Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?

Chương 18




Tiếp tục như vậy, mơn trớn, nhẹ nhàng đến dịu dàng, còn cô gái 18 tuổi như tôi chỉ biết tận hưởng lần đầu tiên của mình, ướt át đến hoang dại, mềm mại đến đê mê. 

Cuối cùng chúng tôi cũng thuộc về nhau, hay nói đúng hơn là tôi đã thuộc về người con trai này. 

- Em ko sao chứ?

- Có, em đau, rát mà em hơi sợ nữa. 

- Thương em, cảm ơn em, xin lỗi vì làm em đau. 

- Ai thương nhau cũng như vậy hả anh?

- Ko hẳn, nhưng anh thực sự mong em đừng bỏ anh.

- Sao em lại bỏ anh?

- Anh ko biết nữa, tại anh bị 1 lần rồi nên anh sợ. 

- Em với anh như vậy có phải là sớm quá ko anh? Em hư hỏng quá ko anh? 

- Em thấy hối hận rồi à?

- Ko, em sợ thôi. 

- Anh sẽ thương em mà, em ko để em phải buồn đâu, anh hứa. 

Tôi nằm co ro trên giường, tấm ra màu xám đã bị bẩn. Tôi nhìn anh, 1 nỗi lo sợ sau cơn mê tình ái. Tôi nhớp nháp và hơi đau, hơi thốn, anh lại hôn môi và hôn trán tôi. 

- Anh ko biết là anh thương em nhiều đến mức nào nữa. Lúc nào anh cũng muốn đc bên em, hay mình cưới nhau đi em. 

- Thôi, em chưa học xong cấp 3 nữa, em chưa muốn, chưa nghĩ tới. 

- Uhm, nếu em chưa nghĩ tới thì thôi vậy. 

Sau đó anh thay rap trải giường và anh còn tắm cho tôi nữa, anh chở tôi đi ăn gà ác tiềm.

- Chưa bao giờ anh muốn ở gần 1 người con gái như lúc này. 

- Vì lần đầu tiên của em sao? 

- Ko, một phần vì em đã đồng ý chuyện này. Anh thấy mình thuộc về nhau, anh ko muốn xa em. 

- Anh có thích ko?

- Có chứ. 

- Em cũng thấy thích, nhưng lần sau sẽ ko đau như lần này phải ko?

- Thử sẽ biết bé. 

Anh cầm tay tôi lên, hôn nhiều lần. Cứ như vậy, thỉnh thoảng chúng tôi làm tình với nhau, chúng tôi yêu nhau ko phải vì sex nhưng xác nhận là sex tăng thêm hương vị của tình yêu. Càng ngày tôi càng dạn dĩ hơn, các tư thế này nọ cũng biết hơn 1 chút, trong những lần gần gũi tôi cũng cố gắng làm cho người yêu thỏa mãn như cách anh làm tôi sung sướng vậy. Lúc này thì tôi đúng là đã trở thành 1 người phụ nữ, phổng phao hơn 1 chút. Tháng 8 rồi, cũng là lúc đăng ký đi học lại, anh cũng là người đưa đón, làm thủ tục này nọ cho tôi. 

- Hôm nay anh thấy em ăn nhiều, em ăn nhiều vậy có đau bao tử ko? 

- Em ko thấy đau, đồ ăn ngon mà. 

- Uhm, coi chừng đau bao tử nha. 

- Sao lúc này em ăn gì cũng thấy ngon, em đang ăn cái này vẫn thèm cái khác đó. 

- Hahah, uhm ăn nhiều đi cho mập chút nữa, có da có thịt chút, xấu chút ko ai để ý thì anh đỡ lo. Anh sẽ đi cày kiếm tiền cho em ăn mà. 

- Anh nói đó nha. 

- Mà tháng này em bị kẹt ko bị nổi mụn hả? 

- Em chưa bị mà.

- Ủa, ko phải em bị khoảng 26, 27 sao? Nay là 20 tây rồi. 

- Chưa, em chưa thấy. 

- Em, hay là em có em bé?

- Cái gì?

Bốn mắt nhìn nhau, tôi bỏ luôn tô bún thịt nướng đang ăn ngon. Lo sợ, hoang mang tột độ, tự dưng tôi thấy bao tử đau, tim đập nhanh, muốn làm mệt. Anh chở tôi về nhà.

- Anh ghé nhà thuốc đi, em mua đồ thử.

- Uhm, em đừng lo quá, nhìn em tự nhiên xanh làm anh sợ. 

- Hay mua 10 cái đi, thử có chính xác ko?

- Uhm, tùy em. 

Tối đó về nhà, tuy lo sợ, suy nghĩ nhưng bụng vẫn đói meo, tôi bới 1 tô cơm lúc 9h ăn với trứng chiên cũng thấy ngon, ăn xong còn uống 1 ly sữa nóng nữa. 

- Dạo này con chịu ăn đêm quá ha. (Ngoại xuống bếp khi thấy tôi đang rửa tô)

- Ăn quá rồi mập, lại khó giảm cân, ăn vừa vừa gì mà 1 tô cơm còn thêm 1 ly sữa, lúc trước có ăn đc như vậy đâu? (Mẹ nói vọng vô từ nhà trước). 

Tôi chỉ biết im lặng, lòng rối bời.Chạy lên phòng, tôi lấy mớ que thử ra, đọc hướng dẫn sử dụng, trong đó có lưu ý là que thử sẽ chính xác nhất vào lúc sáng sớm, vậy mà tôi vẫn thử hết 3 cái … đều có 2 vạch, 1 hồng đậm 1 hồng lợt. Tôi như muốn phát rồ lên, sao lại như vậy, nhớ là có đọc qua cách tính ngày rồi mà. Nhưng tôi lại tự an ủi mình rằng là do mới ăn, mà ban đêm nên que thử sai. Ráng ngủ tới sáng dậy, chắc ko có đâu. 

Tôi rối trí với 1 đống câu hỏi, nếu có bầu thì phải làm sao? Ngoại và mẹ phải làm sao? Làm sao mà tôi đẻ được, làm sao mà tôi nuôi đc 1 đứa bé, cưới thôi tôi còn chưa nghĩ tới nữa là. Tôi chưa học xong nữa mà. 

- Em ngủ chưa?

- Em ko ngủ đc.

- Sao nãy hứa với anh rồi mà.

- Em hứa gì?

- Hứa là yên tâm, ngủ sớm mai thử mà. 

- Em mới ăn cơm xong, giờ em nằm nè. 

- Còn ăn cơm nữa hả? Coi chừng đau bao tử. 

- Em biết rồi, giờ em ngủ đây. 

Tâm trạng lúc này chỉ toàn hoang mang, tôi thậm chí còn ko còn thú nhắn tin với anh, tôi cũng ko thèm kể anh nghe về chuyện đã thử 3 que rồi … lại bậc nhạc mạnh tôi cố ngủ, nằm 1 hồi nhìn đồng hồ đã hơn 2h, tôi mỏi mòn. 

Tôi chạy xe tới nhà anh, sau khi đã thử 4 que vào sáng sớm, mắt muốn nổ đom đóm khi tất cả đều 2 vạch. 

Tới nhà anh tôi bấm chuông lien hồi, anh ngáy ngủ ra mở cửa. 

- Mới chưa 8h em qua sớm vậy?

Ko nói ko rằng tôi luồng qua người anh chạy thẳng vô toilet, anh dụi mắt chạy theo. 

- Sao em?

- Em thử rồi, 2 vạch hết, giờ em thử hết 3 cái này. (tôi tiếp tục thử cho hết 3 que còn lại) 

Kết quả vẫn vậy, 2 vạch hết, tôi bù lu bù loa lên.

- Em ko muốn sống nữa, hay anh chạy đi mua thêm đi, chắc gì đúng.

- Em ăn sáng chưa?

- Chưa, em đói lắm nhưng tại phải thử nên em chưa ăn.

- Em bình tĩnh, như vậy chắc là em có em bé rồi. 

- Em ko thích. 

- Em ko thích có con với anh sao?

- Em ko thích có con, em phải học nữa. 

- Anh sẽ cưới em, đẻ xong sẽ học tiếp. Cần thì đi du học. 

- Em ko thích! 

- Giờ phải làm sao?

- Em ko biết, em ko biết! 

Tôi vừa nói vừa khóc tu tu, bụng thì đói. 

- Ko phải là đã canh ngày sao?

- Em ko biết, tháng này có gần nhau mấy lần đâu. 

- Giờ nên đi khám bác sĩ, anh chở em đi khám. 

- Chắc em chết. 

- Em mà chết chắc anh chết theo, em ko thương anh sao?

- Em đói. 

Y như rằng, ăn sáng xong anh chở tôi chạy qua bệnh viện Từ Dũ khám …. Kết quả làm tôi muốn tự sát, kết luận có hình ảnh túi ối trong buồng tử cung, hai buồng trứng bình thường, thai khoản 5 tuần tuổi . Tay chân bủn rủn, nặng nề ko tả, trong khi nhìn qua anh thì mặt anh rõ vẻ rạng rỡ.

- Trời ơi, em mới đăng ký đi học lại có 3 ngày mà 

- Anh mình cưới nhau đi, anh nói ba mẹ anh về SG nha?

- Em ko cưới đâu! 

- Vì sao? Em ko thương anh sao?

- Vậy anh có thương em ko? Em chưa làm mẹ đc. 

- Anh thương nên anh mới muốn cưới em, anh sẽ chăm sóc cho mẹ con em mà. 

- Em ko thích, anh đừng nói nữa. 

- Vậy em tính làm sao?

Cuộc trò chuyện dai dẳng trên đường về, chúng tôi cãi nhau, lần hiếm này cãi nhau tùm lum. Cảm giác của anh thì vui khi có con, anh nói ko gì tuyệt hơn khi tình yêu có trái ngọt, con trai hay con gái cũng đc, anh đủ điều kiện để lo cho tôi, tôi có thể cưới có thể ko cưới nhưng anh lo đc hết. Nhưng rõ rang rồi mà, tôi ko muốn đẻ, ko muốn cưới.