Này Nấm Lùn! Em Đi Đâu Vậy Hả??

Chương 16: Giả danh




*Pháp:

Hắn vừa tắm xong bước ra thì có cuộc gọi đến của thư ký

-Tổng giám đốc, đối tác đã đến._Thư ký báo cho hắn biết

-Ừ_Hắn tắt máy rồi bỏ luôn vào túi rồi tiện tay tắt nguồn điện thoại.

Hắn luôn có thói quen là luôn tắt nguồn khi đi gặp đối tác, cũng đâu biết tính mạng của nó đang ngàn cân treo sợi tóc ở Việt Nam.

Hắn xuống gara chọn ra con xe màu đen ưa ý rồi đi đến nhà hàng Rose.Đưa xe đi trên đường nhưng lòng hăn luôn cảm thấy bất an 1 điều gì đó, chính hắn cũng không biết được.

Cuối cùng hắn cũng đến nhà hàng, đưa chìa khoá xe cho nhân viên rồi tiến vào phòng Vip.

*Trong phòng Vip nhà hàng:

-Sao giám đốc của công ty cô lại lâu đến như vậy cơ chứ?Có biết người kinh doanh rất quý thời gian không hả?_Vũ Na cáu

Vũ Na là đối tác người Việt Nam của hắn tại Pháp,là tổng giám đốc công ty PF ,lần này tập đoàn hắn muốn kinh doanh thêm nghành nước hoa nên đã chọn công ty cô.

-Tổng giám đốc Na xin cô thông cảm, tổng giám đốc chúng tôi....._Thư ký của hắn chưa nói hết câu thì cách cửa đã được mở ra.

Hắn bước vào trên người với bộ âu phục tôn lên dáng vẻ cao ngạo, lịch lãm, không còn là chàng trai 18t, làm cho Vũ Na phải há hốc nhìn hắn.Mọi ngũ quan của hắn đều lọt vào tầm mắt của Na Na (mình sẽ gọi là Na Na cho dễ nghe, chỉ Na không thì hơi khó nghe)

Hắn bước đến đưa tay ra trước mặt Na Na

-Cô đây là tổng giám đốc công ty PF._Hắn lạnh lùng hỏi lịch sự.

-À ừm..Tên tôi là Vũ Na.Rất vui được làm quen với anh_Na Na nghe được giọng hắn mới định hình lại mình đã quá lố nãy giờ, bắt tay với hắn.

-Rất vui được làm quen với cô, tôi là Trần Nam Phong_Hắn buông tay Na Na ra rồi ngồi xuống

Lúc này Na Na mới rút tay về, trên mặt chỉ có chữ ngượng.

-Bắt đầu thôi!_Hắn nói với thư ký.

Chuyện ký kết xảy ra rất suôn sẻ,mọi việc diễn ra nhanh chóng nhờ thư ký còn hắn chỉ nới vài câu lấy lòng Na Na rồi cũng tỏ ra hờ hững.

-Rất vui được hợp tác với cô._Hắn đứng lên ,bắt tay với Na Na không quên nở nụ cười giả tạo.

Chỉ nụ cười giả tạo ấy mà làm cho Na Na phải điêu đứng.

-Tổng giám đốc Phong không ngại ở lại cùng dùng bữa tối với tôi chứ?_Na Na đưa ra lời đề nghị khuôn mặt thì đỏ bừng vì nụ cười đó

-Rất sẵn lòng_Hắn cũng chỉ đồng ý cho có,để tiện cho sự hợp tác sau này

Thế là bữa tối trong nhà hàng cũng diễn ra khá "lãng mạng" với những câu đối đáp khá "tình cảm" giữa Na Na và Phong nhà ta.

-"Anh bao nhiêu tuổi rôi?"_18t

-"Vậy anh hơn em 1t"_"Không xưng hô thân mật"

-"Anh ăn ngon chứ?"_"Bình thường"

....V...v...v....

Trong bữa ăn chỉ có 1 mình Na Na dẫn dắt câu chuyện,mắt thì chăm chú nhìn hắn.Hắn cũng không quan tâm, chỉ ngồi vắt chân nhấp rượu.Nhưng trong lòng thì vô cùng lo lắng cho nó.

-Tổng giám đốc Na, tôi xin phép về trước_Hắn nói ròi đứng lên tiến lại cửa.

-Anh có thể cho em..à ừm cho tôi về ké xe được không?_Na Na tính xưng hô em nhưng bị hắn lườm nên thôi.

-Không tiện_Hắn bắt đầu thấy khó chịu

-Lúc nãy em đi đến với thư ký bây giờ thư ký về rồi nên em không có xe, em lại rất sợ đi taxi_Na Na bịa ra lý do

-Chân cô để làm gì?Sao không đi bộ.Điện thoại cô để làm gì?Sao không gọi người đến đón.Cô là thiên kim tiểu thư thì chỉ cần gọi 1 cuộc thì có người đến rước tận nơi.Cần gì tôi phải chở?_Hắn nhếch mép chậm chọc.

Hắn cực kỳ ghét thể loại đàn bà như thế này.Thấy trai là cứ tìm mọi cách để tíếp cận, không giống như nó đơn thuần đáng yêu.

-Xem như tôi nhờ anh, không được sao?_Na Na bây giờ phải xuống nước cầu xin.

-Xin lỗi tôi bận, nếu cần tôi sẽ gọi người thay tôi đến đón cô đến tận cổng nhà_Hắn cười khuẩy rồi đi thẳng

"Hừ anh được lắm.Cái gì Vũ Na đây muốn có thì nhất định phải có.Kể cả anh!"_Na Na lộ ra vẻ mặt gian tà.

--------------------------------------

*Việt Nam:

Trong lúc hắn bàn việc ký hợp đồng thì Vi đang cố gắng liên lạc cho hắn lòng thì như lửa đốt, lần này nó bị cũng không phải nhẹ, có thể không qua khỏi.

-Được chưa?_Nam nhìn Vi

Vi lắc đầu lo lắng:-Thuê bao luôn rồi.

-Chết tiệt cái thằng này, nó làm cái quái gì bên kia vậy chứ?Bên này thì Bảo Anh sắp mất mạng đến nới_Nam tức giận đấm mạnh vào tường

-Anh nói cái gì vậy hả? Mie nó sẽ không chết được đâu....hức hức_Như khóc nức nở.

-Đúng rồi.Lần này em nghe Hùng nói anh ấy lần này qua Pháp tìm ai đó.Em nghĩ đó là anh Hoàng mà mọi người nói._Minh nhìn Nam lo lắng.

-Sao không thử nhờ Hùng tra ra số điện thoại của anh Hoàng_Vi nghĩ

-Sợ không được, Hùng là thân cận của Phong,không có lệnh của Phong chắc chắn Hùng sẽ không làm_Nam bác bỏ

-Vậy em sẽ thử.Em là bang phó ít nhất Hùng cũng sẽ nể em_Minh nói rồi rút điện thoại gọi cho Hùng

Câu chuyện cũng chỉ gói gọn trong 3 câu

"Giúp tôi tra ra số điện thoại của người anh Phong đang muốn tìm ở Pháp"

"Xin lỗi cậu Minh, không có lệnh của cậu Phong tôi sẽ không làm"

"Chết tiệt, tôi là bang phó, cũng là nhị thiếu gia đấy"

"Nhưng người cứu tôi là cậu Phong"

Nghe được câu nói đó, Minh không thể nói gì được nữa.Người cứu Hùng là hắn, không phải Minh nên Minh không thể điều khiển được Hùng.

-Được không anh?_Vi hỏi Minh khi thấy Minh đi đến.

Minh lắc đầu ngán ngẩm.

Không khí lại bắt đầu trầm xuống, không ai nói lời nào lại tiếp tục nhìn vào phòng cấp cứu

Lần nay nó bị đánh lén cứ đánh ngay đầu,vết thương cũ của nó chưa lành lại tiếp tục bị thương.Nó vẫn không biết ai đánh nó chỉ biết chũng nó để lại chiếc tằm hình 2 con rồng đen.

--------------------

Về đến biệt thự hắn mới mở lại nguồn cũng đúng lúc Hùng gọi đến.(Điện thoại của hắn khi tắt nguồn mở lại thì tất cả tin nhắn hay cuộc gọi đều được tự xoá.)

-Cậu chủ lúc nãy cậu Minh bảo tôi tra số của cậu Hoàng_Hùng báo cáo lại cho Phong

-Sao Minh lại biết Hoàng?_Hắn bỗng nhiên lo lắng hơn

-Chuyện này tôi vẫn không biết.Nhưng thưa cậu chủ, cô Bảo Anh bị bang Phượng Hoàng đánh lén,chúng giả danh bang ta để lừa cô Bảo Anh.Đây là lần thứ 2 rồi vậy nên cần đáp trả lại không?_Hùng đợi lệnh của hắn

-Chuyện đó bỏ qua.Bây giờ tôi sẽ quay về Việt Nam ngay lập tức.Báo lại cho anh Hoàng giùm tôi_Hắn bây giờ cực kỳ hoang mang.

-Vâng_Hùng nói rồi tắt máy.

Hắn lấy xe chạy tới sân bay riêng với vận tốc nhanh nhất có thể.

--------------------

"Cứ ngỡ như yêu thương tìm đến

Cứ ngỡ con tim lại chìm đắm giữa những êm đềm

Khẽ nắm đôi tay ai trìu mến

Và làm cho nỗi cô đơn chợt biến tan đi trong đêm "