Này Nhóc, Tôi Không Phải Vợ Cậu

Chương 3: Quần áo của tôi đâu ???




Trong một căn biệt thự thập phần sa hoa và sang trọng nhưng cũng rất âm u,lạnh lẽo. Trên lầu hai,một nơi hiếm khi

có ánh sáng cũng là một “cấm địa” không ai được bước tới hôm nay lại bất ngờ có biến hoá.Mà bỏ qua mấy vấn đề không liên quan đó đi,điều mà quản gia cùng những người làm ở đây phải kinh ngạc là...thiếu gia...cậu ấy mang phụ nữ về còn ngang nhiên ôm người ta quần áo sộc sệch bước vào phòng ngủ.

- Mau chuẩn bị cho tôi một bộ đồ ngủ.- Còn đang thất thần nhìn những hành động khó tin của Nghiêm Kỳ Thiên,Lâm quản gia cùng những người làm bị một giọng nói làm giật bắn mình.

- A...dạ dạ,cậu...để lát tôi sẽ sai người tới thay đồ cho vị tiểu thư kia.

- Không cần,lấy nhanh và đưa đây.

- Ách... cậu...- Lâm quản gia còn muốn nói cái gì nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của Nghiễm Kỳ Thiên bắn tới liền vội vàng chạy đi phân phó nggười làm.

Nhận lấy đồ ngủ từ tay nữ giúp việc trẻ,Nghiễm Kỳ Thiên lập tức xoay người rời đi,anh cũng không để ý ánh mắt say mê mà chứa đầy tham vọng của cô giúp việc.

Vào phòng,đập vào mắt anh làm một cảnh tượng...đẹp chăng? Trong căn phòng đèn sáng rực rỡ,ở giữa là một chiếc giường Kingsize mà trên giường kia,một cục bông nhỏ đang say ngủ không biết trời trăng gì.Dáng ngủ thì thôi đi,anh có thể chấp nhận,nhưng...lấp lánh trên khoé miệng cô vương một sợi tơ nhỏ...Nhìn tới đây sắc mặt ai đó đen xì,nếu lần này cô bị mấy tên háo sắc bắt hỏi xem cô còn dám ngủ khiêu gợi như vậy?

Bước nhanh tới giường,chần chừ nhìn nhìn Tô Viên Viên cuối cùng anh quyết định tự mình thay đồ cho cô.Bàn tay chậm rãi cởi từng món từng món đồ trên người Tô Viên Viên,mà mặt ai đó cũng bắt đầu đỏ bừng,nhẹ nghiêng đầu quay đi hướng khác anh cũng mới 15 tuổi thôi mà,còn chưa nhìn qua thân thể phụ nữ đâu.

Bỗng một cảm xúc mềm mại dễ chịu truyền tới,Nghiễm Kỳ Thiên tò mò mà nhấn nhấn thêm vài cái...Ừm,thật mềm a,cảm giác rất thoải mái -.-.Bàn tay sói ngang nhiên ăn đậu hũ của người ta tiếp tục

lần xuống. Ách...như cảm thấy có gì đó không ổn...quay đầu lại nhìn...

“Bùm” có thứ gì đó nổ vang trong đầu Nghiễm Kỳ Thiên. Khuôn mặt tuấn tú đỏ đến mức cắt ra máu. Tay...thì ra tay anh,cái cảm xúc đó...

______________________________________________