Này, Đến YY Đi

Chương 40: Bắt chuyện




Khi Cố Lẫm online, Tịch Du trực tiếp lên QQ báo cáo mình đã ăn cơm ngoài, còn mắng không ngon bằng anh Cố Lẫm làm. Quả nhiên được nuôi thành quen miệng, ăn gì cũng không so được với anh Cố Lẫm làm.

Tịch Du ăn mấy miếng lại ngồi chơi máy tính. Nếu như Cố Lẫm ở đây, anh nhất định sẽ sửa lại thói quen xấu này của cậu.

【 Tuyển người  】Chuẩn bị đáng thương cầu hậu kỳ  ┭┮﹏┭┮

0L: Mới xong toàn bộ một kỳ kịch dài 20 phút, chạy đi tìm hậu kỳ. Thất vất vả mới tìm được một người thì người ta mất ích, kịch đã bị kéo nửa tháng rồi, tôi xin lỗi các CV đã giao âm sớm, xin lỗi…

Phía sau là một loạt lời oán giận vất vả tìm kiếm hậu kỳ.

Hậu kỳ có kỹ thuật tốt trong giới võng phối đúng là hiếm, nhưng những vị hậu kỳ thần thánh ấy thường nợ nhiều nhiều kịch lắm, sẽ dùng lý do “Quá nhiều hố rồi, tạm thời không nhận kịch mới” đẩy bạn ra xa ngàn dặm.

Đối với những dân thường như Tịch Du mà nói, hậu kỳ chính là người có kỹ thuật thần kì hạng nhất. Đó là người sẽ tập hợp tất cả âm thô, xử lí, gia công làm thành kịch.

Về võng phối, Tịch Du chỉ biết vẽ tranh, có bài post của người ta thúc đẩy, cậu nghĩ mình có thể nhân cơ hội học thêm điều mới, dù sao thời gian nghỉ hè rất dài, đủ thời gian để học kỹ thuật lĩnh vực mới. Tịch Du nghĩ, hậu kỳ kịch thì cậu khó mà học được, ngay từ việc tìm âm hiệu đã rất phức tạp rồi. Cậu sẽ học làm hậu kỳ nhạc, dù sao một bài hát chỉ dài có ba, bốn phút, hẳn là đơn giản hơn nhiều, hơn nữa cũng có thể lấy âm thô của Cố Lẫm ra thí nghiệm (^o^)/~

Lật lật bài post, đúng lúc có một hậu kỳ ED muốn tìm đồ đệ, tuy rằng bên dưới có một đống người châm chọc nghi ngờ kỹ thuật của cậu ta, muốn cậu ta phải đưa ra tác phẩm của mình để chứng minh không phải múa rìu qua mắt thợ. Tịch Du copy số QQ của người này, thêm bạn tốt.

Xác nhận: Xin hỏi còn nhận đồ đệ không?

Rất nhanh đã được đồng ý thêm bạn, hơn nữa bên kia còn nhắn tới ngay tức khắc.

Tiểu Bạch: Tôi còn tưởng sẽ chẳng ai tới nhà tôi chứ TUT

Tiểu Bạch vốn đã bị đả kích vô cùng trong topic kia, còn định yếu ớt xóa post, nào ngờ có người tới thật.

Du lai du khứ: Xoa đầu.

Tiểu Bạch: Tôi sẽ dạy cậu nhé, kỹ thuật có hạn mong được lượng thứ.

Du lai du khứ: Vâng, sư phụ (^o^)/~

Vì vậy, hai người rất nhanh đã xác lập quan hệ thầy trò.

Tiểu Bạch: Cậu đã tải phần mềm CE chưa?

Du lai du khứ: CE?

Tiểu Bạch: Để tôi gửi cậu.

Dưới sự dạy dỗ của Tiểu Bạch, Tịch Du đã biết phần mềm CE dùng cho CV khi phối âm, cũng là phần mềm cần thiết cho hậu kỳ. Sư phụ Tiểu Bạch tìm được một đống tư liệu lớn cho Tịch Du chậm rãi xem, trước hết dạy cậu một ít kiến thức cơ bản về phần mền CE, thành thạo rồi mới dạy sâu hơn.

Đối với con ong chăm chỉ Tịch Du mà nói, ngày đầu tiên tiếp xúc nhất định phải nghiêm túc học hỏi, dự định hôm nay sẽ đọc xong phân nửa tài liệu.

Toàn bộ quá trình sử dụng Cool Edit pro, từng chức năng siêu phàm của nó, làm đi làm lại mất phần ghi âm… Giống như đang tìm tòi nghiên cứu từ bên ngoài tới sâu bên trong, Tịch Du hứng thú dạt dào phổ cập kiến thức về CE.

Xem ra, cái này còn tốt hơn phần mềm tự ghi âm của máy tính. Cắt âm cũng không cần phải dùng cách phiền phức quá, cái này còn tốt hơn nhiều.

Học hết ba giờ, cậu đã thực hành mấy chức năng kia vài lần.Tịch Du tìm một đoạn âm kịch của Cổ Ý, cắt phần độc thoại của anh ra, xóa hết những cái khác. Nghe thử mới thấy, các giai đoạn tâm sự không bị ngắt liên tiếp phát ra, có chút ý tứ khác. Tịch Du thử tới nghiện, thoáng cái đã xử lý năm phần âm.

Chờ tới khi Cố Lẫm trở về lại thấy Tịch Du dụi mắt liên tục.

“Làm sao vậy?”

Tịch Du quay đầu híp mắt nhìn Cố Lẫm: “Mắt có chút đau.” Vẻ mặt của cậu có chút bối rối.

Bên hông lập tức cảm thấy bị kéo mạnh, Cố Lẫm ôm cậu lên, Tịch Du vội vàng choàng tay quanh cổ anh. Cố Lẫm không nói không rằng ôm người tới giường, đắp chăn cho cậu.

Nét mặt anh nghiêm túc khiến Tịch Du thấy chột dạ. “Nhắm mắt, ngủ.” Đôi mắt đỏ hết cả rồi, chơi vi tính quá nhiều đây mà.

“A.” Tịch Du nghe lời nhắm mắt lại, thế nhưng bị Cố Lẫm nhìn chằm chằm như vậy, cậu không ngủ được, nhịn không được muốn mở mắt ra.

Làn mi nhẹ nhàng run run, dường như Cố Lẫm đoán như tâm tư của cậu, đặt tay lên mí mắt, dịu dàng xoa. Cảm giác rất thoải mái.

“Không phải anh đã bảo em dừng nhìn máy tính quá lâu sao, thỉnh thoảng cũng phải nghỉ ngơi chứ.”

Tịch Du giải thích: “Em quên.”

“Tranh có thể chậm rãi vẽ mà, tổ kịch giục em sao?” Cố Lẫm cho rằng Tịch Du vội vàng vẽ poster cho kịch của nhóm.

Tịch Du nói chuyện mình muốn học hậu kỳ nhạc cho Cố Lẫm, thuận tiện kể về sư phụ Tiểu Bạch mới quen.

“Tiểu Bạch là tên của sư phụ, không phải ý là sư phụ ngây thơ nha.” Sợ Cố Lẫm hiểu lầm, cậu còn mất công giải thích một phen.

“Sẽ không mệt mỏi chứ?”

Tịch Du lắc đầu. “Em rảnh mà, anh Cố Lẫm, sau này anh hát em có thể làm hậu kỳ cho anh.”

Cố Lẫm cười: “Anh tự làm hậu kỳ được.”

Vừa nói dứt lời, Tịch Du chợt nhớ ra, rõ ràng kỹ thuật của Cố Lẫm còn siêu hơn sư phụ Tiểu Bạch, càng không cần tới cậu.

Tịch Du chán nản, rầu rĩ nói: “À.”

“Em muốn thì có thể cho em làm.” Cố Lẫm an ủi cậu, có chút xấu xa nhéo nhéo mặt Tịch Du. Được đấy, có chút thịt rồi.

Cậu lập tức mừng rỡ: “Được, vậy anh thu âm cho em một bài để em luyện tập đi.”

“Âm thô trong vi tính anh đều xóa hết rồi, lúc khác thu cho em.”

“Anh Cố Lẫm, anh hát cho em nghe đi.”  Thanh âm của Tịch Du có chút nhỏ dần, dường như muốn ngủ.

Vì vậy, Cố Lẫm liền hát một bài nhạc thiếu nhi.

Tiểu Du Du, không ngủ được, hát nhạc thiếu nhi dỗ cục cưng.

Ôm một cái, khẽ đung đưa, cục cưng ngủ mất rồi.



Thanh âm từ tình trầm trầm mang theo sự bình yên trong tâm hồn, Tịch Du lầm bầm một tiếng “Em không phải là cục cưng” rồi nhanh chóng thiếp đi.

Tay thả lỏng, làn mi cong run rẩy, Tịch Du ngủ rất say, trên mặt còn hiện lên nét uể oải. Cố Lẫm đứng dậy, tắt hết chương trình trong máy tính, xót ruột đứa nhóc này có phần quá chăm chỉ rồi.

Thế bên trong còn có một tập tin tên là “Bản cắt kịch Cổ Ý”, anh lắc đầu cười cười.



Tịch Du mơ màng bị Cố Lẫm đánh thức bởi vì đã tới giờ ăn tối rồi. Thực ra cậu còn muốn ngủ thêm một lục, Cố Lẫm gọi mãi mới không tình nguyện đứng lên. Bên cạnh có đặt một vali, hẳn là của Cố Lẫm.

Tịch Du chỉ vào cái vali, buồn bực nói: “Anh Cố Lẫm, có phải anh sẽ ngủ phòng khác không?”

Chắc là phải ngủ ở phòng anh trai chứ?

Cố Lẫm tươi cười, thản nhiên trả lời: “Không, Tịch Dương nói không cho anh động vào phòng của cậu ấy.”

Anh trai nói gì thì anh làm cái đó sao, thật đúng là nghe lời ╭(╯^╰)╮

Cơm nước xong, Tịch Du giục Cố Lẫm rửa bát nhanh một chút, cậu muốn anh thu âm.

Bởi vì Cố Lẫm phải ghi âm, Tịch Du nhường chỗ ngồi cho anh, mình ngồi sang bên cạnh. Trong quá trình ghi âm, Tịch Du duy trì yên tĩnh tuyệt đối, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ ghi nhầm tạp âm.

Cậu thưởng thức gương mặt nghiêm túc của Cố Lẫm, càng nhìn càng thấy người đàn ông này rất có mị lực. Nhịn không được, mở chức năng chụp hình của máy điện thoại ra, tách tách.

Oái…

Quên mất không tắt tiếng, cũng may Cố Lẫm đã ghi âm xong, cắt bớt tiếng động cũng không ảnh hưởng gì lớn. Cố Lẫm lưu âm thô của mình vào màn hình, nhường chỗ cho cậu  rồi đi tắm.

Tịch Du bắt đầu kéo âm vào xử lí trong CE.

Được, trước tiên cứ tự thưởng thức một lần đã.

O(*////▽////*)q Hát không có nhạc đệm cũng rất hay.

Giảm âm – So nhạc đệm – Ghép âm, Tịch Du dựa theo từng bước đã được học mà làm, đụng tới những thao tác mình luyện tập đã lâu chỉ sợ làm sai sẽ gây hiệu quả xấu.

Bắt đầu nghe thử. Khi nhạc đệm cùng tiếng hát hợp cùng một chỗ, Tịch Du nghĩ mình đã làm rất tốt. Sư phụ Tiểu Bạch không lên mạng, đúng lúc Cố Lẫm đã tắm xong đi ra.

Tịch Du vội vàng gọi anh quá, mở nhạc lên. Cố Lẫm còn chưa kịp nghe xong, cậu đã khẩn cấp hỏi ý kiến anh, “Thế nào, thế nào?”

Dáng vẻ mong chờ ngóng Cố Lẫm khen mình.

Anh xoa xoa mái tóc mềm của cậu, thẳng thắn nói: “Không tệ.” Áo anh còn chưa kịp mặc, Cố Lẫm bị lạnh, không cẩn thận hắt xì một cái. Tịch Du vội vàng giục anh mặc quần áo vào, sấy khô tóc.

Thừa dịp Cố Lẫm đưa lưng về phía cậu, Tịch Du len lén quan sát vóc người anh. Dáng người to lớn cao ngất, làn da không trắng bệch ốm yếu như cậy, anh vừa tắm xong, chóp mũi cậu còn ngửi được mùi thơm thanh khiết.

Anh khom lưng mặc quần áo, khăn mặt còn vắt trên cổ rộng mở ra, lộ hai viên trước ngực, màu sắc có chút đậm… Tịch Du vội vàng thu hồi ánh mắt mình, tùy tiện quan sát thân thể người khác như vậy, quá sắc tình rồi.

“Anh Cố Lẫm, em đăng bài hát này lên trang của anh có được không?”

Tiếng cậu bị tiếng máy sấy át đi, Cố Lẫm tắt máy, dùng khăn mặt lau tóc. Anh đi tới trước mặt Tịch Du: “Tài khoản là ghép vần tên anh, mật mã là linandyou50.”

Tài khoản có thể dễ dàng nhập vào, nhưng Cố Lẫm đọc mật mã quá nhanh, Tịch Du không nhớ được, phải hỏi lại lần nữa.

“Lin của Cố Lẫm, You của Du Du, 50 là số đồng âm với Cố Lẫm(1), vậy nên là linandyou50, nhớ chưa?”

Tịch Du hồi tưởng lại ở trong đầu, Cố Lẫm giải thích như vậy, cậu thấy rất dễ nhớ.

Chỉ là cái mật mã này, Cố Lẫm ghép bằng tên hai người, Tịch Du không khỏi có chút suy nghĩ, liệu có phải anh đang ám chỉ “Tịch Du, em chạy không thoát đâu” không?

Ghi xong xuôi các thông tin, nhìn dòng chữ “Hậu kỳ: Du lai du khứ”, trong lòng Tịch Du rất đắc ý. Cậu vui vẻ rạo rực đăng lên weibo cho mọi người thưởng thức.

“Du Du, đi tắm đi.” Bởi vì có Cố Lẫm theo sát chăm sóc, vậy nên thời gian ngủ của Tịch Du bị kéo lên thật sớm. Cậu rất hiếu kỳ, Cố Lẫm không có việc riêng phải làm sao?

“Anh Cố Lẫm, anh không cần ghi âm trả nợ sao? Tan tầm không cần làm việc nữa sao?”

Thấy Tịch Du còn bất động ở đó, Cố Lẫm tới giúp cậu đẩy xe lăn tới buồng vệ sinh, “Trả nợ xong hết rồi, công việc anh đã giải quyết xong trước khi tan tầm.”

Sau đó đẩy xe đi, còn giúp cậu khép cửa lại.

Tịch Du nghĩ, cuộc sống của anh Cố Lẫm cũng quá vất vả rồi.



Bệnh viên thành phố A có một khu vực chuyên thực hiện hồi phục chức năng. Từ sau khi bị bác sĩ nhắc nhở, Tịch Du thường xuyên tới đây một ngày, có đôi khi Cố Lẫm cũng đi cùng cậu, có đôi khi anh phải đi làm nên Tịch Du tới một mình. Ở đây có nhiều thiết bị, ví dụ như cầu thang luyện tập hồi phục, giá đứng thẳng, máy kéo có tay cầm, máy chạy bộ tốc độ chậm, còn có bác sĩ chuyên nghiệp cùng người hướng dẫn chỉ đạo.

Khi Tịch Du tiến hành luyện tập, Cố Lẫm sẽ đứng ở một bên, lúc nào cần thì giúp, nhưng phần lớn vẫn là ngồi xem cậu vận động.

Thấy Tịch Du phải cắn răng chịu đựng, Cố Lẫm rất đau lòng, nhưng không có cách nào.

Hôm nay anh quên không mua nước, Cố Lẫm nói với Tịch Du một tiếng rồi đi mua.

Tịch Du mệt mỏi làm mấy động tác tiến về phía trước không được ngồi xuống đất nghỉ ngơi. Một đôi giày bóng loáng xuất hiện trước mắt cậu, sau đó là bóng áo dài trắng và khuông mặt tươi cười xán lạn như hoa đào.

Tịch Du có chút nghi hoặc nhìn vị bác sĩ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, thấy được biển tên đeo trước ngực của y, vô cùng lễ phép chào hỏi: “Chào bác sĩ Thẩm.”

Người nọ cười cười, hơi nhướng lông mày, mang theo thanh âm chắc chắn nói: “Xin chào, Du Du, tôi là Thiên Thương.”

Sau đó là một bàn tay trắng nõn vươn tới trước mặt cậu.

“Thiên Thương?” Tịch Du bắt tay với y, sau đó buông ra. Hỏi lại tên y một lần, cậu chợt thốt lên: “Là trang trí Thiên Thương của giới võng phối ư?”

Thiên Thương gật gật đầu, hai tay cắm trong túi quần, đôi mắt cười cong thành hình trăng khuyết: “ Cậu còn đẹp hơn trong ảnh.”

“A, cảm ơn quá khen.”

Thiên Thương nhìn đồng hồ, sau đó xoay người rồi nói với Tịch Du: “Lần sau gặp.” Y không quay đầu lại, vội vã rời đi, để lại một mình Tịch Du đang nắm lấy giá đứng ngơ ngác chưa kịp ý thức mình vừa gặp được người trong giới võng phối.

Khi Cố Lẫm trở về, Tịch Du vẫn còn đang ngây người ngồi trên đất.

“Trên mặt đất lạnh lắm.” Nói xong, anh tới nâng cậu dậy, để cậu trực tiếp ngồi trên đùi mình.

Tịch Du ngại ngùng muốn dậy: “Em nghỉ ngơi xong rồi.”

Cố Lẫm nhẹ nhàng ấn cậu lại: “Nghỉ thêm một chút đi.”

“A.”

Tịch Du ngó nhìn xung quanh, cũng may những người khác không thấy động tác của họ có gì kỳ quái, có một bác gái còn tới khen hai người họ tình cảm anh em thật thân thiết.

“Anh Cố Lẫm, em vừa gặp Thiên Thương.”

“Thiên Thương? Trang trí của Yểm Lệ?”

Tịch Du gật đầu: “Không ngờ anh ta nhận ra em trước, là bác sĩ ở đây, thật đúng là tình cờ.”

“Nam sao?” Đây là điều đầu tiên Cố Lẫm quan tâm.

Tịch Du ngoan ngoãn đáp: “Vâng, là nam.”

Nam? Bác sĩ? Vừa rồi? Cố Lẫm nhớ lại vị bác sĩ anh đụng mặt khi vào cửa, liệu có phải là Thiên Thương hay không?

*Chú thích:

(1) Cố Lẫm: gùlǐn, Du Du: yóuyóu.  50: Wǔ lìng