Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?

Chương 97




Tôi gọi điện rũ con Tiên qua chơi, ráng nghỉ hết hôm nay mai đi làm, ở nhà kiểu này chết sớm vì chán. 

Tiên qua, mua thêm mấy thứ lặt vặt 2 đứa hay ăn. Nó đang bận mà hễ nghe tôi gọi là lại phi tới, cuộc đời muôn vàn đau khổ mà có 1 con bạn như vậy thì cũng quá tuyệt vời rồi. Hai đứa vô phòng mẹ nằm tâm sự 

- Rồi mày tính sao? Tết tới rồi.

- Sao là sao?

- Tao thấy coi bộ ko dứt được hả?

- Được hết.

- Nghe kể thì ổng thương mày quá.

Đó là tôi kể chuyện tối qua, tôi lại tua trở về thêm 1 đoạn, đoạn trong quán café 

- Cái gì? Đúng là đồ con chó ghẻ mà, nó tưởng nó là ai? Để tao tới bệnh viện đó là lên cho thiên hạ biết bộ mặt ti tiện của nó? 

- (Cười) Tao nói thiệt, giờ tao ko quan tâm tới ai nữa, tao chỉ muốn được yên thôi.

- Cười cười nữa, mẹ hay gọi nó ra quán rồi cho nó vài bạt tai?

- Mày ko sợ đau tay à?

- Hả?

- Mặt nó dày lắm, ko biết quê đâu.

- Nhưng còn con bạn nó? Nó biết hết rồi mày nghĩ nó có nói cho chồng mày nghe ko? Hay bắt nó nói cho chồng mày nghe đi.

- Thôi mày ơi, làm vậy tao thấy hạ thấp bản thân. Tao nói thiệt với mày, giờ tao chỉ thấy mệt mỏi, càng làm lớn chuyện tao càng thấy tao càng tội nghiệp. Quậy lên cũng được, nhưng để vạch ra cái gì? Chỉ là do ông Vinh ko tin tao mà thôi, là tại từ tao với ổng chứ ổng mà tin tao thì có tám con Diễm cũng ko gây tan đàn xẻ nghé như bây giờ.

- Mày còn thương chồng mày ko?

- Còn chứ, nhưng giờ mất hết tự tin làm vợ rồi.

- Nếu ổng biết lỗi rồi thì sao?

- Tao chưa nhận được 1 lời xin lỗi tử tế nào. Tao biết là hơi cứng nhắc, tự hành xác nhưng có lỗi thì phải xin lỗi, ko phải khơi khơi mà qua được. Tao nhớ dai nên giận dai lắm, mày ko biết sao?

- Có chồng cực dữ vậy đó hả?

- Ko, là do tao thôi, quả báo đó con. Cho nên bây giờ mày đừng có làm tổn thương ai nghe!

- Thôi đi, duyên số cả 

- Ko phải đâu Tiên, tao nói thiệt, quả báo đó 

- Mệt ko?

- Ko 

- Tao đói quá hay tao chở mày đi ăn.

- Hay ăn cơm nhà đi, sáng cô Hà có đi chợ nấu cơm đó 

- Uhm. 

Hai đứa nằm đó, con Tiên nằm dài tôi gác chân lên người nó, nói chuyện 1 hồi thì ra ăn cơm, tóm lại tôi còn kể nó nghe chuyện con Diễm chứ mẹ tôi thì chưa biết. Nó tức lồng lộn đòi thuê người đánh, làm nhục, thuê người phát tờ rơi … nói chung là tất cả những hành động trả thù ghê rợn, nhưng tôi cứ gạt ngang cả thôi, cho nên nó mới xìu. Trưa đó mẹ cũng tranh thủ về ăn cơm với tụi tôi, 1 phần về coi tôi khoẻ chưa, rồi mẹ vô phòng nằm ngủ ngon lành, chắc là mẹ mệt lắm. 

Con Tiên cũng về nhà thuốc canh phụ cho mấy đứa bán thuốc thay phiên nghỉ trưa. Tôi lại lên phòng nằm, nhiều lúc tôi thấy mình như loài gặm nhấm vậy, cứ lại tự suy nghĩ, tự huyễn hoặc, ko tự cho là mình đúng nhưng lại muốn quyết theo ý mình.Sao tôi kỳ cục và cứng đầu quá vậy ko biết nữa. Điện thoại reo, là con mẹ bạn của con Diễm 

- Em nghe chị 

- Giờ em muốn chị làm gì cho em? Dù gì chị cũng đã gián tiếp làm em với Vinh ……

- Chị ko biết tự làm gì sau bao nhiêu chuyện đó thì thôi luôn đi. Em ko cần chị làm gì cho em hết, chị đừng làm phiền em nữa là được, kêu luôn con bạn của chị, nó tránh xa em ra, còn chuyện nó có nằm lên anh Vinh thì em cũng ko nói gì, em hứa. Chỉ mong mấy người tránh xa em ra, càng xa càng tốt.

- Chị gọi nói đàng hoàng sao em nói chuyện khó nghe vậy? Diễm nó cũng nói thẳng là nó ko còn tình ý với Vinh mà.

- Cỡ như mấy chị ko có quyền đòi em phải nói chuyện dễ nghe, mấy người nói là mấy người đàng hoàng với em, nói mà ko thấy líu lưỡi à? Mà con Diễm, em chưa từng tin nó, bây giờ cũng vậy thôi.

- Chị định giúp em mà em nói vậy, chắc thôi quá. 

- (Cười) Khỏi trả giá cò cưa, chị đừng hãm hại em nữa là em mừng rồi, giờ bạn của chị, bạn thân của chị chị đi mà nhắn tin gọi điện cho mấy người đó đi! 

Tôi tắt máy, tôi rất cáu gắt. Mấy người họ chơi với nhau đúng là hợp cạ, toàn làm chuyện có lỗi với người khác mà ko có mặt mốc nào biết mở miệng nói tiếng xin lỗi cho đàng hoàng. Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, hùa nhau hại tôi cho đã rồi bây giờ còn lên mặt đạo đức, kiểu sống dã tâm như vậy hỏi sao tôi tôn trọng cho được. Hôm nay tâm trạng đỡ hơn hôm qua nhiều, chỉ mệt vể phần suy nghĩ thôi. Nằm đó 1 hồi cũng ngủ lúc nào ko hay.

Đang mơ màng thì cô em út lại gọi qua 

- Chị ơi chị ăn gì ko em mua, em đang chạy qua chị.

- Ko chị ko ăn đâu.

- Vậy em đang chạy qua, 15p nữa thôi.

- Ok em.

Chắc anh trai cô ấy được hồ ly bác sĩ cho về nhà rồi, hôm qua cô ấy nói làchừn nào anh cổ về thì cổ qua thăm tôi mà. Thăm hỏi cái nổi gì chứ, anh của cô ấy bệnh còn nặng hơn tôi mà.

Vy lên phòng, hồ hỡi ngồi xếp bằng trên giường, dõng dạc 

- Chị, mai nhà em qua nhà chị đó.

- Nhà em là sao?

- Ba má em.

- Làm gì?

- Tặng quà Tết.

- Tết gì, còn tới mười mấy ngày mà?

- Xin lỗi nữa, anh ba nói ba má phải qua xin lỗi mẹ chị, xin cho chị về. 

- (Cười) Lạ đời, em về nói ảnh đừng làm phiền người lớn nữa.Để chị yên đi, chị cần thời gian suy nghĩ. 

- Em ko biết, em thấy ba má em chịu rồi đó.

- Uhm, chị nói vậy rồi, tuỳ bên nhà em thôi. Ko ai nghĩ cho chị hết, chỉ biết làm theo ý của ổng …. Mệt 

- Chị, bộ chị tính vậy hoài hả? Chị qua coi anh ba em tội nghiệp lắm, đi đứng còn đau lắm đó! 

- Ừ, gì chứ cảm giác đau đớn do bệnh thì chị kinh nghiệm đầy mình. 

- Trời, giỡn hoài, em nói thiệt ảnh đi đau bụng lắm đó. Mà nhớ hồi tối ổng đùng đùng bỏ đi, em sợ ổng chết lắm mà ổng nói em làm gì là ổng đi luôn, em sợ quá ngồi trong phòng bệnh gọi cho ba. Chị biết máu điên của ổng rồi đó.

- Ừ, chị biết mà, chị nhớ mà. Mà em mấy nay ko đi làm hay sao mà thấy chạy qua chạy lại miết vậy?

- Em xin nghĩ 1 tuần mà, mà chị, em bỏ thăm rồi đó, có khi em với chị trúng chuyến đi Mỹ đó. Trúng thì chị đi ko?

- Ừ đi thì đi 

- Chị nhớ nha, em tự tin lắm đó.

- Chúc bạn may mắn lần sau, trong đời chị gần 30 năm, đến nỗi quay số ăn kẹo ngày xưa mà toàn trật nữa là....Mà thôi, em cứ việc mơ đi, có sao đâu.

Con nhỏ tự nhiên chồm qua ôm tôi, nó làm cho tôi cảm thấy chùn ý, cảm thấy ấm áp và tự nhiên muốn khóc luôn.