Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?

Chương 48




Tôi nằm cạnh mà cứ nhìn, rồi rờ trán anh, Vinh của tôi chắc chỉ ngủ vì mệt thôi vì khi khi tôi rờ trán ảnh vẫn nắm tay tôi. Nằm 1 hồi tôi thấy ảnh mát hơn và có xuất hồ hôi, cũng ngủ sâu rồi. Tôi ngồi dậy lấy khăn nhún nước ấm để lau cho. Cảm giác thích đến lạ, đó giờ mình chưa có lo lắng hay chăm sóc ai như vầy cả, chắc chỉ cảm sốt nhẹ thôi chứ Vinh mình phong trần lắm mà. Cứ ngồi nhìn anh, tự nhiên nghĩ tới lời bài 1 bài hát ngoại quốc dịch lại có đoạn

“Em tin rằng đó là sự thực, 

Rằng em đang ngắm nhìn anh khi anh đang ngủ say. 

Và anh là của em. 

Hay là một giấc mơ, hãy nói cho em anh cũng có cùng nhịp đập với em 

Vì bây giờ tim em đang bừng cháy lên một ngọn lửa bất diệt. 

Hãy gọi tên em. Để em có thể cảm thấy sau cơn mưa trời lại sáng. “

Lãng mạn quá phải ko, trời bắt đầu mưa nữa. 1 buổi chiều yên bình và thật đẹp, khoảnh khắc tôi ko bao giờ quên trong cuộc đời này, tôi biết thêm ko phải cứ ôm cứ hôn mới là hạnh phúc, nhìn người ấy ngủ cũng là 1 điều rất tuyệt vời nữa. Chợt tôi lại nghĩ về Thái, lần thứ n, chưa bao giờ tôi quan tâm hay lo cho anh, chưa bao giờ anh được tôi nấu cơm cho, chưa bao giờ tôi nhìn anh ngủ, thậm chí nhà tôi anh còn ko biết ở đâu mà … Tất cả những điều đó chỉ toàn là Thái dành cho tôi, có phải tôi đã quá vô tâm trong chuyện tình đầu, tôi ko có kỷ năng yêu, tôi chỉ biết nhận mà ko biết cho …. Nhưng duyên số có cả rồi, con Tiên nó nói nó cũng ko thích cưới mối tình đầu, mối tình đầu sẽ là 1 nấc thang hay 1 cánh cửa để khám phá cuộc sống thôi, nếu như yêu 1 người ngay lần đầu tiên mà cưới luôn thì đó là cả 1 hối tiếc …. Tôi ko tin nó, tôi vẫn mang cảm giác có lỗi ấy nhưng bù lại thời gian cắn rứt đã dần được lấp đầy bởi người con trai đang nằm đây, trong phòng của tôi, trên giường của tôi. Tôi sâu chuỗi mọi chuyện thì quá bất công và đáng thương cho anh Thái nhưng tôi đã làm đúng, tôi ko phiền anh, ko níu kéo anh, tôi luôn tâm đắc về hành động của mình sau khi chấm dứt. Và hơn cả, thành tựu của tôi là thẳng thắn đường hoàng nhắn tin hay gọi điện cho anh với tư cách người yêu cũ. Ngày xưa tôi còn ngu quá, may mà gặp anh Thái, gặp 1 người xấu xa là tôi tiêu đời luôn rồi. Như đã nói, Vinh là hiện tại và Thái là kỷ niệm, tôi ko ngoại tình, tôi ko bắt cá 2 tay vì tôi làm gì đủ trình độ, tôi yêu Vinh muốn làm vợ của Vinh, nhưng chưa bao giờ tôi quên Thái, sau này cũng vậy.

- Nghĩ gì vậy bé?

Giọng nói mệt mỏi kia làm tôi giật mình khi đang ngồi suy nghĩ.

- Em nghĩ về anh, về em ….

- Nghĩ gì?

- Tất cả, duyên số hết phải ko? Anh đỡ chưa?

- Uhm anh đỡ, hơi nhức đầu 1 chút.

- Ngủ gần 3 tiếng rồi đó!

- Lâu dữ vậy hả? Nãy giờ em có làm gì anh ko?

- Em hiếp dâm anh!

- Hahha, úi, anh cười anh nhức đầu quá.

- Em chưa bao giờ cho ai ngủ trong phòng em, trên giường em.

- Thì sao?

- Em chưa bao giờ lấy cơm cho ai ăn, chưa bao giờ làm thuốc cho ai uống, chưa bao giờ thấm khăn ấm lau đầu cho ai.

Vinh cố gắng ngồi dậy ôm tôi, hôn tôi, tôi gục đầu vào ngực Vinh.

- Chỉ anh thôi nghe, anh cấm làm những việc như vậy cho thằng nào nữa!

- Còn nữa, chưa bao giờ em ngồi nhìn ai ngủ lâu như vậy.

- Rồi rồi, đừng nói nữa, anh sắp khóc rồi.

- Em nói thiệt, anh đừng phá cảm xúc của em. Đang lãng mạn nha, trời mưa kìa!

- Rồi, vậy em muốn sao nữa.

- Em quyết định rồi, em sẽ khám chữa bệnh, sẽ ăn uống bồi bổ tăng cân, sẽ khỏe mạnh để làm đám cưới với anh!

- Cám ơn em.

- Đừng cám ơn em bằng lời.

- Uhm, anh hứa gì anh nhớ hết mà.

- Em cũng vậy. Nhưng nếu sáng mai anh còn mệt thì..

- Suỵt, im lặng, đang lãng mạn đừng phá cảm xúc của anh!

Tôi cười khúc khích, định nói mai nếu còn mệt thì đừng qua chở tôi vậy mà ổng tài lanh lắm, nhảy vô miệng tôi luôn! Chúng tôi cứ vậy ngồi ôm nhau 1 hồi, hôn nữa. Hic, tay chân ông Vinh bắt đầu sờ soạng nắn bóp lung tung …

- Anh à, mình ngưng 1 thời gian mà.

- Anh xin lỗi, anh quên, …

- Uhm, em biết, nhưng anh cố gắng nha, với lại lỡ mẹ em về sau.

- Uhm, chữa xong bệnh là em phải bù cho anh.

- Uhm em biết rồi.

Tôi lấy cho Vinh viên thuốc nhức đầu, tôi gọt trái cây cho ảnh ăn nữa. Chiều 2 tạnh mưa 2 đứa chạy đi ăn cháo lòng, trời lạnh lạnh ăn cháo lòng ngon lắm.

Vinh dặn dò tôi đủ thứ, anh dặn tôi ko được mặc cảm, ko được nghĩ chuyện gì 1 mình, ko được giấu anh khi có chuyện buồn. Ngày mai anh sẽ qua chở tôi đi, vì tôi đi 1 mình anh ko an tâm. Anh nói bất cứ việc gì trong khả năng của anh, anh sẽ làm hết, anh ko để tôi khổ hay buồn. Còn tôi, chỉ cần giữ gìn sức khỏe để khỏe mạnh yêu anh thôi.

Ngày chủ nhật hôm nay thật có ích, tôi có nhiều cảm xúc khác nhau nhưng nếu hôm qua đi khám mà hôm nay đi xét nghiệm thì tôi đã ko có 1 ngày mưa đẹp như tranh, để được nghe được cảm thấy những động lực vô hình mạnh mẽ dễ sợ. Ngày hạnh phúc, nhẹ nhàng. Ngày mai tôi sẽ tự tin, cho dù tôi chỉ là 1% để hy vọng ko bị ung thư, chỉ cần Vinh bên cạnh tôi sẽ vượt qua hết!

Tối Vinh chở tôi về, chào mẹ rồi gã cũng đi về, chắc cũng còn mệt, nhìn mà thấy thương.