Này Gió, Bao Giờ Anh Mới Trở Về?

Chương 9




Về phần Nguyệt Nhã, cô không vui khi thấy Tĩnh Phong đối xử với mình như vậy. Không lẽ cô không bằng một con nhỏ ở làng nghèo lên tỉnh học, quê mùa, không am hiểu thời trang sao? Được, anh cứ đối với cô như vậy đi, rồi xem Thiên Giai sẽ ra sao, anh đừng vội đắc ý.

Còn Thiên Giai, nghĩ lại chuyện lúc sáng , thấy Tĩnh Phong cũng có hơi quá đáng với Nguyệt Nhã thì có chút lo sợ. Sợ anh sẽ làm gì đó quá lên. Nhưng, anh có là gì của cô đâu? hà cớ gì cô lại suy nghĩ như vậy? Rồi lại tiếp tục vào công việc làm thêm ở quán cà phê trong thành phố.

………………………………………………….

Vài ngày sau, trùng hợp lớp Nguyệt Nhã và Thiên Giai học chung buổi thể dục, có lẽ Nguyệt Nhã chờ ngày này lâu lắm rồi. Cô bàn tính trước với nhóm bạn của mình, lần này phải hạ được Thiên Giai, thử xem Tĩnh Phong còn xem trọng cô ta không. Cười nham hiểm, Nguyệt Nhã gật đầu, liền có một người trong lớp 11B chạy đến nói với Thiên Giai:

- Phiền em đi với chị ra sân sau lấy đồ được không? Chị mới đến, lại bị mấy bạn cũ nhờ ra lấy đồ giúp. Chị không tiện từ chối nên đành nhờ em đi với chị. Được không em?

- Thế chị không đi cùng bạn chị sao?

-Chị chưa có bạn, nên mới nhờ em. Giúp chị được không

-Dạ được.

Nói rồi Thiên Giai đi cùng với chị đó, cô đâu ngờ rằng người này đang có nụ cười nham hiểm, cố tình dẫn cô đi vào con đường đầy mảnh chậu và thủy tinh vỡ đã được Nguyệt Nhã sắp xếp trước. Thiên Giai cẩn thận né những mảnh vỡ ấy, vì nếu vô ý dẫm phải thì sẽ nguy hiểm. Nào ngờ phía sau lại có một người chạy lên, cố tình đụng vào Thiên Giai làm cô vấp ngã, tay trượt dài trên những mảnh thủy tinh vỡ ấy. Đau rát, máu đã chảy ra rất nhiều. Vừa lúc ấy Nguyệt Nhã đi đến, cười khẩy với cô. Thiên Giai đứng dậy nhưng liền bị Nguyệt Nhã xô cho té xuống. Lại từ từ rút vật sắc nhọn ra mà lượn hai đường trên tay cô. Máu đã ướt một miếng áo. Nguyệt Nhã có vẻ mãn nguyện, ngồi xuống mà nói với cô:

-Tôi đã nói rồi, đừng hòng đụng vào Tĩnh Phong. Lần này là tay, lần sau sẽ là mặt của cô đấy. Hahaha

Nguyệt Nhã đứng lên, liếc nhìn cô lần nữa rồi bỏ đi. Thì ra tất cả đều là kế hoạch của Nguyệt Nhã, vậy mà cô lại tưởng người chị kia đáng thương, bị bạn bè lợi dụng. Đứng dậy, đi nhanh về phía phòng y tế, nhờ cô giáo ở đó băng bó giúp. Lúc đó, một cậu bạn cùng lớp chạy đến gọi cô:

-Thiên Giai, anh Tĩnh Phong tìm cậu.

Thiên Giai nghe tới tên này bỗng có chút lo lắng, điều đó thể hiện qua ánh nhìn của cô. Rất nhanh, cậu bạn đã nhìn thấy cánh tay bị thương của Thiên Giai thì vội hỏi:

-Cậu, làm sao vậy?

- Không có gì, phiền cậu nói với Tĩnh Phong tôi không thể đến, nhưng xin đừng nói việc này ra- Thiên Giai vẻ cầu khẩn

- À, được, vậy tôi đi. Cậu băng bó cẩn thận

-Cám ơn

Thiên Giai suy nghĩ tại sao hôm nay Tĩnh Phong lại tìm mình. Một lúc sau cô mới nhớ ra, cô đã hứa với anh sẽ giúp anh rửa vết thương đến khi nó lành hẳn, Thôi rồi, sao lại quên cơ chứ. Thấy Tĩnh Phong không đến, cô rất mừng. Nhưng khi về đến kí túc xá, đã thấy Tĩnh Phong đứng trước cửa. Chết rồi, chạy đi đâu giờ đây.

- Sao lại phải vào phòng y tế? – Tĩnh Phong lạnh lùng, nhưng có chút lo lắng

-Anh vào trong đi, ngoài này lạnh lắm.- Nói rồi Thiên Giai mở cửa để Tĩnh Phong vào.

Nắm lấy cánh tay bị thương của cô, Tĩnh Phong hỏi lại lần nữa:

-Sao phải vào phòng y tế?

Tuy cách một lớp áo khoác dày nhưng Thiên Giai vẫn thấy ê buốt, cố nhịn đau mà nói:

-Không có gì, là tôi sơ ý. A..đau

Tĩnh Phong nắm chặt hơn khiến cô bị đau điếng, điều này lại càng làm cho Tĩnh Phong khó chịu hơn. Lôi cô vào phòng, mở vết thương ra xem thì không khỏi xót xa.

- Vì sao bị đến mức này?

-Tôi bị ngã gần sân sau.

-Không phải bên đó đã sạch lắm rồi sao?

-Tôi cũng không biết nữa, hôm nay không biết tại sao lại có nhiều thủy tinh đến thế

Tĩnh Phong đoán ngay được người đó là ai . Dám lộng quyền như vậy. Để xem anh xử cô ta thế nào.