Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?

Chương 87




2 đứa nằm đó, đứa thì vỗ vỗ vai đứa đang nấc tức tưởi, lâu lâu lại ngồi dậy quẹt nước mắt và uống bia. 5 lon mà tôi uống hết 3 lon, con bạn thì 2 lon dang dở. 

- 9h rồi, tao về coi đóng cửa tiệm, mày muốn đi tiếp thì tao chở mày về chốt sổ xong đóng cửa, rồi đi tiếp. 

- (gật gù) Cảm ơn mày.

- Nè mày lấy điện thoại nói với má là đi chơi với tao đi, để má khỏi trông. 

Con Tiên đưa điện thoại tôi bấm số cho mẹ, cố hắn giọng để mẹ khỏi phát hiện.

- Mẹ hả? 

- Uhm, điện thoại con hết pin à?

- Dạ bị giật rồi, rớt xuống đường xe cán nát rồi. Sẵn con Tiên nó chở con đi chơi xả xuôi.

- Sao bị giật điện thoại mà giọng tỉnh queo vậy, đừng có nói dóc mẹ, mà sao lại con Tiên, ko phải con đi với thằng Vinh sao?

- Dạ thôi con về kể mẹ sau. Con gọi để mẹ khỏi lo.

- Ko lo, sao giọng nghe khịt quá vậy, lại chửi lộn với nó rồi hả? 

- Con về nói sau mà, vậy nha mẹ. 

Bị mẹ lật tẩy rồi, tôi lau nước mắt, tắt máy, vô toilet rửa mặt, nhìn vô kiếng thấy con đàn bà trẻ nhu nhược đáng ghét, chỉ muốn vỗ cho vài cái tát để nó tỉnh người ra! Chỉ giỏi về nheo nhẻo với mẹ và làm phiền bạn bè. 

Chúng tôi chạy về nhà thuốc, con Tiên chốt sổ cho nhân viên về sớm. Mới 9h40 đã đóng cửa.

- Giờ mày muốn đi đâu, tao chiều! 

- Đi đâu giờ? Chỉ là tao sợ đêm dài tao ko ngủ được lại khóc lóc thôi.

- Ok, lâu rồi ko bar, đi bar ko? Hôm bữa tao còn nửa chai rượu trong Gossip, lúc đi với anh C (bạn trai cũ Việt kiều của con Tiên), chắc cũng cả nửa năm rồi. Đi ko?

- Ừ đi.

- Đi nhảy nhót thì vui lên đi, ủ rũ tao đuổi về. Bữa nay tao mời. 

Tôi gượng cười gật đầu 

- Giờ thân xác tao giao cho mày, mày muốn đặt đâu tao ngồi đó. 

Con Tiên nó lo xa lắm, 2 đứa con gái ko đi xe máy, đi taxi lát về cho an toàn. 2 đứa đi ra TRần Hưng Đạo.

Hơn 10h, bar bắt đầu đông khách. Thời trước tôi toàn đi No.1 này nọ chứ đã có mấy cái này đâu. Tự nhiên người say say tôi lại thấy hứng thú, từng tốp các bạn trẻ ăn mặc sành điệu, trai gái dập dìu, chắc là đa số cũng cắn thuốc hết rồi, vào đến cửa đã nhảy như người có gắn động cơ vậy. Cũng vài năm ko bar, con Tiên thì cũng chỉ sau khi đi du học mới bị rửa mắt rửa mặt mới chịu chơi ra chứ lúc trước có biết đâu, thôi thì vui 1 bữa cái đã rồi tính. Nhạc cứ bập bùng, khoảng 11h là cao trào của những chuyến bay đêm, nhạc mạnh nhất và hay nhất, đó cũng là thời điểm lý tưởng của những con bay – lúc thuốc lên. 

2 đứa lấy nửa chia rượu, được 2 bạn thanh niên trẻ phục vụ tận tình từ khăn lạnh đến trái cây, mời cả thuốc nữa nhưng 2 đứa ko hút thuốc. Cũng nhún nhảy theo nhạc, lâu lâu hưởng ứng vài tiếng hú cho bằng chị bằng em. Vì trong đó nó ồn nên con Tiên toàn bấm trên điện thoại khi muốn nói chuyện với tôi 

- Tao thấy có 2 anh đang để ý tao với mày thì phải.

Tôi cười rồ dại đúng 1 con say, xoá text và bấm lại.

- Mày thì được chứ như tao có chó nó thèm.

- Sao mày lại nghĩ như vậy?

- Ừ thì chồng chán chồng chê thì là thứ bỏ đi! 

Nó tát cho tôi bạt tai tỉnh người, ghé vô tai tôi hét 

- Mày nghĩ về mày như vậy nữa thì về, dẹp hết, vì 1 thằng chồng như vậy mà mày tự hạ thấp bản thân. Đi về. 

Tôi nhận thấy mình đi xa quá, nên xin lỗi nó. Nó lại vuốt vuốt mặt chỗ nó đánh tôi, vỗ đầu tôi mấy cái, tiếp tục sử dụng cái điện thoại 

- Mày muốn thằng nào yêu thương mày thì mày phải yêu bản thân mày trước. Tao ko xúi dại nhưng chồng mày ko tốt, mày cứ hưởng thụ, xã stress đi, miễn ko làm gì sai là được. 

2 đứa đang lúi cúi bấm điện thoại thì 2 đối tượng đã đứng gần, ngước mặt lên tôi giật mình. Thề với lòng, tôi thấy mắc cỡ vô cùng, ko son phấn, ăn mặc lạc tông, chưa kể là gái đã có chồng, tôi cảm thấy ngại khi đong đưa kiểu này, lỡ có ai mà thấy chắc tôi chết quá. 

2 anh cũng ngoài 30, nhìn cũng phong độ và khá nhã nhặn, kêu bồi 2 ly cocktail mời tôi và Tiên. Cố gắng giao tiếp bằng lời nói, hét lên 1 cách khó khăn 

- Mạn phép cho tụi anh mời 2 em, đi có 2 người thôi đừng uống rượu mạnh, uống cocktail đi cho đỡ say.

Tôi và con Tiên ko từ chối, nhận 2 ly pha mà cảm thấy e dè vô cùng, mục đích ban đầu là xả stress chứ ko phải là mấy cái kiểu làm quen thế này, với tôi thì qua rồi thời đó. 

Tôi gỉa bộ ôm miệng ra hiệu mắc ói, gật đầu xin phép rồi chạy vô toilet, con Tiên cũng lật đật theo sau 

- Về thôi Tiên.

- Mày chán nhanh vậy?

- Ừ, ko chán nhưng tao ko nghĩ sẽ như vầy, tao ko muốn làm quen kiểu này, tao đã có chồng rồi.

- Đã ai làm quen đâu? Người ta mới mời 2 ly thôi mà.

- Nếu ông Vinh mà thấy ….

- Mày im đi, có khi thằng chồng mà mày luôn tôn trọng, luôn chung thuỷ với nó thời gian qua nó banh chành rồi. Bao giờ mày mới tỉnh ra vậy Dung?

- Tao biết, nhưng tao thấy ko thoải mái, hay về đi Tiên.

- Ok, ra đó chào người ta 1 tiếng rồi tính tiền về. 

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì con bạn đồng ý ra khỏi nơi này, tôi nhớ lại lúc tôi hư hỏng, rùng mình, chẳng phải bar là nơi trai gái họ dễ dàng lao vào nhau quá sao? Nếu ko muốn mình hư hỏng thêm 1 lần nữa thì tôi nên dừng lại, tôi tự biết mình là 1 đứa yếu đuổi tới cỡ nào, với những phút yếu lòng tôi sẵn sàng trở thành 1 con người khác, mà tôi lại ko muốn cảm giác day dứt hối hận cắn rứt theo chuỗi ngày sau đó. Tôi lớn rồi, ko phải mười mấy 20 tuổi đầu nữa mà có thể có những hành động thiếu suy nghĩ. 

Con Tiên và tôi đóng màn kịch say và đi về, dù gì phép lịch sự tối thiểu chúng tôi vẫn ra tính tiền, chào 2 người mới quen. 

- Thôi, 2 em mệt thì về nghĩ, hôm nay anh mời.

- Dạ thôi, kỳ lắm, tụi em với anh chưa có quen tự nhiên mời..

- Mời rồi sẽ quen mà, tụi em có thể cho anh biết tên ko?

- Em là Tiên, đây là bạn em – Dung.

- À, anh là Khiêm còn đây là James – em họ của anh.

- Dạ, vậy cảm ơn anh, chào 2 anh! 

- Ok, chào 2 em. 

Chỉ có con Tiên nói, tôi giả vờ say chỉ biết cười và gật đầu chào. Rồi 2 đứa len lỏi thoát được đám đông đang nhảy nhót tưng bừng, ra tới bên ngoài phải nói là toát mồ hôi, tiếng xe chạy còn dễ chịu gấp mấy lần âm thanh chát chúa trong đó. Tim tôi đã nhịp nhàng trở lại, ko vỗ ầm ầm theo nhạc nữa. Con Tiên và tôi chuẩn bị đón taxi về. 

- Tiên ơi! 

Ôi trời ơi, 2 cái đuôi kia đã bám theo, chắc là xin số phone đây mà. May quá, hôm nay tôi ko có điện thoại. 

- Dạ có gì ko anh?

- Nếu 2 em thấy tiện thì anh đưa 2 em về được ko?

- Dạ thôi, tụi em đi taxi cho an toàn, ko làm phiền 2 anh. 

- Ko, tụi anh có xe mà.

- Dạ thôi …

Con Tiên ngập ngừng, tôi thấy cần phải ứng cứu nhanh để mau đi khỏi thôi..

- Anh ơi, em có gia đình rồi, ngại quá ….

Người đàn ông tên Khiêm cười sang sảng …. Người kia cũng che miệng cười theo. Rồi, tôi biết tôi sỗ sàng rồi. Con Tiên kéo kéo tay tôi, tôi lại ra phía sau lung nó.

- Ngại quá, bạn em nó say quá, nhưng thật ra nó có gia đình rồi là thiệt. Hôm nay 2 đứa tự nhiên nhớ hồi xưa nên đi qua đây chơi, ai dè mới vô 1 chút mà mệt quá thôi về ngủ mai đi làm. 

- 2 anh làm 2 em hiểu lầm gì ko? 2 anh đâu có ý gì đâu, với lại thấy 2 em ko đeo nhẫn cưới nên anh ko biết. Mà 2 anh chỉ muốn tiễn 2 em thôi.

- Dạ thôi được rồi anh, ảm ơn anh rất nhiều. Hẹn gặp 2 anh sau, giờ em phải về.

- À, hay vậy đi, Tiên cho anh số phone có gì 2 em rãnh anh mời đi uống nước được ko?

- À, ok thôi, hôm nào đi café em mời, coi như trả lại chầu hôm nay.

Rồi con bạn độc thân vui tính chịu chơi của tôi nó trao đổi số phone với người kia, có như vậy 2 đứa mới yên ổn đi về. Lên tới xe, tôi vẫn chưa hết mắc cỡ, trời đất thánh thần ơi, 2 tay cứ vuốt vuốt mặt mình rồi cười ngả ngớn. 

- Tao lại mày, lần sau bớt vô duyên đi dùm cái.

- Tao biết rồi!

- Ê mà anh Khiêm đó coi cũng được mà mậy. 

- Ừ, còn cái ông James gì đó, im re ko nói tiếng nào.

- Hahah, chắc bị đứng hình với mày, định cua mày mà biết mày có chồng nên im luôn hahah.

- Thôi đi, mà hình như tao say thiệt đó mày, nhứt đầu quá.

- Ừ, say đi về uống nước nhiều rồi ngủ cho ngon. 12h khuya rồi, mai đi làm nổi ko?

- Chắc nổi. 

- Ăn gì ko?

- Thôi, ăn nữa là tao ói thiệt đó.

- Vậy tao đưa mày về trước rồi tao về sau, ok ko?

- Ừ, nhưng tao trả tiền xe.

- Rồi ok luôn, vậy cho mày khỏi lải nhãi. Mà bớt buồn chưa?

- Uhm, tôi cười, nãy giờ đúng là quên đời nhưng tự nhiên nhắc tới, lại thấy lòng nặng trĩu. 

2 đứa ngồi trên xe, nói mấy chuyện tào lao rồi cười nghặt nghẽo, riêng với tôi chắc là rượu cười. Cảm thấy hơi mệt, tôi tựa đầu vô ghế nhắm mắt, xe chạy về gần tới nhà, con Tiên khều khều tay

- Ê Dung, hình như ông Vinh đang đứng đầu hẽm kìa.

Tôi giật thót mình,nhìn ra cửa sổ thì đúng là ổng rồi. Tim tôi lại đập loạn xạ, giờ này đứng đó làm gì, hay là ổng theo từ nãy giờ biết tôi đi bar rồi nói chuyện với người lạ, bộ dạng tôi say sưa bây giờ nhìn bệ rạc quá. 

- Ừ, kệ đi 

- Có cần tao xuống sạc ổng 1 hồi ko?

- Thôi được rồi, tao giải quyết được. 

Xe dừng lại ngay chỗ Vinh đứng, con Tiên đỡ tôi ra rồi bước vô xe, nó dặn dò tôi nhớ uống nước nhiều, rồi chào ông Vinh 1 tiếng cho có lệ. Xe chạy đi, đồng hồ lúc này là 12h35 rồi, tôi hít thở dặn lòng bình tĩnh ko được yếu mềm, trời khuya chỉ có 2 đứa 

- Anh gọi cho em ko được, anh gọi mẹ, mẹ nói em đi chưa về nên anh chờ. 

- Chờ em làm gì?

- Em vừa đi đâu về?

- Đi nhậu, đi bar. Anh tới đây để làm gì? Nếu coi em về hay chưa thì em về rồi, anh có thể về. 

Tôi can đảm lạ kỳ, chắc là do say, thây kệ, nhờ bia rượu tôi sẽ nói hết những điều cần nói luôn, dứt điểm khỏi phải lấn cấn. 

- Mai em còn đi làm mà đi gì giờ này mới về?

- Anh Vinh, nếu anh qua đây để xin lỗi thì được, còn ko thì anh về đi, đừng có nói cái giọng gia trưởng đó ra làm gì, chán lắm 

- Dù gì thì anh cũng là chồng em.

- Ừ, nhưng sắp hết rồi.

- Chưa gì mà em …..

- Anh im đi, để em nói cho anh biết, khi em chưa kể với ai về cái cách mà anh đối với em thời gian qua thì anh nên suy nghĩ lại, chứ anh còn đứng đó mà 1 tiếng “ anh là chồng em, 2 tiếng anh là chồng em “. Chồng, chồng gì như anh suốt ngày đi với bạn bè, đội bạn bè trên đầu, anh có hiểu cho cảm giác của con vợ này ko? Khi vợ anh gần chết thì anh bù khú với con khác, bây giờ anh vẫn chưa nhận ra lỗi của anh, vậy mà anh còn nghe theo lời con đĩ Diễm về đay nghiến em. Anh coi, anh xứng đáng ko? 

- Em chửi ai?

- Em chửi con đĩ Diễm đó! Nói tới nó là anh muốn ăn tươi nuốt sống em chứ gì, anh muốn đánh em à? Xin lỗi anh nha, con này đi nhậu đi bar nhưng ko bao giờ làm bậy như cái con đó, con này biết thân phận đã có chồng chưa hề tiếp cận hay để người khác tiếp cận mình. Mà thôi, anh còn thương còn trọng thì anh kêu nó ly dị chồng, rồi em với anh ly dị mà mấy người về với nhau đi, đừng có mèo mả gà đồng hoài như vậy, chỉ làm khổ cho vợ chồng của mấy người thôi, bất nhân lắm. Ngày nào còn là vợ anh em vẫn chưa làm gì sai trái sau lưng anh. Còn anh, anh coi lại anh đi, anh đã làm điều gì cho em và đã làm em đau ra sao. Vinh à, chấm dứt thiệt rồi, em ko còn hơi sức đâu mà chịu đựng anh hay đấu tranh tranh giành với mấy người khác gì hết. Em buông, anh làm gì làm anh muốn đi với ai thì đi – muốn ngủ với ai thì ngủ. Giờ hãy để yên cho em ở với mẹ, tới đúng 6 tháng thì mình đường ai nấy đi. 

- Anh xin lỗi!

- Xin lỗi em à? Trễ rồi, nhưng em cũng cảm ơn vì cuối cùng anh đã chịu nói xin lỗi em. Em ko quan tâm anh có thật sự biết lỗi của anh chưa. Nhưng em cũng cảm thấy được an ủi. Anh về với bạn anh đi, về với mẹ anh và cả mấy cô người tình người yêu cũ của anh đi. Em ko cần anh nữa, ko muốn dính liếu tới anh nữa, anh đừng tìm em, còn hơn 4 tháng thôi …. Ít ra mình đã ko chết khi xa nhau. Em thấy nhẹ nhàng hơn nhiều. 

- Mai em tĩnh táo mình sẽ nói lại chuyện này. Giờ em vô nhà ngủ đi.

- Cũng như anh thôi, em ko tĩnh chứ chưa xỉn. Em nhớ những gì em nói, nếu em cứ nhút nhát trước anh, em chỉ làm em khổ thôi. Kết thúc đi, em cũng đau nhưng còn đỡ hơn là cứ kéo dài âm ĩ hoài. Anh về đi.

Tôi quay đi ko quay lại, nước mắt bắt đầu chảy nhưng tôi cố gắng ko nhúc nhích vai để Vinh nhận ra tôi khóc, Vinh đứng yên đó, 1 cơn gió đêm thôi ngược vào tôi đang đi, sao mà thấy lạnh quá vậy ko biết. Tôi mở cửa bước vô nhà, vẫn chưa nghe tiếng xe chạy. Lại 1 đêm dài thiệt dài.