Này Nhóc Dễ Yêu... Anh Thích Em

Chương 7: Mắng




Biệt thự nhà Họ Kim....Cậu lôi nó xềnh xệch vào trong nhà,nó định kháng cự nhưng lại thôi nhìn ánh mắt hắn tóe lửa đó vầy ai mà không hãi chứ hả chời ơi.

- Rốt cuộc cô với hắn có quan hệ gì ? HẢ?- Cậu tức giận hét lên,nó ...nó giám như vậy,giám ..... nhưng nhìn nó đang co ro sợ hãi,cậu dịu giọng- Nói đi,làm ơn,tôi xin cô

Hắn nói như van xin,nhưng vẫn đầy uy lực,nó làm sao bây giờ,đó chỉ là 1 chuyện hiểu lầm thôi mà.

- Tôi với cậu ấy là bạn thôi- Nó buông lời- Chuyên vừa nãy chỉ là hiểu lầm,cậu không nên......- Nó chưa nói hết đã bị hắn ngắt lời.- ồ, HIỂU LẦM,hiểu lầm mà cô đi hôn trai sao,thử hỏi tôi phải làm gì với cô đây hả?

Nó muốn nhẫn nhịn, muốn nhẹ lời,nhưng xem ra không ổn rồi,phải cho hắn thật biết tay.

- Vậy tôi là gì mà anh cần phải xía vào chuyện của tôi,dù có là quan hệ chủ tớ đi chăng nữa chuyện tình cảm,bạn bè của tôi đâu cần khiến ai xen vào,chủ là chủ,tớ là tớ,hai bên phân hóa tầng lớp không có 1 chút gì xâm phạm đến chuyện của nhau.- Nó nói,như xả hết mọi cơn buồn bực trong lòng,đứng dậy,hướng về phía cổng - Tôi đi mua đồ ăn,xin cậu chủ chờ 1 lát.

Cạch..

Nó đã thay quần áo xong,ra ngoài với mọi chuyện buồn bực,bước đi trên đường,cô không ngừng rủa xả tên thiếu gia hâm hâm khùng khùng đang ngồi chổng mông ở nhà chờ nó mua đồ ăn về.

- Tên hâm hâm ,khùng khùng,riết chỉ ăn với chơi,chán lại mắng mình thậm tệ,đó là trò chơi,đột nhiên tụi nó thay luật thôi mà,khùng khùng,hâm hâm Á- Nó đi không nhìn đường chẳng may vấp vô hòn đá bự chảng,cảm giác đau buốt truyền đến tận xương tủy.

- Ai da, bong gân mất rồi,không có đứng dậy được.- Nó lo lắng,không có ai quanh đây cả,vì đây là đường tắt mà chỉ mình nó biết,trời ạ,chỉ vì cái tên Kim Hong Dea đó mà nó thành ra cái nỗi như vầy đây.

- Đó là quả báo cho việc nguyền rủa tôi.- Một bóng người đứng ngang tầm với nó,buông giọng ám mùi sát khí.

- Sao cậu lại ở đây hả?- Nó ngạc nhiên,hắn mà nghe thấy chuyện nó nói xấu hăn thì coi như toi,bà Sojin sẽ kills nó mất.

- Biết sao còn hỏi , thì đi theo cô chứ còn làm sao.- Vẫn cái giọng làm nó sởn thêm da ...ốc. - Vậy cậu nghe thấy hết điều tôi nói rồi hả ?

-Ừ, cho cô đi hùng biện chắc kiếm được ối tiền ,haha.HA- hắn nói,rồi bỗng nhiên cúi lưng xuống - Lên đi.

- Hả ?

Hắn lần này không nói nữa,ra hiệu kiểu ''nếu cô không muốn lên thì ở lại đây luôn đi'',nó ngồi nghệt ra 1 lúc mới giải ra cái mật mã đáng ..gớm ấy . Vội vàng chèo lên lưng hắn nhưng lại ngồi thần ra vì đau.

- Sao ? Không muốn lên à ?

Nó không làm việc này đâu nhưng mà phải cố vậy ,còn hơn là ngồi trong rừng.( việc này khác nha).

- Này,cô có lên không ,tôi mỏi lắm rồi đó.- Hắn khó chịu,quay lại định quát nó 1 chận ,nhưng...

- Bế !

quác quác quác ...

1s ...2s...3s

Hắn sững người.

- cô thật sự muốn ..

Lát sau...

- Anh đúng là ,tôi nói là bế lên lưng chứ có phải bế đâu.- Nó cằn nhắn làm hắn đỏ mặt.

- Cô nói ít thuôi,nặng quá .

- Tôi có 49,95kg thôi mà ,nặng gì hả.

- vậy.... vậy là nặng rồi .

Tụi nó im lặng 1 lúc ,hắn bỗng nhớ ra điều gì đó liền bảo :

- Mà cô không nhớ tên tôi thật đấy hả ?

- Có mà .- Nó nói - Vậy thì đọc đi

- Kim Hong Dea .- Hắn cười nhếch mép khóe mày hơi giật giật khi nghe nó nói tên hắn.

Hắn vòng tay lại ,cốc đầu nó.- Cái con nhỏ bã đậu này ,là Kim Jong Dae ( Kim Jông Đê) chứ nâu phải là Kim Hong Dea( Kim Hông Đi),cô ở nhà này bao nhiêu năm rồi mà cái tên cũng không nhớ là sao ?

- Xin lỗi mà.

Lát sau nữa ...

- Ê, Seunl Gi

- Hả à dạ ?

- Ai là người có nốt ruồi ở mông và vẫn tè dầm lúc 9 tuổi hả ? Cô nói xấu tôi hơi quá rồi đó - Hắn ngại ngùng.

- Thì đúng vậy còn gì hả cậu chủ .- Nó cười .

- Thôi ,có muốn đi ăn không?

- Không - Nó lắc nguầy nguậy.

- Sao ?

- mẤT vệ sinh lắm đó. Mua bánh vè làm đi.

.

.

- Đã heo lại thích ăn mí cái thứ béo béo đấy,lợn.

- Gì chứ ,cậu ấy

- Cô ấy ...

.

.

.

.

Haahahahahahahahahah,tên hâm ,đừng có cốc tôi nữa

- Mai tôi sẽ chuyển đến trường cô học đó

- Cái gì . what đờ lợn ?