Này Chiến Trận, Này Cuồng Si

Chương 3: Anh hề và lão tu sĩ




Anh hề ngốc và lão tu sĩ xoay ra cãi nhau, và – thật đáng xấu hổ cho lão tu sĩ và vinh quang thay cho anh hề – chủ đề của cuộc cãi vã lại là phụ nữ. Cho đến khi thấy rõ mình không phải là đối thủ của anh hề lúc đấu khẩu, lão tu sĩ, vốn trời sinh béo tốt vạm vỡ trong khi đối thủ của lão vừa còm nhom lại vừa gù lưng, liền cúi xuống tháo phăng chiếc xăng đan đang đi với ý định hiển nhiên là dùng nó để nhồi lí lẽ của lão vào cái đầu bướng bỉnh của anh hề. Thấy vậy, anh hề, vốn là kẻ nhát gan, lập tức bỏ chạy bán sống bán chết qua các rặng cây.

Đúng như một tên ngốc, anh hề vừa chạy vừa ngoái đầu lại phía sau xem đức cha rất thánh có đuổi theo không, thành ra chẳng hề thấy lấp ló một bóng người đang nằm rạp sau bụi dương xỉ, cũng không hề ngờ được lại có người nằm đó, cho đến khi anh vấp phải và ngã nhào về phía trước, cái mũi khoằm cắm xuống đất, những chiếc chuông nhỏ gắn trên chiếc mũ hề khẽ “ti... ri... ring” lên một tràng.

Vừa rên rỉ vừa lồm cồm bò dậy, anh hề đã nhận được một câu chửi thề từ người đàn ông nằm dưới đất vừa bị anh vấp phải. Hai người sửng sốt nhìn chằm chằm vào nhau, một người với vẻ giận dữ, còn người kia với vẻ sợ sệt.

“Mừng ngài đã tỉnh giấc, thưa quý ông,” anh hề nhã nhặn lên tiếng; nhìn tướng mạo cử chỉ của người vừa bị anh dựng dậy, anh nghĩ rằng lễ độ là có lợi hơn cả.

Người kia nhìn anh chàng chăm chú, không giấu vẻ thích thú; vì một thân hình kì quặc hơn quả thực khó mà tìm thấy trên khắp Italia.

Lưng gù, nhỏ thó, chân tay tong teo như que sậy, anh hề mặc bộ đồ và chiếc mũ trùm đầu nửa đen nửa đỏ thẫm – những món này như đóng khung gương mặt quắt xấu xí của anh chàng – đội trên chiếc mũ trùm bò sát đầu là chiếc mũ hề nhiều chỏm, mỗi chỏm mũ gắn một chiếc chuông nhỏ bằng bạc sáng loáng dưới ánh mặt trời, vừa đong đưa vừa khẽ ngân lên “ti... ri… ring” theo mỗi cử động của anh ta. Dưới đôi lông mày rậm là đôi mắt sáng mở to hết cỡ như mắt cú mèo hoàn tất vẻ hài hước của chiếc miệng rộng quá khổ đang há hốc.

“Quỷ tha ma bắt cả ngươi lẫn kẻ nào đã gửi ngươi đến đây,” là lời chào hỏi anh hề được đáp lại. Thấy vẻ kinh hãi hiện rõ trên đôi mắt anh chàng, người nọ kìm cơn giận rồi chợt phá lên cười.

“Con xin ngài tha lỗi... Con xin ngài tha lỗi, thưa đức ông,” anh hề vẫn còn sợ hãi, liền thanh minh. “Con bị người ta truy đuổi.”

“Bị truy đuổi?” người lạ mặt hồi lại, giọng đột nhiên không thoải mái lắm. “Nhưng bị ai truy đuổi?”

“Một con quỷ dữ hiện hình, đội lốt một thầy tu dòng Dominican ạ.”

“Ngươi đùa đấy à?” người lạ bật ra một câu hỏi giận dữ.

“Đùa ư? Nếu như ngài được nếm mùi chiếc xăng đan của lão trúng mặt như con, hẳn ngài sẽ hiểu con chẳng có bụng dạ đâu mà đùa.”

“Bây giờ hãy trả lời câu hỏi của ta cho rõ ràng, nếu ngươi có đủ trí khôn để trả lời,” người lạ nói, giọng càng có vẻ bực bội. “Quanh đây có tu sĩ nào không?”

“Ấy có đấy ạ – cầu ôn dịch bắt lão đi! – lão đang nấp ở bụi cây đằng kia kìa. Lão ục ịch quá không chạy được, chứ không ngài đã thấy lão đuổi theo con sát gót rồi, dưới cái vỏ bọc vụ trả thù đầy thịnh nộ ấy là nhận thức của Chiến binh Giáo hội.”

“Đi gọi ông ta đến đây,” người lạ mặt ra lệnh cụt lủn.

“Chúa ơi!” anh hề thở hắt ra, hoảng hốt thực sự. “Con không dám bén mảng đến gần lão đâu chừng nào lão còn chưa hạ hỏa – cho dù ngài có giúp lưng con thẳng ra, lại các thêm cả kho báu của Thánh Peter thì con cũng chịu.”

Người lạ mặt sốt ruột quay đi và cất tiếng gọi:

“Fanfulla!” chàng ngoảnh ra sau gọi, ngừng một hồi sau đó lặp lại một lần nữa: “Ở đây, Fanfulla!”

“Thưa đức ngài, có tôi đây,” một giọng cất lên trả lời từ sau bụi cây phía bên phải hai người, và gần như lập tức một chàng trai trẻ bảnh bao vừa ngủ trong bụi cây liền đứng dậy đi vòng qua đến chỗ họ.

Vừa thấy anh hề, anh chàng liền dừng lại nhìn chăm chú, trong khi anh hề cũng nhìn lại với vẻ tò mò ngạc nhiên. Cho dù đã bị tổn hại ít nhiều trong vụ loạn đả tối hôm trước, bộ đồ sang trọng Fanfulla đang mặc vẫn đủ làm người ta hoa mắt, chưa kể đến chiếc mũ nhung gắn đầy trang sức anh chàng đội trên đầu. Thế nhưng vẻ ngoài choáng lộn của chàng trai trẻ chưa làm anh hề ngạc nhiên bằng giọng điệu kính cẩn cũng như lời lẽ trang trọng mà anh ta, hiển nhiên là một nhà quý tộc, dành cho người lạ mặt ăn mặc xuềnh xoàng khi cúi người quỳ xuống bên cạnh chàng. Ánh mắt anh hề hướng lại chỗ người lạ mặt đang nằm chống khuỷu tay xuống đất, rồi chợt nhận ra tấm mạng bằng chỉ vàng trên mái tóc chàng, bằng chứng cho biết đây không phải người xuất thân từ lớp bình dân. Đôi mắt tinh anh của anh ta tập trung hết sự chú ý vào khuôn mặt người lạ, rồi bất chợt một tia vỡ lẽ sáng lên trong mắt anh ta. Mặt anh ta đột nhiên biến sắc, và vốn đã dị dạng, nó càng trở nên dị dạng hơn khi anh ta vội vã tỏ thái độ cung kính.

“Đức ông Bá tước Aquila!” anh ta khẽ thốt lên và phủ phục xuống.

Chưa kịp ngẩng lên, anh hề đã cảm thấy một bàn tay chụp xuống giữ chặt lấy vai mình, con dao găm của Fanfulla sáng loáng trước đôi mắt lạc thần của anh chàng.

“Thề trên thánh giá ở cán con dao này rằng ngươi sẽ không bao giờ tiết lộ việc đức ông có mặt ở đây, hoặc ngươi sẽ nhận được một nhát dao xuyên qua quả tim ngu ngốc của mình.”

“Con xin thề, con xin thề!” anh hề vội vã kêu lên trong cơn kinh hãi, bàn tay đặt lên cán dao mà Fanfulla chìa ra trước mặt.

“Bây giờ hãy đi gọi lão tu sĩ tới đây, chú hề tốt bụng,” Bá tước nói, mỉm cười trước sự khiếp hãi của anh hề gù. “Ngươi không phải sợ gì chúng ta đâu.”

Khi anh hề đã quay đi thực hiện mệnh lệnh, Francesco liền quay về phía người bạn đồng hành của chàng.

“Fanfulla này, cậu đa nghi quá rồi đấy,” chàng nói, mỉm cười thoải mái. “Nếu có người nhận ra tôi thì cũng có sao đâu?”

“Tôi không bao giờ muốn để xảy ra chuyện đó khi ngài đang ở quá gần Sant’ Angelo, cho dù có đánh đổi cả một vương quốc cũng vậy. Cả sáu người chúng tôi tham dự cuộc gặp hôm qua đều đã mang tử tội – tất cả những ai còn chưa chết. Với tôi, cũng như Lodi, nếu ông ấy chưa bị bắt, chỉ còn cách chạy trốn để giữ lấy mạng sống. Chừng nào Gian Maria còn là Công tước, trừ phi chán sống tôi sẽ không bao giờ dám đặt chân lên đất Babbiano. Nhưng với người thứ bảy – chính là ngài – ngài cũng đã nghe ông lão Lodi thề rằng bí mật không thể bị tiết lộ. Thế nhưng nếu Công tước nghe nói ngài có mặt gần đây và lại đồng hành với tôi, sự nghi ngờ có thể khiến Công tước lần ra manh mối.”

“À! Thế thì sao chứ?”

“Sao ấy ạ?” chàng trai trẻ quay lại, kinh ngạc nhìn Francesco. “Thế thì khi đó, mọi hi vọng chúng tôi đặt ở ngài – hi vọng của tất cả những người lương thiện ở Babbiano – đều thành mây khói hết. Nhưng anh bạn hề của chúng ta đã quay lại rồi kìa, và sau lưng anh ta là lão tu sĩ.”

Thầy Domenico – cái tên hoàn toàn thích hợp cho một bề tôi của Thánh Dominic – bước lại với dáng vẻ bệ vệ, kết quả từ thân hình đồ sộ của lão nhiều hơn là từ lòng tự hào về bổn phận cao quý của một đấng chăn chiên. Lão cúi chào Fanfulla cho đến khi bản mặt phương phi đỏ phừng phừng khuất khỏi tầm nhìn của chàng trai, thay thế vào đó là khoảng sọ cạo nhẵn bóng vàng ửng trên đỉnh đầu. Cứ như thể mặt trời đột nhiên lặn mất để mặt trăng thế chỗ vậy.

“Cha cũng biết ít nhiều về thuốc men chứ?” Fanfulla hỏi gọn lỏn.

“Tôi cũng có một chút kiến thức, thưa quý ông.”

“Vậy hãy tới xem vết thương cho quý ngài đây.”

“Hả? Lạy Chúa tôi! Vậy quý ngài đây bị thương sao?” lão tu sĩ quay sang hỏi Bá tước, và có lẽ định tiếp tục hỏi lôi thôi con cà con kê, nhưng chàng Bá tước Aquila đã vạch một bên vai áo ra, trả lời lão ngắn gọn:

“Ở đây, thưa đức cha.”

Đôi môi mím lại tỏ vẻ quan tâm, lão tu sĩ đã định quỳ xuống, nhưng Francesco, nhận thấy một cử động như vậy chẳng dễ dàng gì với vóc dáng của đức cha, liền lập tức đứng dậy.

“Không tệ đến nỗi tôi không chịu đựng được,” chàng nói, trong khi cho lão tu sĩ xem xét vết thương.

Lão tu sĩ thông báo vết thương không có gì nguy hiểm, nhưng cũng có thể gây phiền phức, nghe vậy chàng Bá tước liền nhờ lão băng bó giúp. Thầy Domenico đáp rằng lão không có sẵn dụng cụ băng bó, nhưng Fanfulla gợi ý những thứ này có thể tìm được ở tu viện Acquasparta ngay gần đó, đồng thời ngỏ ý sẵn sàng đi cùng lão đến đó.

Sau khi quyết định như vậy, hai người bèn lên đường, để chàng Bá tước ở lại làm bạn với anh hề. Francesco trải áo choàng xuống đất, nằm xuống trở lại, trong khi anh hề, xin phép chàng được ở lại, ngồi xếp bằng bên cạnh như một người Thổ Nhĩ Kì.

“Ai là chủ nhân của ngươi vậy, chú hề?” chàng Bá tước hỏi bâng quơ.

“Cũng có một người cho con cơm ăn áo mặc, thưa ngài, nhưng Điên Rồ mới là chủ nhân duy nhất của con.”

“Nhưng hắn ta làm thế để làm gì chứ?”

“Vì con giả vờ điên khùng hơn hắn, như thế khi so sánh với con, hắn có thể tự cho mình là khôn ngoan, điều đó khiến hắn lấy làm kiêu hãnh. Hơn nữa, cũng có thể vì con xấu xí hơn hắn nên, một lần nữa, khi so sánh với con, hắn có thể thấy mình sao mà điển trai quá.”

“Thật lạ lùng phải không?” Bá tước đùa bỡn.

“Cái đó sao lạ bằng chuyện Bá tước Aquila nằm ở đây, ăn mặc tồi tàn, vai bị thương, nói chuyện với một tên hề.”

Francesco mỉm cười nhìn anh hề.

“Hãy tạ ơn Chúa là Fanfulla không có mặt ở đây, nếu không những lời vừa rồi đã là câu trăn trối của nhà ngươi rồi, trông đẹp trai thế chứ anh chàng Fanfulla này là một tay khát máu ghê gớm lắm đấy. Với ta thì khác. Ta là một người nhẹ nhàng dễ tính, hẳn quý ngài cũng đã được nghe kể, phải không Quý Ngài Hề. Thế nhưng quý ngài nên cố quên ngay lập tức cả tên họ lẫn cái danh Bá tước của ta đi, nếu không quý ngài sẽ thấy trên thiên đường các chú hề cũng không đắt khách lắm đâu.”

“Đức ông, xin tha thứ. Con xin vâng theo lời ngài,” anh hề gù run rẩy trả lời. Đột nhiên một tiếng gọi vẳng tới tai họ – một giọng nữ, ngọt ngào du dương như vọng ra từ một câu chuyện thần tiên, “Peppino! Peppino!”

“Cô chủ đang gọi con đấy,” anh hề giải thích rồi đứng bật dậy.

“Vậy là dù Điên Rồ là ông chủ duy nhất của anh bạn, anh bạn cũng có cả bà chủ nữa cơ đấy,” Bá tước phá lên cười. “Quý ngài Peppino này, ta thấy thật thú vị nếu được diện kiến quý bà mà anh bạn có hân hạnh hầu hạ.”

“Chỉ cần quay đầu lại là đức ông có thể thấy ngay thôi,” Peppino thì thào.

Nở một nụ cười gần như giễu cợt, Bá tước Aquila dửng dưng đưa mắt nhìn về hướng anh hề đang đi tới. Và rồi trong khoảnh khắc thái độ của chàng thay đổi hoàn toàn, vẻ coi thường biến mất hẳn trên gương mặt chàng, thay vào đó là một cái nhìn từ ngạc nhiên đến bàng hoàng.

Ngay bên rìa khoảng rừng thưa nơi đang nằm, Francesco nhìn thấy một cô gái đứng đó. Chàng chỉ có ấn tượng mơ hồ về một thân hình cao, mảnh mai trong chiếc váy trắng bằng lụa Damas, chiếc áo choàng nhung màu lục thêu hoa văn cầu kì bằng chỉ vàng. Ánh mắt chàng dừng lại, bị hút chặt như trúng phải bùa mê vào khuôn mặt cô gái, khuôn mặt như tỏa sáng với một vẻ đẹp lộng lẫy, rạng ngời chàng chưa từng thấy ở bất cứ người phụ nữ nào khác; đăm đăm nhìn thẳng vào mắt chàng, đôi mắt tuyệt đẹp của cô trả lời cái nhìn của chàng bằng vẻ ngạc nhiên. Cho dù đã có chiều cao và thân hình cân đối của một thiếu nữ, ở cô vẫn còn lại vẻ trẻ trung tươi tắn gần như một cô bé con.

Chống khuỷu tay xuống đất, chàng Bá tước rướn người lên như bị bùa mê, rồi cứ thế nhìn và nhìn, hiện lên trong tâm trí chàng là tất cả những gì một con chiên ngoan đạo có thể tưởng tượng về những vị thánh trên thiên đàng.

Cuối cùng bùa mê bị cắt ngang bởi tiếng Peppino, anh ta đang chào cô chủ, cái lưng gù cung kính cúi rạp xuống. Francesco chợt nhớ ra phép lịch sự cần có trước mặt một người rõ ràng là thuộc dòng dõi quý tộc, chàng liền đứng bật dậy, quên bẵng vết thương trên vai, đoạn cúi thấp đầu chào thật trang trọng. Chỉ một giây sau chàng đã phải thở dốc, quay cuồng rồi ngã khuỵu xuống bất tỉnh giữa bụi dương xỉ.