Nếu Chúng Ta Đã Không Thể Có Hạnh Phúc

Chương 16-1




CHƯƠNG 16:

Gia Nguyệt đã ngẩn người ở chổ này rất lâu,lâu đến mức nàng không cảm thấy sống lưng tê dại của mình nữa. Có lẽ cơn đau đến một khi nào đó sẽ tự hết,hoặc là cơ thể đã quen thuộc đến nổi mặc kệ chúng.

Nàng không còn đợi Lâm Khiêm nữa,không đợi bất kỳ ai,nàng chỉ đơn giản là ngẩn người.

Có tiếng ai đó quát mắng,la hét rất lớn,nàng không quan tâm,nàng không để ý đến bất cứ điều gì nữa.

Đột nhiên,nàng bị người ta nắm tóc,lôi xuống giường.

Đau...

Trên mặt bỗng đau rát,có mùi máu nhàn nhạt trong miệng nàng.

"Tiện nhân"

Ai đó mắng chửi,rồi những cây roi cứ thế đập lên người nàng.

Nàng không phản ứng,tim nàng đã chết...mà nàng cũng sẽ sớm chết.

Nàng ngơ ngẩn,những hình ảnh vụt qua trong não nàng,nàng là ai,là cái gì,kết cục là vì sao mà nàng tồn tại.

... ...... ...... ...... ...... ......

Lâm Viên,ba ngày trước.

Gia Nguyệt mở mắt,nàng ngạc nhiên khi thấy mình không còn ở bệnh viện nữa. Đây là đâu?

Nàng nhìn thứ ánh sáng mỏng manh rọi từ khe hẹp từ cánh cửa sổ đóng kín. Trong không khí có một thứ mùi nhớp nháp ẩm thấp như nhà hoang. Nhưng nàng nghe thấy,tiếng nước chảy,tiếng trò chuyện và tiếng bước chân đi lại khe khẽ.

Nàng cố cử động thân mình,sửng sốt khi nhận ra nàng bị xích.

Sợi dây xích hoen ố củ kỹ dính chặt vào tường, đầu kia sợi dây giam cầm chính là bàn tay và đôi chân trần của nàng. Nàng đang ngồi trên miếng đệm cũ và bốc mùi ẩm mốc hôi hám.

Nàng đang ở đâu,đây là đâu.

Nàng muốn hét lên,nhưng vô ích,miệng nàng bị bịt kín,nàng hoảng hốt sợ hãi thật sự.

Chuyện gì đang xảy ra,ba nàng đâu,anh Hoàng Phong,và cả Lâm Khiêm nữa,mọi người đang ở đâu.

Nàng dãy dụa,vùng vẩy như một chú chim én nhỏ bị người ta tàn nhẫn bẽ gãy cánh. Nàng bất lực lắng nghe âm thanh đi lại kia từng chút từng chút rời xa nàng.

Nàng không thể thoát ra,không thể kêu cứu,nàng bất lực đổ sập xuống miếng nệm bẩn thỉu.

Nàng không khóc,chỉ nhắm chặt mắt với hi vọng nhỏ bé,đây không phải là sự thật,chỉ là trò đùa,một cơn ác mộng hay thứ gì đó sẽ sớm tan biến. Rồi nàng sẽ lại là Gia Nguyệt của Lâm gia.

"Thế nào,hoảng sợ?"

Trong bóng tối,âm thanh ma quái cứ thế vang lên,đánh thức bộ não đang hỗn loạn của nàng. Gia Nguyệt nheo mắt cố thích ứng để nhìn người đang đến. Nhưng quá tối,nàng không thể nhìn rỏ,chỉ biết đó là một cô gái

Đến khi người đó đi vào vùng sáng,nàng mới giật mình nhận ra người đang đến là Giai Hân. Vẻ mặt nửa tối nửa sáng khiến cô ta trông hung tợn và tàn ác.

"Ư ư ư ư"

Nàng vùng vẫy muốn đứng lên,nhưng sợi xích trói buộc khiến nàng ngã sấp xuống. Giai Hân cười phá lên,chất giọng của cô ta nghe thật chói tai.

"Ngạc nhiên không Gia Nguyệt tiểu thư,không ngờ có lúc đại tiểu thư rớt vào tay tôi nhỉ"

Gia Nguyệt lạnh nhạt nhìn cô ta,trước khi cô ta xuất hiện quả thật nàng đã rất lo sợ,lo sợ không biết mình đang ở đâu và rơi vào tay ai.

Nếu là bọn bắt cóc,nàng không lo lắng,ba và Al sẽ cứu nàng. Nhưng nếu là bọn người muốn uy hiếp Lâm gia,có lẽ sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Bởi bọn chúng rất liều lĩnh. Còn Giai Hân,nàng chỉ ngạc nhiên một chút,nàng không nghĩ cô ta dám làm gì nàng.

Giai Hận đọc được trong mắt nàng sự khinh thường,điều đó làm cô ta giận điên lên,không kìm chế được,cô ta thẳng tay tát vào mặt Gia Nguyệt.

Tiếng tát tai vang vọng trong căn phòng kín bưng,lập lèo leo loét ánh đèn yếu ớt,Gia Nguyệt nghiên đầu sang một bên,trong miệng có mùi máu nhàn nhạt. Nàng lại cắn phải môi. Gia Nguyệt không khỏi nhớ đến vài ngày trước,hắn cũng đã...

"Đau không,tao nói cho mày biết,đừng có lại nhìn tao với ánh mắt đó"

Giai Hân bóp chặt lấy cầm của nàng,ngang ngạnh bắt nàng nhìn thẳng vào khuôn mặt đang méo mó đi vì giận dữ.

Gia Nguyệt nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của Giai Hân,nàng không sợ ả ta,nếu không vì người kia,nàng đã sớm ra tay. Cũng vì người kia,nên nàng đã thu tay lại.

Chỉ là nàng chưa từng hối hận.

"Mày nghĩ mày còn là tiểu thư sao hả,tao nói cho mày biết hết rồi,kết thúc rồi."

Giai Hân gào lên,cô ta như con thú hoang lên cơn khát máu,nhào về phía Gia Nguyệt mà đánh đập,cắn xé.

Cô ta đã muốn làm điều này từ rất lâu rồi,cô ta hận,hận vì sao trên đời này lại có một kẻ như Gia Nguyệt.

Tại sao cô ta phải sống nhơ nhớp bị người ta khinh bỉ,còn nàng thì lại được cung phụng.

Cho dù đã vào cửa Lâm gia,nhưng tụi người hầu không thèm coi cô ta là chủ nhân,chúng thay phiên nhau nói xấu cô ta,lấy mất những món cô ta thích. Thậm trí chúng còn đánh đập cô ta. Vì cái gì mà cô ta phải chịu đựng chứ.

Những móng tay bén nhọn cào rách da thịt vốn non mềm của nàng,nàng đau đến chết lặn. Tiếng vải vóc bị xé rách,tiếng da bóc thịt bong,mùi máu thoang thoảng trong không khí.

Gia Nguyệt không rên lên cho dù chỉ một tiếng. Điều đó càng khiến Giai Hân căm thù.

Trận đòn cứ tiếp diễn cho đến khi tay cô ta run lên vì mệt. Thản nhiên vứt cây roi da xuống đất,hả hê nhìn thân thể rách bươm của Gia Nguyệt,máu huyết mơ hồ,tóc tai tán loạn che phủ đi gương mặt nàng.

Hài lòng và vui sướng trước vẻ thảm hại của Gia Nguyệt,Giai Hân dùng chân nâng gương mặt đang trắng bệch đi vì đau đớn,môi bị nàng cắn chặt đến bật máu. Nhưng thật là là nàng càng xinh đẹp đến chói mắt.

"Mày...."

Giai Hân căm phẩn,cô ta lại giáng lên mặt Gia Nguyệt thêm một tát,lòng cô ta phẩn nộ đến như bốc hỏa.

Nhưng cô ta vội định thần lại,nham hiểm nói.

"Mày ương ngạnh như thế vì nghĩ sẽ có người đến cứu mày phải không....

Không đâu,Gia Nguyệt,sẽ không ai cứu mày...không ai quan tâm mày đang ở đâu,không ai chú ý đến mày,mà ba mày...Gia Nguyệt...ông ấy chính là muốn tao đánh chết mày đó."

Tiếng cười nham hiểm sắc lạnh của Giai Hân vang lên,Gia Nguyệt mở lớn đôi mắt trong veo nhìn cô ta. Nàng không tin,nàng không tin ba nàng lại như thế....không chắc chắn là cô ta nói láo.

"Không tin đúng không,tao biết là mày không tin.Nhưng yên tâm đi,tao rồi sẽ cho mày gặp cha của chúng ta. Trước khi tao giết chết mày..."

Quẳng lại câu nói,Giai Hân cong chân đạp lên lưng Gia Nguyệt làm nàng ngã sấp xuống nệm,vết thương ứa máu không được xử lý rát buốt đau đớn khiến nàng choáng váng.

Nàng luôn nói với chính mình.

Đừng tin cô ta,cô ta nói láo...cô ta nói láo.....

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ......

"Tại sao lại đuổi tôi đi"

Lâm Khiêm nhận quyết định từ thư ký Du mà đầu hắn đau đớn hỗn loạn. Hắn không ngờ hắn còn chưa kịp gặp nàng,đã nhận quyết định đưa hắn sang Chicago.

Thư ký Du lạnh nhạt nhìn qua đôi mắt kính,ông không còn thấy thương xót gì cái kẻ dám đánh tiểu thư bé nhỏ của ông. Ông tự đồng ý đem hắn đuổi ra ngước ngoài,cách xa cô chủ của ông ra. Ông không muốn cô chủ bận lòng vì một gã không ra gì.

"Cậu nên biết lý do,hãy giữ lại chút tôn nghiêm mà rời khỏi đây trong danh dự đi"

Lâm Khiêm nghe mọi thứ đổ vỡ bên trong lòng mình.

Nàng đuổi hắn đi.....

Nàng không còn cần hắn.....

Sau mọi chuyện nàng lại nhẫn tâm vứt bỏ hắn....

Bàn tay hắn siết chặt tấm vé máy bay...tâm hắn lạnh lẽo chưa từng có.