Này, Người Đàn Ông Của Em!

Chương 10: Không thể tự giải thoát




Ngây người là từ thích hợp nhất để mô tả trạng thái của Trữ Mặc lúc này.

Cô ngồi im, trước mặt là tờ tạp chí mà cô đã lật xem nửa tiếng trước.

"Cậu mà còn nhìn nữa thì trang đó thủng mất thôi." Lý Diệp đặt cốc nước ép trước mặt Trữ Mặc, "Hôm nay cậu làm sao vậy?"

"Diệp Diệp." Trữ Mặc định thần, nhìn Lý Diệp, "Cậu đã gặp người nào khiến cậu không thể từ chối chưa?"

Lý Diệp đồng tình nhìn Trữ Mặc: "Xảy ra chuyện rồi phải không? Tớ biết mà, cậu ở cùng với tên nhóc đó thì sớm muộn cũng có chuyện."

"Không có." Trữ Mặc đỏ mặt.

"Cũng sắp rồi. Tên đó đã khiến cậu không thể kháng cự nữa rồi." Lý Diệp trêu Trữ Mặc, sau đó mới nói: "Cậu có thích cậu ta hay không thì tớ không biết, nhưng không thể kháng cự lại cũng là điều dễ hiểu."

Trữ Mặc im lặng nghe.

"Cậu chia tay với Điền Tuấn cũng lâu rồi, nếu không có chuyện gì thì mới không bình thường. Cậu ta trẻ tuổi, đẹp trai, tràn đầy sinh lực. Hai người ở chung như củi khô gặp lửa, bùng cháy là chuyện sớm muộn."

Trữ Mặc chăm chú nhìn Lý Diệp: "Cậu đang đùa với tớ, đúng không?"

Lý Diệp cũng chăm chú nhìn lại Trữ Mặc: "Tớ đang đùa một cách nghiêm túc với cậu đó."

Cả hai cùng bật cười.

Lý Diệp xoay xoay lọn tóc, đổi giọng nói: "Huống chi cậu vừa trải qua thời gian khó khăn, cần có ai đó để xoa dịu vết thương lòng. Cậu với cậu ta lại thân quen lâu như vậy, nên cậu có cảm giác với cậu ta cũng là điều dễ hiểu."

"Giọng của cậu giống như chuyên gia tâm lý vậy."

"Thật sao? Cậu xem tớ là bác sĩ tâm lý liệu có kiếm được chút tiền không?

Tớ thấy hiện nay đa số người thành thị đều ít nhiều có vấn đề về tâm lý."

"Tớ thấy cậu làm thầy bói dưới chân cầu sẽ lừa được khá nhiều tiền đấy."

Lý Diệp làm bộ như muốn đánh Trữ Mặc, sau đó cả hai cùng cười phá lên.

Trữ Mặc thở dài, uống một chút nước ép, rồi ngồi dựa vào sofa, uể oải nói: "Dạo gần đây mệt quá."

"Mệt gì chứ, miếng ngon dâng đến miệng, cậu ăn không chút do dự. Ăn xong quay lại kể khổ với mình là không hề muốn ăn, nhưng không thể không ăn."

Trữ Mặc im lặng không buồn nhìn Lý Diệp.

"Nói nghiêm túc này." Lý Diệp vỗ nhẹ má Trữ Mặc, buộc cô phải nhìn mình, "Tớ nhớ có nhà khoa học đã nói, thật ra thì nam nữ sẽ sống hạnh phúc với nhau khi nữ lớn tuổi hơn nam, khoảng cách tốt nhất là l0 tuổi đổ lại. Vì đây là giai đoạn sung mãn nhất của đàn ông, cũng là giai đoạn mà người phụ nữ dịu dàng và bao dung nhất, người phụ nữ biết được người đàn ông của mình cần gì, còn có thể giúp đỡ họ."

"Cậu nghiêm túc chứ?" Trữ Mặc tỏ vẻ nghi ngờ.

Lý Diệp cười: "Được rồi, tớ chỉ đùa chút thôi." Lý Diệp hỏi, "Gần đây có chuyện gì vậy?"

Lúc này Trữ Mặc mới đem mọi chuyện gần đây kể cho Lý Diệp nghe.

Nghe đến chuyện Tưởng Phi Phi đánh Trữ Mặc, sau đó người nhà họ Tưởng còn đến bệnh viện gây sự, Lý Diệp tức giận: "Cậu đúng là xui xẻo mới gặp phải loại người ấy. Việc đó giải quyết thế nào?"

"Ngày hôm sau, bệnh viện thông báo cho tớ nghỉ mấy ngày, tạm thời không phải đi làm nữa. Nói là nghỉ phép thật ra là đình chỉ công việc của tớ. Tớ gọi điện thoại cho y tá trưởng, bà ấy nói nhà họ Tưởng lại đến bệnh viện gây sự nữa. Bọn họ thay nhau đến ngồi lì ở hành lang bệnh viện, hễ có người bệnh đến khám là chạy đến nói xấu bệnh viện, nói bệnh viện không tốt bác sĩ không có y đức, y tá chuyên đi quyến rũ chồng người khác."

"Sao không gọi cảnh sát?"

"Bọn họ có kinh nghiệm rồi, không la hét gây náo loạn, chỉ yên lặng ngồi đó.

Có người đến mới nới này nọ, thấy báo cảnh sát thì bỏ đi, cảnh sát đi thì họ lại đến."

"Đúng là lũ lưu manh." Lý Diệp vỗ trán hỏi: "Bọn họ muốn thế nào?"

"Yêu cầu bệnh viện xử lý y tá trưởng, đuổi việc tớ, còn muốn bệnh viện bồi thường cho cái chết của người nhà họ."

"Cái chết đó có gì sai sót sao?"

"Đã giám định rồi. Lúc ông ấy được đưa đến bệnh viện thì tình trạng đã rất nguy kịch, bệnh viện đã cố hết sức. Bọn họ cứ viện cớ đến gây sự, bệnh viện cũng không thể làm gì được."

Lý Diệp lắc đầu: "Tớ thấy họ làm vậy là muốn tránh bồi thường việc làm hỏng vật dụng, biết không bồi thường không được nên làm căng để bệnh viện phải thương lượng."

"Tớ cũng nghĩ vậy." Trữ Mặc đổi thế ngồi, nhìn Lý Diệp, "Bây giờ tớ rất sợ. Trưa nay gọi điện đến bệnh viện, mấy đồng nghiệp nói y tá trưởng cũng bị cho nghỉ phép rồi. Cậu cũng biết khoa tớ rất nhiều việc, lần này tớ và y tá trưởng đều nghỉ nên các khoa khác phải cử người đến thay. Bệnh viện tỏ thái độ cứng rắn, không biết tớ có bị đuổi việc không nữa."

"Cậu đừng lo." Lý Diệp vỗ nhẹ tay Trữ Mặc an ủi, "Việc này người nhà cậu có biết không?"

"Không. Tớ không dám để mẹ tớ biết tớ bị đánh."

"Tớ thấy cậu nên nói chuyện này với ba cậu xem sao. Đừng để họ nghe người khác nói lại chuyện này, lúc đó càng lo lắng hơn."

Trữ Mặc suy nghĩ rồi gật đầu.

"Nghe nói người nhà họ Tưởng mắng cậu quyến rũ Điền Tuấn là do anh ta vì cậu mà cãi nhau với Tưởng Phi Phi, chắc do chuyện này nên Tưởng Phi Phi ôm hận, kéo người nhà đến gây sự. Cũng chỉ có cô ta mới có thể làm như vậy." Lý Diệp dừng một chút rồi nói: "Gặp nhà họ Tưởng như vậy, Điền Tuấn chắc là hối hận rồi, cũng có thể anh ta cảm thấy có lỗi với cậu nên lương tâm cắn rứt. Dù vì nguyên nhân gì, cậu cũng nên cách xa anh ta để tránh phiền phức."

Trữ Mặc đồng tình: "Tớ biết rồi, tớ sẽ cẩn thận."

Trữ Mặc muốn tránh xa Điền Tuấn nhưng không ngờ anh lại chủ động đến tìm cô. Sau hôm nhà họ Tưởng đến bệnh viện gây sự rồi bị đưa đến đồn cảnh sát, Điền Tuấn mấy lần gọi điện cho cô nhưng cô không nghe máy, cũng không trả lời tin nhắn. Lúc này tốt nhất nên tránh xa anh, nếu có chuyện gì cũng khó mà nói với nhà họ Tưởng. Cô không ngờ Điền Tuấn lại đợi cô dưới lầu.

Tuy lúc chia tay cô rất ghét Điền Tuấn, nhưng với cô, anh vẫn là một ký ức đầy xao xuyến. Bất luận tâm tính thế nào, vẻ bề ngoài của anh lúc nào toát lên phong cách lịch thiệp, thêm vào đó, anh rất chú ý đến cách ăn mặc và lời nói, nên dễ tạo ấn tượng tốt với mọi người.

Trữ Mặc vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Điền Tuấn, muốn tránh cũng không kịp.

Anh thấy cô nên bước lại gọi: "Mặc Mặc."

Trữ Mặc không thể không lịch sự cười với anh. Lần này gặp anh, cô rất ngạc nhiên vì không còn cảm thấy anh lịch thiệp và hấp dẫn như trước nữa.

Điền Tuấn gượng cười: "Bây giờ muốn gặp em thật khó."

"Anh tìm tôi có việc gì không?"

Anh nhìn cô: "Không có việc gì thì không thể gặp em sao?"

Trữ Mặc bình thản: "Chúng ta không phải bạn bè, chỉ là người lạ mà thôi.

Tôi không muốn gặp rắc rối, nên nếu không có việc gì, tôi mong anh đừng đến làm phiền tôi."

"Xin lỗi." Điền Tuấn cúi đầu: "Anh chỉ là... gần đây anh rất buồn, không biết sao lại rất muốn gặp em." Anh nhìn cô, "Xem ra sau khi chia tay, em sống rất tốt."

"Tốt?" Trữ Mặc cố gắng kìm nén, cười nói: "Tôi trở thành người độc thân, lại sắp mất việc, có gì là tốt chứ?"

"Chuyện của Phi Phi, anh đã khuyên nhưng cô ấy không nghe. Anh cũng đã nói rất nhiều nhưng cô ấy vẫn cố chấp. Anh muốn giúp nhưng không biết làm cách nào, anh xin lỗi."

"Anh không cần xin lỗi." Trữ Mặc dừng một lát lại nói: "Tôi có việc phải đi, không có thời gian nói chuyện với anh nữa."

Trữ Mặc nói xong liền bước nhanh về phía trước.

Điền Tuấn đuổi theo: "Em đi đâu? Anh lái xe đưa em đi."

"Không cần, tôi tự gọi xe."

"Mặc Mặc..." Điền Tuấn tiến lên phía trước ngăn cô lại, "Chỉ là tiện đường nên đưa em đi thôi, em không cần phải đề phòng anh như vậy."

Trữ Mặc đừng bước. Điền Tuấn đến mở cửa xe nhìn cô.

"Không cần, cảm ơn." Trữ Mặc vẫy một chiếc taxi, nhanh chóng rời đi.

Người tài xế nhìn kính chiếu hậu, hỏi: "Cô cãi nhau với bạn trai à?"

Trữ Mặc liền nói: "Anh ta không phải bạn trai tôi."

"Nam nữ đầu giường cãi nhau, cuối giường lại hòa thuận, giận dữ làm gì chứ? Bạn trai cô vừa rồi rất đáng thương, muốn cô lên xe, cô lại bỏ đi, bây giờ anh ta đang đi theo sau chúng ta đấy."

"Sao?" Trữ Mặc kinh ngạc, quay đầu nhìn, Điền Tuấn quả nhiên đang đi theo. Anh ta muốn gì chứ?

Trữ Mặc xuống xe, xe của Điền Tuấn cũng dừng lại bên đường. Anh ta vẫn im lặng, xuống xe, nhìn Trữ Mặc. Trữ Mặc giận dữ: "Điền Tuấn, anh muốn gì?"

"Mặc Mặc, chúng ta đừng như thế nữa, anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi."

"Tôi nói rồi, tôi không muốn bị làm phiền, chúng ta không có chuyện gì nói với nhau cả."

"Chúng ta cứ đứng giữa đường nói chuyện thế này sao?" Điền Tuấn kéo tay cô, "Em không thể bình tĩnh nói chuyện với anh sao? Anh cũng có ý, muốn giải quyết vấn đề."

Trữ Mặc nhìn xung quanh, nhiều người đi đường đang tò mò nhìn họ. Cô liếc nhìn Điền Tuấn: "Tôi hy vọng anh thật lòng muốn giải quyết vấn đề."

Điền Tuấn không nói gì, mở cửa xe. Trữ Mặc miễn cưỡng bước vào xe.

"Tìm chỗ ăn cơm nhé?" Anh vẫn không nhìn cô, chỉ nhìn phía trước, "Cũng đã trưa rồi, anh còn chưa ăn sáng, đói đến đau dạ dày luôn."

Trữ Mặc không nói gì. Thấy cô không phản đối, anh lái xe đến quán mà cả hai hay đến khi còn yêu nhau.

Vừa ngồi xuống, Điền Tuấn nói: "Anh định ly hôn với Tưởng Phi Phi."

"Ly hôn? Hai người mới kết hôn không lâu mà!"

"Không liên quan đến chuyện thời gian ngắn hay dài. Bọn anh đến với nhau là một sai lầm, anh đã chịu đựng đủ rồi."

Trữ Mặc nhìn Điền Tuấn, không biết nói gì.

"Anh quen cô ấy không lâu, lại kết hôn vội vàng nên hoàn toàn không biết cô ấy lại là người như vậy."

Điền Tuấn thở dài, "Sống với cô ấy rất mệt mỏi. Cô ấy quy định anh mỗi ngày phải về trước 10 giờ tối. Em biết công việc của anh rồi đó, hay phải ra ngoài xã giao, những lúc như vậy cô ấy liên tục gọi điện. Anh phải báo cáo với cô ấy đang ở đâu, đi với ai, đang làm gì. Anh nói rồi, cô ấy vẫn không tin, còn muốn hỏi người đang ở bên cạnh anh để chứng thực lời anh nói. Nếu không, lúc về nhà cô ấy sẽ gây sự. Việc này còn chưa là gì, cô ấy còn kiểm tra điện thoại của anh, anh gọi điện cho ai, gửi tin cho ai, nói cái gì, cô ấy đều muốn biết."

Trữ Mặc thầm nghĩ, đây có lẽ là nhân quả. Mối hận trong lòng cô với Tưởng Phi Phi và Điền Tuấn bỗng nhiên giảm đi rất nhiều. Bọn họ sống không hạnh phúc, Tưởng Phi Phi cướp Điền Tuấn từ tay cô, nhưng cũng không nhận được một kết cục tốt.

Cả hai cùng im lặng, Điền Tuấn cố gắng kiềm chế tâm trạng kích động của mình, cười: "Mỗi ngày đều như đang ngồi tù, bên cạnh luôn có một giám thị, lấy danh nghĩa hôn nhân để giam cầm người khác."

Trữ Mặc bình tĩnh nói: "Đây là do anh tự chọn."

Điền Tuấn nhìn Trữ Mặc ra vẻ khổ sở: "Em nói đúng, đều là do anh tự chọn.

Quả đắng này là do anh tự trồng." Anh nhìn vào mắt Trữ Mặc, "Bây giờ anh mới biết anh làm sai chuyện gì. Anh luôn coi việc em đối xử tốt với anh là đương nhiên. Em cho anh tự do và không gian riêng, anh lại lợi dụng nó để lừa dối em nên mới có kết cục hôm nay."

"Anh biết không, tôi thật may mắn khi không kết hôn với anh." Trữ Mặc không tránh né ánh mắt Điền Tuấn, yêu nhau hơn hai năm, ít nhiều cô cũng hiểu được suy nghĩ của anh. Nghe anh nói cô có thể đoán được câu tiếp theo anh muốn nói, nên không hề khách sáo mà nói rõ suy nghĩ của mình, "Vì thái độ đối với hôn nhân và cả cách sống của anh có vấn đề."

"Có vấn đề gì chứ?"

"Anh còn nhỏ lắm sao? Kết hôn đối với anh chỉ như trò đùa thôi. Anh có thể vứt bỏ vợ sắp cưới để lấy người khác, lại chỉ vì bất mãn mà muốn ly hôn, mới cưới được một tháng. Anh là một người vô trách nhiệm."

"Anh thừa nhận chuyện giữa anh và em là do anh thiếu trách nhiệm. Nhưng còn giữa anh và Tưởng Phi Phi, không thể nói chỉ mình anh có lỗi. Em vẫn nghĩ anh chia tay với cô ấy là vô trách nhiệm sao?"

"Đúng là vô trách nhiệm." Trữ Mặc lạnh lùng nói, "Anh có bao giờ thử nghĩ vì sao cô ấy lại như vậy không?"

"Là vì cô ấy bụng dạ hẹp hòi. Không chỉ có cô ấy, mà cả nhà cô ấy đều có vấn đề. Chắc em không biết, người nhà cô ấy luôn tìm cách xen vào giữa anh và cô ấy. Chuyện khác không nói, chỉ riêng chuyện gây sự ở bệnh viện, lẽ nào em còn không rõ? Sao em có thể chỉ trích anh có vấn đề chứ? Mặc Mặc, anh không hiểu suy nghĩ của em."

"Cứ cho là bản thân Tưởng Phi Phi có vấn đề, thì cũng từ anh mà ra, vì anh luôn khiến cô ấy cảm thấy bất an. Cô ấy cướp anh từ tay người khác, cho nên luôn lo sợ chuyện như vậy lại xảy ra. Đã một lần, khó nói sẽ không có lần hai.

Anh không cho cô ấy cảm giác an toàn nên cô ấy mới muốn trói buộc anh."

"Anh đã kết hôn với cô ấy rồi, cô ấy còn không an tâm sao?" Điền Tuấn hỏi một câu, sau đó đột nhiên trầm ngâm, cầm tách trà lên uống.

Trước đây, họ thường đến quán ăn này để ăn cơm, quen cả chủ quán. Thấy giữa hai người dường như xảy ra chuyện nên phục vụ đưa trà lên là tránh đi, không làm phiền họ, cũng không hỏi thăm như mọi khi.

"Có lẽ em nói đúng, anh không cho cô ấy cảm giác an toàn." Điền Tuấn lại nói, giọng điệu đã bình tĩnh hơn rất nhiều, "Phi Phi thành ra như thế, cũng là lỗi của anh, vì anh trong vô thức luôn so sánh cô ấy với em."

Trữ Mặc không muốn nghe những lời này, cũng không muốn trả lời, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Có thể vì đoán được suy nghĩ của anh nên cô ấy mới càng ngày càng quá đáng như vậy. Nhưng anh không thể không so sánh, anh thật sự không yêu cô ấy."

"Vậy vì sao anh lại kết hôn với cô ấy?"

"Không kết hôn với cô ấy thì anh phải làm gì? Em bỏ đi, bạn bè và người thân của anh đều đã biết anh sẽ kết hôn trong năm nay, anh làm sao có thể giải thích với tất cả mọi người? Hơn nữa, cô ấy lại bám riết lấy anh như vậy, nếu muốn kết hôn cũng chỉ có thể kết hôn với cô ấy thôi."

Hóa ra anh ta vốn là loại đàn ông vô trách nhiệm như vậy, dù có làm sai chuyện gì, anh ta cũng nhanh chóng tìm được lý do hợp lý để biện minh. Hóa ra vì vậy mà Tưởng Phi Phi hận cô.

"Tôi thấy cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, là trước mặt người nhà họ Tưởng, anh không nên nhắc đến tôi. Anh càng giải thích trước mặt Tưởng Phi Phi, cô ấy sẽ càng hận tôi hơn. Nói cách khác, nguyên nhân của chuyện này là từ anh. Vì anh, cô ấy mới hận tôi như vậy, cũng vì anh tôi mới gặp phải những chuyện này."

Trữ Mặc cầm túi xách đứng lên: "Không thể cùng anh ăn cơm rồi, tôi còn có việc. Nếu thật lòng muốn giúp tôi giải quyết vấn đề, thì anh nên cách xa tôi, càng xa càng tốt. Anh càng cách xa tôi thì tôi càng ít bị phiền phức. Tốt nhất là anh đừng nhắc đến tôi nữa."

"Mặc Mặc..." Điền Tuấn đứng dậy ngăn cô lại, "Anh đã sai rồi, có thể cho anh một cơ hội không?"

Trữ Mặc cảm thấy thật buồn cười, quay người nhìn Điền Tuấn: "Anh lấy tư cách gì để nói câu đó? Anh bây giờ là chồng hợp pháp của người ta, anh còn muốn xin người con gái khác cho anh cơ hội? Anh có tư cách đó sao?" Nói xong không đợi Điền Tuấn phản ứng, cô đi xuống lầu.

Một cơn gió thoảng qua khiến Trữ Mặc rùng mình.

Tái ông thất mã, cũng không biết là phúc hay họa, mất một người đàn ông như vậy, với cô cũng không hẳn là việc xấu.

Trữ Mặc ra ngoài là vì chuyện của bạn Lâm Nghiêm. Lâm Nghiêm nhờ cô hỏi thăm tình hình bệnh viện của họ, Trữ Mặc tìm đến giáo sư Triệu, chuyên gia giỏi nhất của bệnh viện, Lâm Nghiêm hẹn hôm nay sẽ đưa bạn đến bệnh viện, Trữ Mặc cũng sẽ đến đó để dẫn họ đi.

Lúc Trữ Mặc đến bệnh viện, Lâm Nghiêm và bạn của anh đã ở đó đợi cô.

Lâm Nghiêm giới thiệu hai người với nhau. Bạn anh tên là Lý Chính, kinh doanh một công ty thực phẩm nhỏ.

Trữ Mặc dẫn hai người đến gặp giáo sư Triệu. Lý Chính nói tình trạng của mẹ mình, giáo sư Triệu bảo Lý Chính đưa mẹ đến bệnh viện để kiểm tra sau đó sẽ sắp xếp thời gian phẫu thuật.

Lý Chính cảm ơn Trữ Mặc, muốn mời cô ăn cơm, Trữ Mặc từ chối mãi không được nên đành đồng ý.

Nhân tiện đến bệnh viện, Trữ Mặc đến xem tình hình ở Phòng bệnh nặng.

Không ngờ từ xa đã nhìn thấy người nhà họ Tưởng vẫn còn ở đó, ngồi trên băng ghế hành lang của phòng bệnh, thấy người bệnh đến khám liền chạy lại nói xấu bác sĩ và y tá của bệnh viện. Trữ Mặc vội tránh đi.

Lâm Nghiêm đứng dưới lầu đợi cô, thấy dáng vẻ hốt hoảng, anh ngước nhìn lên cũng hiểu được đôi phần, liền dẫn cô ra ngoài: "Mọi việc còn chưa được giải quyết sao?"

"Bệnh viện đã xử lý những nhân viên có tham gia xung đột, nhưng người nhà họ Tưởng vẫn không nói lý lẽ, nên sự việc vẫn không có tiến triển. Bây giờ bọn họ suốt ngày ngồi bám ở đây, em không có cách nào quay lại làm việc được. Nhưng thôi, không nhắc đến chuyện này nữa."

"Em cũng đừng lo, việc gì rồi cũng có cách giải quyết", Lâm Nghiêm an ủi Trữ Mặc.

Lý Chính về nhà đưa mẹ đến bệnh viện làm thủ tục nhập viện.

Lâm Nghiêm nhìn Trữ Mặc: "Vẫn còn sớm, chúng ta đi đâu đó rồi đợi đến tối xử đẹp Lý Chính."

Trữ Mặc không nhịn được cười: "Xử đẹp à?"

"Đúng vậy, không cần nể mặt anh đâu." Lâm Nghiêm làm bộ nghiêm trọng nói: "Đây là cơ hội để anh ta chi nhiều một chút."

Trữ Mặc cười rồi nhìn xung quanh: "Còn mấy tiếng nữa mới đến giờ ăn, chúng ta làm gì đây?"

"Đi xem phim đi." Lâm Nghiêm vừa nói vừa rút ra hai vé xem phim, "Gần đây có một bộ phim khá hay, ở trường được tặng rất nhiều vé. Anh có hai vé, xem lúc nào cũng được."

"Anh luôn mang theo bên mình? Sao em cảm thấy như anh đã dự tính từ trước vậy?"

"Tại hạ biết sẽ gặp được mỹ nhân nên vẫn mang theo bên mình để chờ cơ hội." Lâm Nghiêm cười nhìn Trữ Mặc, "Thế nào, có muốn đi không?"

Trữ Mặc gật đầu: "Cũng được." Lâm Nghiêm vui mừng ra mặt.

Đúng là đợt chiếu dành riêng cho trường, rất nhiều học sinh nhận ra Lâm Nghiêm, liên tục có người đến chào hỏi.

Dù đã hai sáu hai bảy tuổi, Trữ Mặc vẫn cảm thấy mình còn rất trẻ, cứ như vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu. Nhưng giờ đây, đứng trước đám thanh niên trẻ trung này, cô mới nhận thấy mình đã rời khỏi ghế nhà trường rất lâu rồi, không còn chút dấu vết nào của thời sinh viên.

"Nhìn gì vậy?" Lâm Nghiêm cầm hai túi bắp rang và coca đi đến, đưa cho cô. Trữ Mặc nhận lấy nói: "Em cảm thấy mình đã già rồi."

"Em đang ám chỉ anh hả?"

Cô quên Lâm Nghiêm còn lớn hơn cô vài tuổi. Trữ Mặc mỉm cười, cùng Lâm Nghiêm vào phòng chiếu phim. Ở một góc khác của rạp, Tề Khoan đẩy tay Tô Chính: "Tô Chính, người kia rất giống Mặc Mặc nhà cậu."

"Hả?" Tô Chính ngước nhìn, đúng lúc thấy Trữ Mặc nhận túi bắp rang và coca từ tay Lâm Nghiêm, sau đó cùng anh ta vào phòng chiếu phim.

"Người đó nhìn rất quen, có phải thầy Lâm không?"

Lưu Tiên nói.

Bọn họ cũng nhận được vé của trường. Trong phòng có mấy chàng trai đều chưa có bạn gái nên rủ nhau cùng đi xem phim, không ngờ lại gặp Trữ Mặc và Lâm Nghiêm.

"Ừ." Tô Chính đáp, "Bọn họ quen nhau." Rồi cậu cũng không nói gì thêm.

Tuy lần trước Trữ Mặc đến thăm, cậu đã giới thiệu "Đây là Mặc Mặc nhà mình", nhưng sau đó cậu cũng không nhắc lại chuyện này nên bạn cùng phòng cũng không hỏi. Cả nhóm cùng đi vào phòng chiếu phim.

Nhóm Tô Chính vào hơi trễ, đèn trong phòng đã tắt hết, trên màn hình đang chiếu quảng cáo.

Tô Chính tìm được ghế, vẫn không nhìn lên màn hình mà đang cố tìm Trữ Mặc trong đám đông. Trong lòng cậu lúc này không yên ả như biểu hiện bên ngoài.

Tay cậu nắm chặt vào thành ghế. Cậu yên lặng dõi theo bóng cô, thấy Lâm Nghiêm lâu lâu lại nghiêng người nói vài câu, sau đó cô cười và đáp lời anh.

Trước đó, cô chỉ nói đi gặp bạn, không cần phải giải thích với cậu. Cùng ăn cơm tối với Lý Chính, cuối tuần lại cùng đi leo núi, quan hệ giữa Lâm Nghiêm và Trữ Mặc đã thân mật hơn rất nhiều, bình thường dù có việc hay không anh đều gửi tin nhắn hỏi thăm.

Nhưng có một việc lạ là cô không nhận được tin tức gì của Tô Chính.

Trữ Mặc nghĩ cậu còn giận chuyện lần trước hai người cãi nhau. Sau khi chuyện đó xảy ra, cô cũng cảm thấy hối hận vì đã nặng lời.

Bẵng đi một thời gian không có tin tức của Tô Chính, ông bà Trần cũng nhớ cậu nên bảo Trữ Mặc gọi điện kêu cậu cuối tuần về ăn cơm. Trữ Mặc đang muốn tìm cơ hội, nghe ba mẹ nói vậy, cô gọi ngay.

Trữ Mặc gọi nhiều lần mà không thấy Tô Chính bắt máy nên rất lo lắng, không biết có chuyện gì xảy ra, nên đến trường tìm Tô Chính. Đến phòng hỏi thăm mới biết đúng là đã xảy ra chuyện. Bạn cùng phòng nói cho Trữ Mặc biết, Tô Chính uống rượu, đánh nhau bị gãy tay, đang nằm ở bệnh viện.

Trữ Mặc vừa giận vừa lo lắng, vội chạy đến bệnh viện.

Tô Chính nằm ở phòng bệnh lớn. Vừa mở cửa phòng, Trữ Mặc đã thấy Tô Chính bó bột nằm trên giường bệnh.

"Tô Chính! Xảy ra chuyện như vậy sao không báo cho chị biết? Gọi điện thoại, cậu cũng không bắt máy, cậu muốn giấu đến khi nào? Cậu như vậy, chị làm sao ăn nói với chú Tô đây?"

Tô Chính không chút ngạc nhiên khi thấy Trữ Mặc, nghe những lời oán trách của cô, chỉ lạnh lùng nói: "Yên tâm, sẽ không để mọi người phải khó xử."

Trữ Mặc giật mình, Tô Chính bây giờ không còn giống Tô Chính trước đây. Cậu tránh ánh nhìn của Trữ Mặc, nhắm mắt lại, dường như không muốn nói chuyện với cô.

"Chị không có ý đó." Giọng của Trữ Mặc đã bình tĩnh trở lại, "Chị chỉ lo lắng nên mới nói như vậy..."

"Tô Chính, cơm đến rồi đây." Một giọng nói dịu dàng vang lên. Trữ Mặc quay đầu lại, phía sau cô có một cô gái, dáng vẻ ngoan hiền, một tay cầm hộp cơm, một tay cầm túi trái cây.

"Ừ", Tô Chính lúc này mới mở mắt nhìn cô gái.

Cô gái tò mò nhìn Trữ Mặc, thấy Trữ Mặc đang nhìn cô, nên mỉm cười.

"Đây là Trần Trữ Mặc, chị mình." Tô Chính giới thiệu, "Đây là Hứa Vi Vi."

"Chào chị." Hứa Vi Vi lễ phép chào.

"Chào em."

Hứa Vi Vi đỏ mặt, nhưng vẫn đứng trước mặt Trữ Mặc, mở hộp cơm ra rồi ngồi xuống giường bệnh của Tô Chính: "Ăn cơm đi."

Tô Chính chỉ "ừ" một tiếng.

Hứa Vi Vi cầm muỗng xúc từng muỗng cho Tô Chính, cậu cũng không từ chối.

Ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, hắt lên đôi nam nữ trước mặt. Vẻ đẹp trẻ trung đặc biệt chỉ có ở lứa tuổi của họ, dường như họ là một đôi trời sinh.

Trữ Mặc bỗng nhiên cảm thấy mình thật buồn cười.

Chỉ vài nụ hôn, vài câu "Em yêu Mặc Mặc", một chút dịu dàng, một chút rung động nhất thời của chàng trai, cô lại tin là thật.

Trong phòng bệnh có một cái tivi, có người đang đổi kênh để tìm kiếm chương trình, âm thanh rất hỗn tạp giống như tâm trạng hiện tại của Trữ Mặc.

"Cậu không sao thì tốt rồi. Chị sẽ báo với người nhà về tình hình của cậu."

Tô Chính vẫn im lặng.

"Chị đi trước đây." Trữ Mặc nhìn Tô Chính, "Cuối tuần này, ba mẹ chị muốn cậu về nhà ăn cơm, chị sẽ nói lại với họ. Cậu cứ yên tâm dưỡng bệnh đi."

"Để em tiễn chị." Hứa Vi Vi bỏ hộp cơm xuống, tiễn Trữ Mặc ra cửa.

Trữ Mặc mỉm cười, ngăn Vi Vi lại: "Em cứ ở lại. Chị tự đi được rồi."

"Vâng." Hứa Vi Vi dừng bước.

Trữ Mặc cũng không nhìn Tô Chính, quay người bước ra. Đợi đến khi cô rời khỏi cửa phòng bệnh, Tô Chính mới nhìn theo.

Cô có vẻ rất bình thản, không có chút khó chịu nào, khiến trái tim của cậu cũng lạnh giá.

Hứa Vi Vi cầm muỗng: "Tô Chính?"

Tô Chính quay đầu nhìn Hứa Vi Vi, lắc đầu: "No rồi, cảm ơn cậu."

Hứa Vi Vi đang vui vẻ, nghe cảm ơn thì thấy rất buồn, nhưng vẫn cười: "Vậy cậu có muốn ăn trái cây không? Mình gọt táo nhé?"

"Không cần đâu, Vi Vi." Tô Chính ngắt lời, "Thời gian này làm phiền cậu quá, cảm ơn cậu đã chăm sóc mình. Buổi trưa Lưu Tiên sẽ đến, cậu về đi."

Hứa Vi Vi cúi đầu ngồi trên giường bệnh không nói gì.

Tô Chính ngừng một lát lại nói: "Tình cảm của cậu đối với mình, mình rất cảm ơn, nhưng..."

Hứa Vi Vi vẫn không ngước lên, nước mắt từng giọt rơi xuống bàn tay của cô.

Tô Chính lại im lặng. Hứa Vi Vi là bạn học của cậu từ tiểu học, trung học đến đại học cũng thi cùng trường. Không biết từ khi nào cô đã thích cậu, bạn bè đều biết Hứa Vi Vi thương thầm Tô Chính. Nhiều người đoán rằng Hứa Vi Vi bỏ các trường đại học danh tiếng để thi vào trường này là vì Tô Chính cũng thi vào đây. Tô Chính cũng không phải không biết chuyện đó.

Trữ Mặc rời bệnh viện không lâu thì nhận được tin nhắn của Tô Chính, chỉ có mấy chữ: Quay lại đi. Trữ Mặc không thể hình dung được tâm trạng của mình lúc này. Cô biết không nên nghe theo cậu, nhưng cô thấy mình không làm được. Tình cảm đã thắng lý trí, cô muốn gặp cậu, muốn nghe cậu giải thích chuyện lúc nãy, muốn nghe chính miệng cậu nói, nhưng lại sợ sẽ khiến mình bị tổn thương.

Lúc Trữ Mặc quay lại bệnh viện, Hứa Vi Vi đã đi. Hộp cơm vẫn để trên bàn, cơm bên trong còn rất nhiều, cũng đã nguội hết. Chiếc muỗng nằm nghiêng bên hộp cơm, có vẻ Hứa Vi Vi đã bỏ đi vội vàng.

Lần này cô vừa vào cửa cậu đã ngẩng đầu nhìn cô, còn Trữ Mặc vẫn cố tránh ánh mắt của cậu. Không còn lựa chọn nào khác, cô đành ngồi xuống giường bệnh.

"Có đau không?" Cô hỏi.

"Em thấy Mặc Mặc và thầy Lâm đi xem phim với nhau." Tô Chính nói, "Em đã rất buồn, tối đó đi ăn cơm với bạn có uống chút rượu, lại gặp phải bọn lưu manh đang trêu chọc các bạn nữ trường em, nên đã đánh nhau."

Cô không ngờ việc lại có liên quan đến cô, cũng không ngờ cậu lại nhìn thấy cô đi xem phim với Lâm Nghiêm.

"Mẹ của anh bạn Lâm Nghiêm đang cần phẫu thuật, nên nhờ chị tìm bác sĩ ở bệnh viện, tối hôm đó họ mời chị đi ăn để cảm ơn. Bọn chị rời bệnh viện thấy thời gian còn sớm, vừa may lại có vé xem phim của trường phát nên mới đi."

Tô Chính nghe lời giải thích của cô, tâm trạng đã khá lên rất nhiều: "Em nằm viện không muốn cho Mặc Mặc biết. Thời gian này, mấy bạn cùng lớp thay nhau đến chăm sóc em, Lưu Tiên lát nữa sẽ đến. Hôm nay đúng lúc Hứa Vi Vi cũng đến."

"Đúng lúc hay không cũng không sao, chị là chị của cậu mà?"

"Mặc Mặc..." Tô Chính không thể tiếp tục vẻ mặt lạnh lùng được nữa, bất lực thở dài, ngồi dậy nói: "Em thật là ấu trĩ, em xin lỗi."

Trữ Mặc không muốn tiếp tục chuyện này. Lại nghĩ đến Hứa Vi Vi mang cơm cho cậu, cô cảm thấy đôi chút khó chịu. "Bác sĩ nói thế nào?"

"Mấy ngày nữa có thể xuất viện, chỉ cần uống thuốc và ở nhà nghỉ ngơi. Chờ Lưu Tiên đến, em định nhờ cậu ấy làm thủ tục xuất viện."

"Sau này có giận hờn trẻ con như vậy nữa không?"

Trữ Mặc nhìn Tô Chính, "Tâm trạng không tốt là đi uống rượu đánh nhau đến gãy tay, còn giấu không cho người nhà biết, đây là chuyện nhỏ sao?"

"Biết." Cậu nắm tay cô, "Mặc Mặc bây giờ không giống chị mà giống mẹ."

Trữ Mặc đánh vào trán Tô Chính để lại một vệt đỏ. Cậu cười thật tươi, bao nhiêu buồn bực tan biến hết.

Trữ Mặc đem chuyện Tô Chính bị thương nói cho ba mẹ biết. Họ rất lo lắng, kiên quyết không để cậu tiếp tục ở lại ký túc xá nữa, muốn cậu về nhà.

Nhưng nhà ở quá xa, Tô Chính ở đó không thể đi học được. Sau khi hai nhà bàn tính với nhau đã quyết định để Tô Chính ở lại chỗ Trữ Mặc.

Mẹ Trữ Mặc cũng đến, nhưng đến đây mới phát hiện chuyện Trữ Mặc không đi làm. Lúc đầu, cô nói đang nghỉ phép, thấy cô nghỉ nhiều ngày, bà cảm nhận có điều bất ổn, hỏi thăm mới biết chuyện xảy ra ở bệnh viện của Trữ Mặc.

Bà Trần không ngờ Trữ Mặc bị như vậy, vừa giận vừa lo lắng. Nhưng nếu Trữ Mặc cứ ngồi đợi kết quả xử lý của bệnh viện cũng không phải là cách hay, bà giả vờ như chưa biết, bàn bạc với ông Trần, đến bệnh viện tìm người giúp đ ỡ.

Cũng may lúc này đã có kết quả giám định về cái chết của người nhà họ Tưởng, phía bệnh viện không phải chịu trách nhiệm. Ông Trần nhờ người nói giúp, Trữ Mặc cuối cùng cũng nhận được thông báo quay lại làm việc. Trữ Mặc hoàn toàn không biết ba mẹ mình đã rõ chuyện, trong lòng cũng thoải mái, chỉ coi như chuyện đã qua. Nhưng người nhà họ Tưởng vẫn đến bệnh viện, tính phá đến cùng. Thấy Trữ Mặc quay lại làm việc, họ lần này đã rút kinh nghiệm, không la mắng náo loạn nữa, trừ việc nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Trữ Mặc thì cũng không làm gì khác.

Y tá trưởng cho người đem mấy dãy ghế dài trong hành lang phòng bệnh chuyển ra ngoài, trên cửa có treo tấm bảng ghi rõ thời gian người nhà đến thăm bệnh, lại bàn với bảo vệ để họ tăng cường tuần tra.

Người nhà họ Tưởng mỗi ngày chỉ đứng ở hành lang bên ngoài, không thể làm gì khác.