Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?

Chương 106




2 vợ chồng tạt vô 1 quán bún trên đường ăn qua loa, tranh thủ chạy qua nhà nội nữa.

- Nội gặp anh rồi mà giờ nội còn muốn gặp em, có khi nào bị la ko?

- Thì em qua gặp đi thì biết, bị la thì nghe chung chứ có gì đâu mà em lo.

2 đứa qua nhà nội, bà nội ở với gia đình chú thím út, nhưng lúc đó nhà ko có ai chỉ có nội và cô giúp việc đang lau nhà thôi. Hai đứa thưa nội xong thì ngồi đó, cô giúp việc lau nhà xong bưng cho 2 ly nước sâm.

- Hai đứa ngồi chờ nội chút!

- Dạ.

Nội có nhai trầu, nhưng ít thôi, cái gì cũng hiện đại, thậm chí 80-90 tuổi nội cũng biết xài điện thoại di động nữa, nội khá giả là tại ngày xưa ông bà cố đều giàu, cả bên nhà ông nội cũng giàu, đất đai nhiều, 1 phần bà nội cũng biết kinh doanh nên tiền đẻ tiền. Nhưng những giá trị truyền thống của nội cũng khắt khe, nghe nói là ngày xưa má Vinh có bầu trước thì lúc rước dâu bị bắt đi cửa sau đó, mà nói chung nội chỉ thương lứa cháu chắt sau này chứ với con thì nội nghiêm lắm, ai cũng sợ. Tôi hay giỡn nói nội là lão phật gia.

Tôi đi vô trong rồi lấy ra 1 phong bì.

- Ra riêng thì cần mua nhiều thứ lắm, nội cho.

Nội đẩy phong bì (cũng dày lắm) về phía 2 đứa

- (Vinh) Dạ tui con cảm ơn nội.

- Ừ, nội nói chuyện với thằng Vinh rồi, nhưng mà nội biết nó cũng ăn chơi lắm nên nội muốn nó dắt con qua, cái này là cho 2 đứa chứ ko phải 1 mình nó.

- Dạ, con cám ơn nội.

- Cứ mua những cái cần mua, lỡ thiếu thì nói nội. Chuyện thằng Vinh ko đi làm ở chỗ ba nó nữa thì đó là chuyện giữa nó với ba nó, nhưng nếu khó sống thì nói để gia đình cùng nhau giải quyết. Chứ chuyện má tụi con thì cả cái nhà này ko ai lạ, chỉ là nội nó chưa dám chửi thôi.

- Dạ, nhưng cũng là tại con, tại con nói lại má …

- Con khỏi thích, nội cưới má chồng con về đây 40 năm rồi, lạ gì nữa.

- Dạ, con cảm ơn nội thương con.

- Nhà này hễ cháu là đứa nào cũng thương đều. Đứa nào khó khăn nội đều cho tiền, giờ nội già rồi, tiền để nhiều làm gì nữa. 2 đứa coi nhà cửa sao rồi thì cũng phải báo 1 cho ba má 1 tiếng nghe.

- Dạ.

- À, vợ thằng Vinh, ở riêng nó có ăn hiếp hay là mèo mỡ gì nhớ nói nội, nội xử cho. Chứ con đi nói với má nó cũng như ko thôi.

- (Cười) Dạ.

- Tối nay 2 đứa ngủ đâu?

- Dạ nhà con.

- Ăn cơm chưa?

- Dạ rồi.

- Đồ trong phòng, cứ vô tắm đi rồi thay đồ, đồ dơ để đó ở đây giặt luôn. Rồi về nhà con sớm đi, ngủ nghỉ. Nhưng mấy đứa nói chuyện với mẹ con chưa?

- Dạ chưa.

- Nói khéo khéo nha con, dù sao thì mình bên chồng sao cũng ko phải cái gì cũng chạy về nói mẹ mình, mẹ mình buồn đó con.

- Dạ.

Tôi ko biết là nội đang dạy tôi đừng chạy về méc mẹ hay là nội có ý tốt, nhưng tôi là người thần kinh yếu, cứ cái gì tôi cũng nghĩ thiên về hướng tích cực hơn. Đó cũng là 1 trong những lý do khi gặp chuyện ko đúng suy nghĩ tôi hay bị rơi vô trạng thái tuyệt vọng, nghĩ là thế giới quay lưng với mình.

2 vợ chồng thưa nội đi về nhà, trên đường về tôi vẫn cứ mãi nghĩ tới ngôi nhà và những đứa trẻ của tôi khi nãy

- Anh, mua nhà và mua đồ xài thôi nha, nệm thì liên hệ với mẹ, tủ giường bàn ghế thì dì 2 với cậu 3. Khỏi mất công bị mua lầm, mà người nhà chắc rẻ.

- Uhm.

- Ko biết bà nội cho mình bao nhiêu tiền nữa.

- Chắc anh nghĩ cỡ 50 - 100tr đó.

- Nhiều quá dạ.

- Nói chung anh vẫn xoay được, nhưng mà nhà cho thì anh lấy thôi, ko lấy ông bà cha mẹ nói mình khi dễ.

- Có khi nào người ta ko bán ko anh?

- Ko thì mình tìm nhà khác, tầm tiền đó, ko phải khu trung tâm thì cũng có nhiều sự lựa chọn mà. Trưa này anh cũng có đi vài căn rồi, thấy cũng được lắm. Mà thấy căn đó chung cư đúng ý em, thì anh chờ em về đi chung. Ko bán thì anh chở em đi coi căn khác.

- Nhưng em thích căn đó.

- Em thích là vì em chưa coi căn nào mà.

- Ko phải, em thấy đẹp và hợp với mình … Em sẽ mua mấy chậu bông nhỏ để ngoài ban công.

- Rồi người ta ko bán thì làm sao? Em mua nhà chứ đâu phải mua cá mua thịt, anh nói rồi 1 tỷ 2 còn cao hơn thì thôi. Em đừng có như vậy.

- Em có làm gì đâu, chỉ là em thích thôi mà.

- Ừ, thì anh nhắc em vậy. Sau này mình ra ngoài ở, mình phải tự lập, 2 vợ chồng thôi, đừng có nghĩ tới chuyện dựa vô ba mẹ nữa. Anh vẫn chịu trách nhiệm lo cho em, em đi làm thì em cứ xài thôi nhưng ko phải muốn cái gì cũng được, ko được lại phản ứng thái quá. Đó là nguyên tắc ra riêng thứ 1.

- Xùy.

- Anh nói thiệt, chỉ có em với anh, em phải thương anh. Anh cũng thương em.

- Biết rồi mà, em sẽ đi làm về đi chợ nấu cơm, tối 2 đứa sẽ ăn cơm, xong rồi coi tv, nghe nhạc.

- Anh hy vọng vậy, nhưng nếu em mệt thì ăn ngoài, ko sao cả.

2 vợ chồng đang nói chuyện thì Vinh tấp xe vô lề, nghe điện thoại.

- Alo! – Ko, tôi ko cần đồ anh xài rồi, tôi sẽ mua đồ mới, 1 tỷ 2, cao hơn 1 triệu tôi cũng ko mua. – Có chứ, nếu đồng ý sẽ chồng tiền luôn, ko cọc gì hết. – Một tuần tới 10 ngày để anh dọn nhà, vì tôi cũng đang cần nhà mà. – Tôi có tiền sẵn, càng sớm càng tốt. –Ok, chào anh.

- Ủa, bên đó gọi hả anh?

- Uhm, chúc mừng em, người ta chịu bán rồi!

- Yeah!

- Lúc nãy kêu 1 tỷ 250 để lại tủ giường, bếp và sofa. Nhưng anh ko chịu.

- Thôi được rồi, vậy là em vui rồi, em mừng lắm. Em thích lắm.

Tôi ôm siết ông Vinh úp mặt vào lưng của ổng, giữa đường xe tấp tập vậy mà tôi thấy thật yên ả và dễ chịu làm sao. Cảm giác thích lắm.

- Lát chuyện nhà cửa để anh nói nha, em nói tùm lum là mẹ biết mẹ buồn đó nha.

- Là sao?

- Là chuyện lý do mình ra ở riêng đó, ngày mai em đi làm sáng thôi, xin nghỉ buổi chiều đi, còn đi chồng tiền với anh.

- Uhm, em biết rồi.

- Em có muốn đứng tên nhà ko?

- Sao anh hỏi em? ko phải 2 vợ chồng đứng tên chung hả?

- Thì anh hỏi đó, anh cho em đứng trước.

- Thôi, em ko quan trọng đâu. Miễn sao anh đừng làm em buồn thì 1 mình anh đứng cũng được. Mà thôi, em suy nghĩ lại rồi, phải đứng chung ko thì anh mê em nào anh đem nhà cho nó nữa thì chắc chết!

Hai vợ chồng về nhà, nói đêm đó ngủ lại mẹ vui lắm cũng ko nghi ngờ. Rồi ông Vinh lại tâm sự với mẹ như mọi khi, dẫn vòng vo tam quốc rồi nói lý do dọn ra ở riêng

- Sao lại ra ở riêng?

- Dạ, tại con muốn vậy mà mẹ. Con cũng nói với ba má con rồi, ba má con cũng ko phản đối.

- Nhưng ai ở với ba má con? Nhà con có ai đâu?

- Con bán cái lại cho bé út rồi mẹ ơi, nữa nó lấy chồng rồi ở đó luôn.

- Có thiệt là do con muốn ko? Hay là có chuyện gì?

- (Cười) Dạ, đâu có gì đâu mẹ.

- Con Dung có làm gì ko?

- Dạ ko đâu mẹ.

- Ừ, rồi tính chừng nào coi tìm nhà, mẹ kiếm phụ cho.

- Tụi con tìm được rồi mẹ.

- Hả?

- Dạ, tìm được rồi.

- Ở đâu?

- Dạ chung cư, quận 12 mẹ, mẹ hỏi tiểu thư của mẹ kìa, coi mua nhà mà hớn hở để bị ép giá đó mẹ.

- Con Dung đâu?

- Con đang ủi đồ!

- Xuống biểu!

- Chờ con chút!

Tôi ủi xong mấy bồ độ mặc đỡ, rồi xuống nhà, ngồi kế bên Vinh

- Sao mấy đứa nhà cửa là chuyện lớn mà sao lại ko nói gì hết vậy?

- (Tôi thục vào tay Vinh)

- Có đi coi thầy ko?

- Dạ tụi con thấy nhà cửa là duyên rồi mẹ, với lại nhà chung cư mà, cục đất là của chủ đầu tư chứ.

- Mấy đứa nói hay quá, đặt cọc chưa?

- Mai tụi con chồng tiền lần 1.

- Trời đất ơi, 2 đứa này …

- Thôi, mẹ khỏi la nữa mẹ giảm giá nệm và sofa cho con được rồi. Còn tủ giường bàn ghế con qua dì hai cậu ba.

- Mua nhà bao nhiêu? tiền bạc đủ ko? Mày ngồi cho đàng hoàng lên coi!

- Đủ rồi mẹ, con lo xong rồi, có gì cần tụi con sẽ mượn thêm mẹ.

- Ừ, có gì nói mẹ.

- Dạ, con cảm ơn mẹ.

- Để mẹ đi coi thầy cho, dọn nhà ngày nào thì hợp, đem cái gì vô trước, mấy cái đó chắc còn lâu 2 đứa mới biết!

- Dạ, được thì mẹ con giúp dùm con cái đó thôi.

- Chừng nào người ta giao nhà?

- Dạ, để con coi, ngày mai chồng tiền xong làm hợp đồng, chắc con nghĩ ko quá nửa tháng. Nghe nói bên đó họ cũng cần tiền gấp về Đà Lạt sống.

- Uhm, có gì nói mẹ mẹ coi cho. Mà ra ngoài ở riêng, lo bao nhiêu thứ, 2 đứa cũng phải biết tính toán chi tiêu đàng hoàng, nhất là con Dung nè, ko được thích đâu xài đó nữa. Mỗi tháng tiền điện, nước, tiền cáp, tiền gas tiền đường muối, gạo … Là phụ nữ thì phải biết lo mấy cái đó. Rồi cơm nước đàng hoàng, ko có ăn ngoài nhiều được đâu, chưa kể mai mốt còn có con, mà có con chắc phải thuê thêm người về phụ.

- Mẹ, mẹ … để con được trải nghiệm đi mẹ, mẹ lo cho con con cảm ơn lắm, thương mẹ nữa nhưng 2 đứa con lớn rồi mà. Con nghĩ con sẽ làm được mấy điều mẹ nói. Con cần con sẽ nói mẹ giúp con, nhưng con lớn rồi, mẹ đừng lo cho con nhiều như vậy nữa, con phải lo cho mẹ mới phải.