xế mà thấy vậy chắc đều nhấn ga chạy mất quá.”

“Anh về hả?” Na Thần rốt cuộc buông lỏng tay.

“Ừ, tôi đi bộ về chắc tầm mười phút.”

Na Thần nghĩ ngợi một lát: “Là khu dân cư lần trước tôi đến đón anh hả?”

“Ừ.” An Hách giơ tay lên, có một chiếc taxi đang chạy tới.

“A!” Na Thần kêu một tiếng, tay chống lên cột đèn ở bên cạnh, gập eo xuống, “Chờ tôi…”