Nếu Có Duyên Trọng Sinh

Chương 32: Thanh Hà




An Lai tỉnh dậy vì không thở được, vừa mở mắt đã nhìn thấy người đàn ông hiện giờ cô tuyệt đối không muốn gặp nhất. Tay anh vẫn còn bịt mũi cô, thấy cô tỉnh mới buông ra: “Bảo bối, dậy thôi, đã hai giờ chiều rồi, em không đói bụng sao?”

So với Viên Thanh Cử tinh thần sáng láng, xương cốt cả người An Lai đều mỏi rã rời, nhìn thấy tên đầu sỏ này cũng rất tức giận. Tối hôm qua cô mặc dù say, nhưng vẫn còn chút trí nhớ, dù sao bị ** như vậy mà không tỉnh mới là lạ. Viên Thanh Cử đang tuổi khí huyết sôi trào, nhịn đã mấy tháng, nay đạt được rồi thì sao có thể từ bỏ ý đồ. Tối qua, ra khỏi phòng tắm anh còn nửa lừa nửa buộc quấn quít lấy cô hai giờ. Đáng thương cho thân thể bé bỏng của An Lai, làm sao chịu nổi dày vò của anh như vậy chứ.

Cô tức giận cuộn chăn lăn ra đầu giường, không thèm để ý đến anh. Viên Thanh Cử buồn cười xốc chăn lên, ôm cô gái nhỏ cáu kỉnh vào trong ngực, có chút lo lắng hỏi: “Tối qua mệt như vậy sao?” Nói rồi nâng tay mát xa cho cô.

Biết rồi còn hỏi! An Lai đương nhiên không thể cho anh vẻ mặt hòa nhã được, eo và bắp đùi đau nhức làm cô muốn xem nhẹ cũng không thể. Người đàn ông đã thỏa mãn lại không để ý, bất đắc dĩ nói: “Vừa rời giường đã làm khó dễ anh rồi, bảo bối, anh bị oan mà!” An Lai tức giận: “Anh còn oan? Chẳng lẽ là lỗi của em sao.”

Viên Thanh Cử ra vẻ suy ngẫm: “Có một chút.” Anh nhấc tay cô lên, nhíu mày nói: “Thể lực em quá nhiều, về sau dậy chạy bộ buổi sáng với anh đi.”

An Lai vùi mặt vào ngực anh. Dậy sớm? Chạy bộ? Hừ, đề nghị quỷ quái gì chứ, còn là sau buổi tối anh ép buộc cô như vậy? Rèn luyện cho khỏe mạnh rồi để anh dày vò nữa sao? Cô không thèm làm đâu.

Đối với tập tính mèo lười của cô, Viên Thanh Cử hiểu rõ hơn bất cứ ai, cũng không thảo luận đề tài này nữa: “Thôi bỏ qua, dậy ăn chút gì đi.”

Đương nhiên, vì suy xét cho tính phúc lâu dài về sau, chuyện này phải nhắc lại hằng ngày. Chờ đến khi bé mèo lười tâm tình tốt thì lại dụ dỗ rủ rê, không nói là dễ đạt được, nhưng kế hoạch này vẫn có tính khả thi. Nhưng mà, nhiệm vụ chủ yếu hiện nay vẫn là ăn no cô gái nhỏ đã. (tính phúc: cuộc sống xxx)

An Lai còn muốn ngủ nướng hoàn toàn không biết mình đã bị Viên Đại Lang phúc hắc tính kế, cô lười biếng bị anh cường ngạnh lôi ra khỏi chăn, ôm vào phòng tắm. Đợi sau khi anh rời đi, An Lai mới dám nhìn thân thể của mình. Ấn ký lớn nhỏ đậm nhạt trải đầy ở cổ, trước ngực, trên lưng. An Lai đen mặt, tối qua rốt cục là kịch liệt đến cỡ nào vậy. Cô vốc nước lên mặt, khiến mặt lạnh đến trắng bệch. Cô đương nhiên mơ hồ nhớ được một số chi tiết, hình như lúc đầu là cô chủ động quyến rũ thì phải? Cô quyết định bỏ qua đoạn này! Cũng may, người đàn ông sau khi thỏa mãn còn nhớ mà tắm rửa giúp cô, cô mới có thể nhẹ nhàng khoan khoái ngủ được đến giữa trưa như vậy.

Rửa mặt một chút rồi ra ngoài, Viên Thanh Cử đã xếp bàn ra phòng, đặt bát đĩa lên trên. Nhìn thấy anh, An Lai nhịn không được lại đỏ mặt, bước nhanh lướt qua anh, tìm một chiếc áo sơ mi vải chiffon khoác lên rồi mới dám xoay người. Váy ngủ của cô hoàn toàn không che được hết những dấu vết ái muội tối qua.

Cô giả vờ trấn định đối phó cơm trưa của mình. Trên bàn có cháo gà cô thích nhất, một đĩa rau trộn dưa chuột, còn có hai trái bắp non mềm.

Lúc nãy không biết đói, hiện giờ nhìn thấy đồ ăn bụng cô sôi lên sùng sục. Bắp rất ngọt, không phải vị ngọt của chất đường trong nước luộc mà là vị ngọt tự nhiên của bắp. An Lai ăn hết cả hai trái mới bắt đầu giải quyết món cháo gà, “Bắp này không tệ, anh mua ở đâu vậy?”

Mèo con thẹn thùng, đương nhiên không thể vạch trần ngụy trang của cô, chọc cô vung móng vuốt. Là một người đàn ông sáng suốt, Viên Thanh Cử ngồi gần đó yên tĩnh nhìn cô ăn xong, lấy khăn lau tay cho cô, không chút để ý nói: “Buổi sáng ra ngoài mua đồ ăn, có người bán trên đường, anh thấy cũng tươi nên thuận tay mua mấy trái. Em thích thì trong nồi dưới lầu vẫn còn đó.”

An Lai vội vàng nuốt cháo vào miệng, khó tin hỏi: “Anh mua bắp sống nấu?”

Viên Thanh Cử thong thả vỗ vỗ đầu cô: “Luộc trái bắp thôi mà, có gì phải kinh ngạc vậy sao?”

Kinh ngạc không chỉ một chút thôi đâu, An Lai nói thầm trong bụng. Cô chỉ vào bát cháo trước mặt: “Còn mua đồ ăn nữa? Cái này không phải cũng là anh làm đó chứ?”

“Thế nào, không tệ lắm phải không? Xem như anh khao bà xã bị mệt tối qua của anh một chút.” Viên Thanh Cử được bộ dạng nghẹn họng của cô làm vui vẻ, tới gần hôn lên khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô một cái: “Anh biết nấu ăn làm em kinh ngạc vậy sao?”

An Lai thành thật gật đầu. Người đàn ông trước mắt cũng không giống người biết làm việc nhà, người giúp việc nhiều như vậy cũng không phải chỉ để trang trí.

“Lúc đi du học anh ở một mình, em phải biết rằng ở Mỹ, các món ăn rất đơn điệu, anh lại không muốn ăn bên ngoài, nên tự học làm. Sau khi về nước…” Anh không tiếp tục nói hết mà dương dương đắc ý tranh công: “Có phải cảm thấy ông xã em quá vạn năng không, gả cho anh rất đáng giá đúng không?”

“Nếu anh không thêm vào câu đó thì có lẽ em sẽ cảm thấy vậy.” An Lai lay bát cháo trong chén: “Thịt gà đâu?”

“Anh ăn rồi, dù sao em cũng không thích ăn, có cánh gà để lại cho em đó. Canh gà dùng để hầm cháo rồi.” Viên Thanh Cử bĩu môi, cười trêu ghẹo.

An Lai: “…”

An Lai giải quyết xong đồ ăn trên bàn. Viên Thanh Cử vô cùng tích cực đi rửa chén. Buổi chiều bọn họ không đi đâu cả, chỉ ở nhà.

Nhà kế sông, đẩy cửa sổ ra đã thấy Thanh Hà. Thuyền khách trên sông đã vãng, không ai tranh cãi ầm ĩ. Tất cả mọi người như đã hẹn trước, chỉ du thuyền ngắm nhìn, lặng im hưởng thụ cảnh đẹp tường trắng ngói xanh, sóng xanh nước biếc. Bờ bên kia sông có một gốc cây thấp, chạc cây chìa ra sông. Cũng không biết là cây gì, mùa này cây vẫn còn có hoa nở, ẩn trong lá, từng chùm từng chùm trông rất đẹp mắt. Người chống thuyền đi qua, sào dài không cẩn thận đụng phải nhánh cây, mưa hoa rơi xuống, cánh hoa đỏ lượn lờ trên mặt nước. Những người khách đi thuyền cúi xuống nhặt, chủ thuyền cũng không ngăn cản, chỉ cười chống sào đẩy thuyền đi tới.

Nhất cao hồ thủy áp đầu lục, thiên thụ đào hoa nhân diện hồng. (Tạm dịch: Một sào một hồ vịt đầu xanh, ngàn gốc hoa đào sắc mặt người hồng hào)

An Lai yên tĩnh nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ. Cô thu hồi tầm mắt từ bờ sông lại nhìn cô bé đang khom người rửa cái gì đó. An Lai nhận ra cô bé, là con của nhà bên cạnh, tên Bố Bố.

Bố Bố quay đầu, vừa khéo chạm phải tầm mắt của cô, bé nâng tay vẫy, cười hì hì: “Chị gái trên lầu, chị ăn dâu không?”

An Lai lắc đầu, tuy rằng muốn ăn nhưng cô cũng không tiện mở miệng với một đứa bé.

Bố Bố đi tới vài bước, “Rất ngọt đó, em vừa hái, vẫn còn rất nhiều.”

Viên Thanh Cử thấy mèo con của anh thèm ăn đến muốn dán mắt xuống dưới, anh nói: “Anh xuống lấy cho em một ít.”

Bố Bố vội vàng xua tay: “Không cần đâu chú, chú ném dây bên cửa sổ xuống là được rồi.”

Viên Thanh Cử lặng im hai giây với xưng hô của Bố Bố, ai oán liếc mắt nhìn An Lai đang cười trộm một cái.

Bên cửa sổ quả nhiên có một sợi dây dài, Viên Thanh Cử ném xuống. Bố Bố cột dây vào miệng giỏ trúc, trong giỏ lót hai cái lá sen, bên trên đặt mấy quả dâu, sau đó bé ra dấu ý bảo Viên Thanh Cử kéo lên.

Viên Thanh Cử cảm thấy khá thú vị với phương thức vận chuyển này: “Làm vậy thật tiện.”

An Lai ngại nhận không đồ của trẻ con, cô tìm trong túi ăn vặt Viên Thanh Cử cho cô ra một bao quả thông còn chưa mở, đặt vào rổ thả xuống, xem như đáp lễ.

Dâu chẳng những rất tươi mà còn mọng nước, ngọt ngào thanh miệng.

An Lai rúc trong lòng Viên Thanh Cử, cọ cọ trước ngực anh như mèo con, ôm thắt lưng anh: “Em muốn ở đây một thời gian, có được không anh?”

Viên Thanh Cử không quá đồng ý chuyện này, cau mày nói: “Nơi này rất đơn sơ, ở vài ngày thì được, ở lâu dài lại không tiện. Nếu em thích thì sau này có thể thường xuyên đến đây.”

Nghe vậy, An Lai không nói gì nữa, chỉ ngửa đầu chớp mắt nhìn anh. Cô biết anh không chịu nổi nhất là cái này. Quả nhiên, Viên Thanh Cử không kiên trì đến nửa phút đã đầu hàng: “Sợ em rồi, em xem xem còn thiếu cái gì thì nói bác Hách đưa tới.”

OK! Đạt được ước muốn, An Lai cũng không xem thuyền cùng anh nữa. Cô ngồi dậy khỏi lòng anh, đi tìm giấy bút hí hoáy viết. Viên Thanh Cử đốt một điếu thuốc, dựa trước cửa sổ nhìn cô bận việc. Chỉ chốc lát sau danh sách đã ra lò, An Lai vui tươi hớn hở chạy đến trước mặt anh: “Anh xem thử còn thiếu gì không?”

Viên Thanh Cử nhận giấy, chưa xem rõ chữ ở trên đã bị cô hỏi, còn bị cô giật tờ danh sách lại, bất mãn nói: “Thôi, không hỏi anh, anh sẽ chuyển một đống đồ vô dụng qua cho xem, vẫn cứ để em tự suy xét đi.”

Viên Thanh Cử: “…” Anh không khỏi nhớ tới một người anh em thường nói một câu. Phụ nữ không thể cưng chiều được, nếu anh dám chiều, cô ta sẽ dám lật cả trời. Cô gái nhỏ của anh cũng bắt đầu ỷ được cưng chiều mà kiêu ngạo rồi. Anh bất ngờ túm người nọ lại, hôn một hồi mới thấy bớt giận.

Kiêu ngạo thì sao? Người phụ nữ của anh, anh cam tâm tình nguyện.

Bác Hách luôn làm việc thần tốc như vậy, vừa chạng vạng, Hoành Ca và Hoành Châu đã mang theo những thứ An Lai cần đến, hơn nữa hình như không có ý trở về.

“Anh làm gì vậy?” An Lai cũng không hỏi bác Hách, trực tiếp bắt người đàn ông bên cạnh lại chất vấn.

Viên Thanh Cử đương nhiên nói: “Ban ngày anh đi làm, một mình em ở đây rất không an toàn. Có bọn họ anh yên tâm hơn, nếu em cần gì, bọn họ cũng có thể làm chân chạy cho em.”

“Làm ơn đi, tiên sinh, nơi này người đến người đi, có thể nguy hiểm gì chứ.” An Lai phiền chán cào cào tóc, “Với lại chúng ta ở đây còn phải giao tiếp với hàng xóm, anh không ở nhà mà có hai người đàn ông vào nhà mình, hàng xóm sẽ nghĩ sao?”

Viên Thanh Cử hiển nhiên không nghĩ đến điểm này, nhíu mày khó xử. Cũng không thể trách anh được, từ nhỏ đến lớn, loại “sinh vật” như hàng xóm anh đúng là chẳng tiếp xúc lần nào.

An Lai ôm cổ anh, xoa xoa đôi mày nhăn của anh: “Anh mắc bệnh nhà giàu, ở đây nhiều người ở không như vậy, bọn họ đàm tiếu gì thì sao. Hơn nữa… nơi này vốn không lớn, muốn bọn họ vào ở cùng, chẳng lẽ anh không biết là, ừm, rất quấy rầy chúng ta sao?”

Lúc này Viên Thanh Cử ngẩng đầu, như cười như không nhìn cô một cái: “Em nói có lý.”

Viên Thanh Cử nâng tay vừa cởi khuy cổ tay áo vừa đi xuống lầu, An Lai thấy anh nói gì đó với hai người Hoành Châu, bọn họ gật đầu. Đột nhiên, Viên Thanh Cử ngẩng đầu nhìn thoáng qua An Lai đứng trên lan can, hơi mỉm cười.

An Lai run lên, lập tức không dám nhìn lén nữa, nụ cười này thật sự rất thấm lòng người.

Cô đứng trước cửa sổ, tốp năm tốp ba du khách du thuyền trên sông, cột buồm treo một chuỗi lồng đèn đỏ dài, tỏa ánh sáng dìu dịu trong phạm vi không nhỏ. Nếu bỏ qua đoàn du khách líu ríu và đèn flash chói mắt của máy ảnh, có lẽ An Lai còn tưởng rằng mình đã xuyên không đến thời Kim Lăng Tần. Cô không ngờ ban đêm ở trấn nhỏ lại náo nhiệt như vậy.

Đang lúc cô nghiên cứu bên trong đèn lồng trên cột buồm là đèn điện hay là thứ gì khác, thì một thứ ấm áp quen thuộc áp vào lưng. Cách lớp vải mỏng, cô có thể cảm giác được khuôn ngực rộng của anh. Nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống gáy khiến An Lai hơi ngứa, rụt cổ lại trốn tránh, muốn lảng sang chuyện khác: “Anh thấy thuyền hoa kia có đẹp không? Khi nào chúng ta cũng đi chơi một chút nha?”

“Ha ha,” Người đàn ông dừng lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt sông: “Hóa ra bảo bối của anh biết tình thú như vậy, được, lần sau chúng ta đi thử xem.”

An Lai nhất thời không hiểu lời nói đột ngột của anh, nhưng không cho cô nghĩ nhiều, anh cúi đầu tiếp tục làm chuyện vừa nãy, tỉ mỉ hôn từng tấc da thịt sau gáy cô, thậm chí còn kéo cổ áo cô ra hôn xuống. An Lai bất ngờ không kịp đề phòng, bị kích thích đến tê dại toàn thân, chân mềm đứng không vững. Nhưng cô còn chưa quên mình đang đứng cạnh cửa sổ, cô lên án sau khi anh đỡ mình: “Anh có thể động dục phân trường hợp được không?”

“Bảo bối, em không thể ngăn cản sự âu yếm của một người đàn ông với người mà anh ta yêu được.” Viên Thanh Cử ôm cô, tay kia cấp tốc đóng cửa sổ: “Bây giờ được chưa, bảo bối?”

Không đợi An Lai trả lời, anh dịu dàng đẩy cô về phía trước, dựa vào tường, chiếm lấy đôi môi cô: “Em không cần phải nói gì cả, bảo bối, anh biết em sẽ thích mà.”

Thân thể người đàn ông và bức tường tạo nên không gian chật hẹp khiến An Lai thấy bị áp bách, nhưng anh còn ngại không đủ, càng dán vào cô khít khao hơn. Đầu lưỡi bị anh mút đến tê mỏi, cô không đuổi kịp tiết tấu của anh. Anh tạm thời buông môi cô ra, lau đường chỉ bạc ở khóe miệng cô: “Bảo bối, em còn phải luyện tập nhiều.” Ngay lúc cô căm giận muốn nói gì đó, ngón cái của anh vuốt môi cô: “Nhưng mà em yên tâm, bảo bối em thông minh như vậy, nhất định học rất nhanh, quan trọng hơn là, em có một thầy giáo tốt.”

Sau tối hôm qua, cô đã để ý đến những thứ cô xem nhẹ trước đó. Cô đột nhiên mở miệng: “Trước kia anh có bao nhiêu phụ nữ?”

Viên Thanh Cử dừng động tác, tựa vào trán cô, nâng mặt mèo con đang ăn dấm chua, xòe móng vuốt lên: “Bảo bối, em có thể đừng sát phong cảnh vậy được không?”

An Lai chớp mắt nhìn anh, anh nói như đầu hàng: “Bảo bối, em phải biết là lúc gặp được em, anh đã hai mươi bảy tuổi rồi.”

“Anh đang oán em xuất hiện quá trễ ư?”

“Ha ha, còn không phải sao, thật sự chỉ hận không gặp em sớm hơn. Cho nên em phải bồi thường cho anh.” Người đàn ông cười khẽ.

An Lai đột nhiên cảm thấy mình rất ngốc, lại đi hỏi vấn đề này, ngoài việc làm mình khó chịu thì có ích lợi gì đâu. Anh lớn hơn cô mười hai tuổi, chẳng lẽ còn có thể trông cậy anh không có chút qua lại nào trong chừng đó năm? Vì thế cô im lặng không nói nữa.

Viên Thanh Cử càng không muốn nói đến vấn đề này hơn cô, thừa dịp cô ngây người, anh mổ nhẹ lên cánh môi sưng đỏ: “Lai Lai, em là bảo bối anh yêu nhất.”

An Lai ừ một tiếng, ôm cổ anh, nỗ lực đáp lại anh.

Áo sơ mi bị anh cởi ra từng cúc, bên trong chỉ còn lại váy ngủ hai dây, cũng bị anh kéo ra đầu vai. Anh cúi người chôn mặt vào cổ cô, xấu xa cắn nhẹ mấy cái, An Lai không chịu được ngứa khẽ hừ mấy tiếng, tay túm tóc anh càng thêm dùng lực.

Viên Thanh Cử bị đau kêu lên một tiếng, lấy hai cái tay trên đầu mình xuống: “Đúng là con mèo nhỏ.”

Anh đặt tay cô lên thắt lưng mình: “Bảo bối, cởi nó ra đi.”

An Lai chán ghét cảm giác thân thể không chịu khống chế này, nhắc nhở anh: “Ngày mai anh còn phải đi làm đó!”

“Bảo bối, em cũng nói là anh đi làm mà không nói là em không đủ sức, em phải tin vào thể lực của ông xã em, chứ không phải vì anh đi làm mà thủ tiêu quyền lợi làm chồng của anh.”

Váy ngủ của cô đã bị anh cởi ra từ lúc nào, hơn nữa còn vỗ rồi lại nhéo thêm một cái không nhẹ lên mông cô: “Đây là trừng phạt vì dám chất vấn năng lực của chồng em!”

An Lai nghe rõ “bốp” một tiếng, ban đêm, âm thanh càng thêm vang dội, tuy không đau lắm nhưng nhất định là đỏ rồ. Sau hai giây sửng sốt, cô xấu hổ nhào qua cắn anh.

“Ha ha, thì ra Lai Lai đã khẩn cấp như vậy rồi sao?”

“Nhưng mà có thể lên giường hay không?” An Lai ưm một tiếng.

Bóng dáng thoáng hiện trên hồ, trong phòng thơm ngát đầy hoa…

Chờ đến khi bình ổn, Viên Thanh Cử mới nghiêng đầu nhìn dấu răng trên vai, bất đắc dĩ nói: “Đúng là con mèo nhỏ.”

An Lai đánh đấm anh: “Em muốn đi tắm.”

Viên Thanh Cử bế cô dậy, An Lai phát hiện ra đây không phải đường đến phòng tắm, cô lại nhắc nhở: “Em muốn tắm, anh đi đâu vậy!”

Người đàn ông vô cùng lạnh nhạt trấn áp phản kháng của cô gái nhỏ: “Lên giường, yêu cầu vừa rồi của em.” Giọng điệu rất bất đắc dĩ, khiến An Lai cảm thấy cứ như mình đang nháo loạn vô lý vậy.

Viên Thanh Cử ném cô lên giường lúc hai chân cô còn đang quẫy đạp, khóe miệng cong lên ở góc độ cô không nhìn thấy, mới hơn chín giờ, thời gian còn rất sớm!