Nếu Như Em Yêu Anh

Chương 6




Thái Dương không biết có nên gọi cuộc điện thoại này hay không, kỳ thật cô rất ít khi gọi cho Khổng Bồi, vì luôn không biết phải xưng hô với anh thế nào, không thể gọi tên, cũng không cách nào thốt ra được chữ ‘chú’.

(*Trước giờ Thái Dương nói chuyện với Khổng Bồi luôn dùng 我:wõ:tôi, 你:nĩ:anh(bạn); cô ấy không dùng 叔叔: thúc thúc: chú (theo nghĩa em của ba)).

Tiểu Mỹ pha cà phê bưng vào: “Luật sư Khổng, gần đây chị gầy đi nhiều lắm đó.”

“Giảm cân mà.” Thái Dương bắt tay vào nghiên cứu hồ sơ, đây là một vụ án cố ý gây thương tích, Thái Dương là luật sư bào chữa cho bị cáo, nguyên cáo từng điều trị ở bệnh viện nơi Khổng Bồi làm việc, cô cần phải đi xem một số hồ sơ bệnh án.

“Tiểu Mỹ, lấy giùm chị giấy giới thiệu. Chị sẽ đi cùng luật sư Hứa Vi Vi.” Thái Dương bỗng nhớ tới Sở Giới: “Luật sư Sở đã trở lại chưa em?”

“Về rồi.” Tiểu Mỹ nhẹ nhàng trả lời.

Thái Dương nhìn Tiểu Mỹ mỉm cười: “Tiểu Mỹ thật hạnh phúc.”

“Sao ạ?” Tiểu Mỹ ngạc nhiên: “Chị mới hẳn là người hạnh phúc chứ Thái Dương, xinh đẹp như vậy, tính cách dịu dàng, có học thức, người hạnh phúc phải là chị mới đúng. Còn có nhiều người tặng hoa cho chị như vậy, không thích sao?”

“Nếu những thứ này đồng nghĩa với hạnh phúc, thì thế gian này còn có gì đau khổ?” Thái Dương mỉm cười.

Sở Giới đang ở trong phòng làm việc thoăn thoắt xử lý công việc, dáng vẻ bừng bừng sức sống. Thấy Thái Dương đi vào, thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì?’

“Chỉ định vụ án cho cháu, chú nói với những ai ạ?”

“Vụ án nào?” Sở Giới nghĩ nghĩ: “Cái vụ cố ý gây thương tích kia sao. Trừ người trong văn phòng, chưa từng đề cập với ai khác, kể cả đương sự cũng không biết.”

Thái Dương căng thẳng trong lòng.

“Sao vậy?” Sở Giới thoáng ngạc nhiên.

“Cháu nhận được điện thoại cảnh cáo, đối phương là người có liên quan đến vụ án gọi tới chỉ đích danh tìm cháu.”

“Đã nói gì?” Ánh mắt Sở Giới chằm chằm nhìn Thái Dương, chân mày nhíu lại, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, Thái Dương biết hắn lo lắng.

“Không có gì ạ.” Thái Dương đứng dậy định đi ra.

“Rốt cuộc đã nói gì?” Sở Giới không bỏ qua.

“Bảo nếu cháu tiếp nhận vụ án này, thì hãy gọi sẵn 120 (cứu thương) đi.” Thái Dương nhoẻn miệng cười: “May là không bảo cháu đặt trước lò hỏa táng, vẫn còn đường sống quay về.”

“Vụ án này cháu đừng tham gia, để Phương Phương làm đi.” Dáng vẻ phóng túng luôn trêu đùa thường ngày của Sở Giới hoàn toàn biến mất. “Xảy ra chuyện gì, chú không cách nào giải thích được với Khổng Bồi đâu, đụng vào cháu quý ông đó lột da chú không chừng.”

Tim Thái Dương run lên, nhưng ngay sau đó liền tỏ ra thản nhiên mỉm cười: “Cháu không sao đâu ạ, cũng không thể nào vì sợ nghẹn mà bỏ ăn cơm.”

Thấy Thái Dương xoay người hướng ra cửa, Sở Giới đuổi sát theo sau: “Đi đâu?”

“Dạ, tìm chứng cứ, đi cùng với Hòa Vi Vi, chú yên tâm ạ.” thấy hắn thần hồn nát thần tính như vậy, Thái Dương rất muốn cười.

“Chị Khổng, nếu nguy hiểm như vậy, thì giao vụ án này cho em làm đi.” Hứa Vi Vi nói.

Thái Dương ngẩn ra, hỏi ngược lại: “Sao em biết nguy hiểm?”

Hứa Vi Vi khẽ sững người, cuống quít che giấu: “Nghe thấy chị và anh Sở nói chuyện với nhau.”

“Không có gì đâu.” Thái Dương bình thản nói.

Lúc Thái Dương và Hứa Vi Vi bước ra khỏi phòng lưu trữ hồ sơ của bệnh viện, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Khổng Bồi mặc áo blouse trắng, hai tay đút trong túi, đứng đó đợi.

Hứa Vi Vi và Khổng Bồi cũng có biết nhau, biết anh đang đợi Thái Dương liền chào hỏi một tiếng rồi đi trước.

Thái Dương thầm nghĩ trong đầu, nếu Sở Giới mà sinh ra trong thời loạn lạc thì nhất định sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của một liên lạc viên.

“Đi đến phòng làm việc với chú.” Khổng Bồi nhàn nhạt cất lời, Thái Dương liền lẽo đẽo bước theo anh, vừa đi vừa nghĩ có lẽ nên nói cho anh biết chuyện của Hoa Điêu, lại không biết phải bắt đầu thế nào, lần đầu tiên cô cảm thấy chuyện tình cảm quả thật chẳng biết đâu mà lần. Đang mãi suy nghĩ, nào ngờ Khổng Bồi đứng lại, cả người Thái Dương liền thẳng tắp đâm nhào vào lưng anh, cô đưa tay xoa xoa mũi bị đau, bỗng nghe thấy tiếng cười trầm thấp êm dịu vang ở trên đầu: “Luật sư Khổng đi không nhìn đường sao?”

Thái Dương vừa quẫn bách vừa cảm thấy kỳ lạ, Khổng Bồi trước giờ luôn là người ba đào không dậy sóng, rất ít khi nói đùa, huống chi là đùa với cô.

Ngồi trong phòng trực ban của Khổng Bồi, nghe anh dặn lại một câu đợi anh xong việc rồi không thấy bóng dáng đâu nữa.

Thái Dương mở hồ sơ bệnh án vừa lấy từ phòng lưu trữ ra bắt đầu nghiên cứu tỉ mỉ, xem hồi lâu không khỏi cảm thấy đói bụng, giật mình nhìn lại đồng hồ đã hơn năm giờ rưỡi chiều. Thái Dương liền thu dọn đồ đạc đi ra ngoài hành lang, nhìn thấy trong phòng bệnh, Khổng Bồi đang khám cho một cậu bé nhỏ trắng trắng tròn tròn như cái bánh bao, vẻ mặt anh vô cùng ôn hòa, nụ cười đầy dịu dàng ấm áp, Thái Dương bất giác ngẩn ngơ.

Nhìn thấy Thái Dương, Khổng Bồi gật đầu một cái.

Lúc ngồi vào xe, Khổng Bồi bình thản cất lời: “Chuyển về ở đi.”

Thái Dương không hiểu anh muốn nói gì, chợt nghĩ đến vụ án, bất giác mỉm cười: “Đâu có khoa trương vậy ạ.”

Khổng Bồi tỏ ra cứng rắn: “Đợi khi nào vụ án có phán quyết, cháu lại đi.”

Thái Dương giãy dụa trong những suy nghĩ hỗn loạn của mình, hồi lâu sau cất lời: “Làm luật sư nhận được những lời đe dọa cũng là chuyện bình thường, trước đây cũng từng có, nhưng không xảy ra chuyện gì đâu ạ.”

Khổng Bồi đột nhiên hạ giọng xuống thật thấp: “Chú đã biết chuyện, không thể nào không lo lắng.”

Thái Dương không nói gì, cô nghe thấy Khổng Bồi khẽ thở dài: “Không nhìn thấy cháu, chú rất lo, đêm không ngủ được, ban ngày còn phải làm rất nhiều phẫu thuật, xem như là vì chú.”

Những giọt nước mắt không kìm được dâng lên trong mắt, Thái Dương gật đầu: “Để cháu về lấy ít đồ. Còn có, đói bụng rồi.”

Nụ cười khẽ hiện ra trên khóe môi Khổng Bồi: “Ăn đồ nướng nhé.”

Anh khởi động xe, chạy ra khỏi cổng bệnh viện.

Vì trong lòng có tâm sự nên mấy ngày nay Thái Dương chẳng để ý gì tới việc ăn uống, lúc này nhìn thấy đồ ăn, bụng sôi ùng ục réo ầm lên.

Khổng Bồi ngồi một bên nướng thức ăn, từng miếng từng miếng đặt vào đĩa của Thái Dương.

Thái Dương ăn vô cùng ngon miệng, đuôi mày khóe mắt đều tràn ngập niềm vui, đột nhiên đôi đũa bỗng khựng lại.

Khổng Bồi nhìn cô, Thái Dương nhoẻn miệng cười: “Khi còn bé, hình như chú hiếm khi nuông chiều cháu thế này.”

Khổng Bồi gật đầu: “Sợ sẽ chiều hư cháu.”

“Giờ thì sao ạ?”

“Khung xương của con người trong thời kỳ tăng trưởng trước mười tám tuổi có thể dài ra thẳng khỏe, cũng có thể gấp khúc cong vẹo. Tính cách thói quen cũng như vậy.” Khổng Bồi cảm thán: “Cháu trưởng thành rồi, rất khó làm hư cháu.”

Nhìn những sợ tóc mai lốm đốm bạc của anh, Thái Dương bàng hoàng xót xa, Khổng Bồi ngẩng đầu lên, Thái Dương nhìn thấy trong đồng tử sáng ngời đó phảng phất hình ảnh một cô gái xinh xắn mong manh, nhưng đôi mắt đượm bi thương, là cô đó sao?”

Thái Dương vội cúi đầu thật thấp, khẽ nói: “Hôm trước, Lục Chính đã thổ lộ với Hoa Điêu, nói muốn được ở bên cậu ấy.”

Khổng Bồi chỉ gật đầu không nói gì.

“Hoa Điêu vẫn rất băn khoăn lo lắng, sợ nhận được, sợ mất đi, sợ tổn thương đối phương, lại sợ thương tổn chính mình.”

Thái Dương đưa tay xoa trán, không biết làm cách nào để giúp Hoa Điêu đối mặt với tình trạng này.

“Khúc mắc không phải một ngày có thể tháo gỡ.” Khổng Bồi thâm trầm nói: “Cần có kiên nhẫn và thời gian để gây dựng niềm tin.”

“Có lẽ Lục Chính là người đáng tin cậy, cũng có sự bền bỉ kiên trì.” Thái Dương mỉm cười: “Đoán chừng hai người sẽ tu thành chánh quả.”

Về đến phía dưới khu chung cư, Thái Dương lên nhà lấy một ít đồ đạc, Khổng Bồi cũng đi cùng.

Phòng khách không lớn lắm, phảng phất trong không khí hương thơm thoang thoảng dễ chịu vấn vít nơi chóp mũi, Khổng Bồi ngồi xuống sofa đợi cô.

Bỗng có tiếng chuông cửa vang lên, Thái Dương xoay người ra mở cửa, Khổng Bồi vội bước tới nắm tay Thái Dương kéo ra sau, anh khom người nhìn qua mắt mèo, ngoài cửa là một cô gái trẻ mặc chiếc váy màu đỏ.

“Xin hỏi ai đó?” Khổng Bồi lên tiếng hỏi.

“Là tôi, Lục Viêm Viêm, hàng xóm của hai người.” Ngoài cửa truyền tới âm thanh lanh lảnh.

Khổng Bồi thở phào, nghiêng người tránh đi để Thái Dương ra mở cửa.

Lục Viêm Viêm đỏ rực gần như lao vào, trên tay cầm nửa quả dưa hấu tươi mát khiến căn phòng cũng bừng lên chút sức sống.

“Ngọt lắm, hai người nếm thử đi.” Cô ta ngồi xuống sát ngay bên cạnh Khổng Bồi, Khổng Bồi không chút dấu vết im lặng tránh sang chỗ khác.

“Cô ngồi chơi, tôi đang thu dọn đồ đạc một chút.” Thái Dương thấy vậy mỉm cười.

Lục Viêm Viêm không quan tâm: “Cô cứ làm công việc của cô đi, đừng để ý tôi.”

Thái Dương vào phòng lấy quần áo và dụng cụ nước rửa kính áp tròng, cô nghe thấy từ phòng khách truyền đến giọng nói lảnh lót không ngừng và âm thanh trầm khàn khẽ đáp lại. Sau khi sắp xếp xong hành lý trở lại phòng khách, cô nhìn thấy Lục Viêm Viêm đang nhô đầu dán sát vào vai Khổng Bồi: “Tóc anh bạc nhiều quá, để em nhổ giúp anh nha.” Bỗng dưng Thái Dương muốn rơi nước mắt.

Khổng Bồi nghiêng người đứng dậy: “Tôi già rồi, giữ lại tóc bạc làm nhân chứng, bây giờ Thái Dương phải đi!”

Nghe anh nói vậy, đáy mắt Lục Viêm Viêm lộ ra tia oán hận không cam lòng, nhưng ngay sau đó liền bật cười đon đả: “Đi đâu vậy? Du lịch sao?”

“Chuyển đến nhà tôi ở.” Khổng Bồi đưa tay xách hành lý: “Dưa hấu của cô để hôm nào khác.”

Lục Viêm Viêm vô cùng thoải mái cầm dưa hấu lên: “Được, lần sau nhìn thấy anh tới, em nhất định sẽ qua mời anh ăn dưa hấu.”

Nhìn thấy anh tới? Lục Viêm Viêm là vì Khổng Bồi mà sang nhà cô sao?

Phòng ngủ Thái Dương từng ở trước đây đã đổi lại thành thư phòng, bên trong có máy tính và một chiếc giường nhỏ.

“Cháu ở phòng ngủ đi, buổi tối chú còn đọc sách.” Khổng Bồi đặt hành lý của Thái Dương lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, drap giường và chăn bông màu xanh da trời tinh tươm sạch sẽ, là anh cố ý chuẩn bị cho cô. Dưới chân Thái Dương là đôi dép lê màu hồng, hai năm trước anh mua nó để dành khi nào cô đến sẽ mang. Ở nơi này, cảm giác về nhà mãnh liệt ập đến ủ ê cả cõi lòng. Thái Dương không dám để mình chìm trong hạnh phúc đó, trăm ngàn lần muốn trở về rồi lại giãy dụa giữa quả quyết và bác bỏ. Một lần này, Thái Dương mơ hồ nghĩ, thôi thì cứ để mọi thứ trôi theo quyết định của số mệnh, lập án rồi theo trình tự đơn giản nhất mở phiên tòa, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ có phán quyết.

Thái Dương chợt bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, mái tóc ướt đẫm mồ hôi.

Khổng Bồi đang ngồi trong thư phòng, quyển sách không lật giở được trang nào, ánh mắt xa xăm chìm vào suy nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng động vang lên từ phòng bên cạnh. Anh đứng dậy bước qua. Thái Dương vẫn còn trong cơn hoảng loạn, tháo kính sát tròng ra rồi hai mắt có chút mơ hồ, không biết mình đang ở nơi nào.

Một lát sau tỉnh táo lại, nhìn thấy Khổng Bồi quần áo chỉnh tề đứng trước mặt: “Mấy giờ rồi ạ?”

“Hơn một giờ sáng.” Khổng Bồi đưa khăn mặt qua: “Mơ thấy gì?”

“Không có gì.” Thái Dương ngồi dậy uống nước, rồi quay đầu nhìn dáng vẻ đầy mỏi mệt của anh: “Ngày nào cũng ngủ muộn vậy sao?”

Khổng Bồi cười cười không trả lời chỉ nói: “Ngủ ngon.”

Thái Dương ôm cõi lòng đầy tâm sự nằm xuống giường, Khổng Bồi xoay người đi ra, tắt đèn đóng cửa phòng lại, che giấu đi dáng vẻ tịch liêu.

***

Khúc Hạo Triết đang bận rộn trong phòng làm việc, Hoa Điêu gõ cửa tiến vào.

“Ngoại cảnh để tôi theo cho.” Hoa Điêu vỗ vỗ tập hồ sơ đang cầm trên tay.

“Quá tốt, lễ kỷ niệm thường niên của công ty chẳng ai chịu đi ra ngoài công tác.” Khúc Hạo Triết cười sang sảng: “Đúng là vị cứu tinh vĩ đại mà, có lẽ mất khoảng nửa tháng mới có thể hoàn thành.”

Hoa Điêu phì cười, xoay người đi. Sau lưng truyền tới âm thanh yếu ớt: “Bạn nhảy của tôi sao rồi?”

“Chỉ là bạn nhảy?” Hoa Điêu nghiêng đầu, yêu kiều hỏi.

“Chỉ là bạn nhảy.” Khúc Hạo Triết cam đoan.

“Để tôi hẹn thử xem sao.”

“Cô… sao lại tự nguyện bỏ qua tiệc rượu này vậy?” Khúc Hạo Triết bỗng nhận thấy có gì đó bất thường.

Hoa Điêu im lặng, cô thấy mình chẳng khác nào một kẻ đào ngũ, chẳng cần biết sẽ thắng hay thua, không dám biết, cứ ôm vũ khí trốn chạy khỏi chiến trường.

Thái Dương chăm chú quan sát Hoa Điêu chẳng sót chút nào: “Cậu đổi tên thành Hoa Sen đi.”

“Cái tên gì quái dị, nghe y hệt người hầu được mấy tay địa chủ nuôi vợ từ bé.” Hoa Điêu biểu tình.

“ Là ‘cư trần bất nhiễm trần’ trong điêu khắc hội họa đó.” Thái Dương nhìn khuôn mặt mộc mạc đầy trong trẻo thuần khiết của Hoa Điêu, cảm thấy đặc biệt vui vai vui mắt.

“Bà đây chỉ là lười vật lộn với công cuộc trang trí tẩy rửa.” Hoa Điêu duỗi cánh tay nhìn những đầu móng tay trắng hồng sạch sẽ: “Bữa trưa sao lỡ hẹn vậy? Tối nay cũng không có thời gian hả? Tớ còn tính ở lại nhà cậu.”

“Hiện giờ tớ đang ở nhà Khổng Bồi.” Nhìn thấy Hoa Điêu hết đỗi kinh ngạc trừng to hai mắt, Thái Dương có chút quẫn bách: “Ở văn phòng nhận được điện thoại đe dọa, Khổng Bồi không yên tâm, hết giờ làm là tới đón tớ. Lúc đi lấy chứng cứ thì Sở Giới theo sau một bước không rời, lần đầu tiên tớ cảm thấy thân phận mình thật hiển hách.”

“Trong lòng Khổng Bồi cậu luôn là người có thân phận hiển hách mà.” Hoa Điêu mỉm cười: “Haizz, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Khúc Hạo Triết còn ủ mưu hẹn cậu tham gia tiệc rượu làm bạn nhảy của hắn, xem ra vô vọng rồi.”

Thái Dương vội chuyển đề tài: “Cậu và Lục Chính bắt đầu hẹn hò sao?”

Nụ cười đáng yêu bên khóe môi Hoa Điêu lập tức đông lại, im lặng hồi lâu không nói gì.

Thái Dương thở dài: “Cậu mới chính là người trong cuộc u mê. Một người đàn ông tốt như vậy, còn do dự gì nữa?”

“Tớ sợ cho dù hôm nay có yêu nhau, một ngày nào đó anh ấy sẽ mệt mỏi hối tiếc.” Trong mắt Hoa Điêu chỉ có những nỗi buồn: “Tớ sợ lạc trong hạnh phúc đó rồi, tớ sẽ đánh mất luôn bản thân mình.”

Thái Dương nói: “Suy xét quá nhiều là trái với quy luật tình yêu. Khi yêu đừng tính toán gì hết, đừng nghĩ ngợi phải thay đổi thế nào để vừa lòng người đó. Nếu yêu cậu, người đó sẽ yêu tất cả những gì thuộc về cậu. Hãy yêu thương bằng bản năng của mình.”

Hoa Điêu cắn cắn cánh môi hồng: “Hai ngày nữa tớ đi công tác, một nơi chỉ có biển. Tớ quyết định ra ngoài điều chỉnh lại tâm trạng, mở lòng mình tĩnh tâm xem xét mọi việc một cách thật nghiêm túc.”

Rốt cuộc Thái Dương đã có thể mỉm cười: “Hoa Điêu, Hoa Điêu của tớ trước giờ luôn kiên cường, chút chuyện nhỏ nhặt này sao làm khó được cậu chứ. Không thử sao có thể biết được kết quả? Cùng lắm là không có được những thứ chưa từng thuộc về mình, còn kết cục nào hỏng bét hơn sao?”

Hoa Điêu cũng nhẹ nhàng cười hỏi: “Đã hiểu rõ đạo lý này như vậy, sao cậu không dựa vào bản năng mà yêu anh ấy?”

Thái Dương trầm mặc thật lâu: “Khổng Bồi yêu tớ, là tình cảm người cha dành cho con gái, anh ấy đã cố chấp vạch rõ giới hạn như vậy đó.”

Rất lâu sau mới xót xa nói tiếp: “Tớ không thể cũng không dám vượt qua, bởi vì tớ không gánh nổi hậu quả mất đi anh ấy.”

Có một giọt nước trong suốt chực trào nơi khóe mắt, Thái Dương cất lời: “Nếu như tớ yêu anh ấy, tớ sẽ làm tất cả những gì khiến anh ấy cảm thấy an toàn và thoải mái nhất, để có được anh ấy.”

Hoa Điêu bị những lời nói đó chạm thẳng vào đáy tim.

Lúc Hoa Điêu đang sắp xếp hành lý thì nhận được điện thoại của Lục Chính, Lục Chính nghe thấy cô chuẩn bị đi liền vội vã chạy tới.

“Nghê Hoa Điêu, em cố ý.” Lục Chính nghiến răng nghiến lợi, những dịu dàng ôn hòa trước giờ đã bị cơn giận đánh bay mất tung tích.

“Em đi biển, chỉ hai tuần, sau khi trở về có lẽ em sẽ thông suốt được mọi chuyện.” Hoa Điêu điềm tĩnh nói.

“Anh được nghỉ hè, anh đi cùng em.” Lục Chính quyết không buông.

Hoa Điêu phì cười: “Nhìn thấy anh, em chẳng nghĩ ngợi được gì.”

“Vậy thì đừng nghĩ gì hết.” Lục Chính bước lại gần, không kìm được vòng tay dịu dàng ôm Hoa Điêu vào lòng: “Chỉ cần nhớ yêu anh là được.”

Hoa Điêu cố giữ tỉnh táo không để cho lý trí mình bị đánh ngã: “Lục Chính, đây là công việc của em mà.”

Lục Chính đưa tay giữ cằm Hoa Điêu, cúi đầu xuống hôn lên môi cô, Hoa Điêu theo bản năng vòng tay ra sau bám vào tấm lưng rắn chắc đầy mạnh mẽ của anh, cảm nhận bờ môi ướt át đó đang chậm rãi cứu rỗi linh hồn cô.

Rất lâu sau Lục Chính mới buông Hoa Điêu ra, nhìn đôi gò má ửng hồng và đôi mắt đen láy gợn sóng nước long lanh, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Bây giờ, em đã thông suốt chưa?”

Hoa Điêu ngoan cố lắc lắc đầu, Lục Chính lại cúi xuống, mãnh liệt và chính xác tìm thấy cánh môi mềm mại xinh xắn của Hoa Điêu, dùng sức hôn thật sâu.

Hoa Điêu thở dài: cái người ngu ngốc này lại dùng cách ngốc nghếch như thế. Nhưng ngay lập tức đã chìm vào sự dịu dàng và nồng nàn anh mang lại, không còn biết mình đang ở nơi nào, quả thật không cách nào nghĩ ngợi được gì nữa.

Rốt cuộc Hoa Điêu vẫn quyết định sẽ đi, nhưng đồng ý khi nào trở về sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng.

***

Thái Dương mặc một chiếc váy ở nhà rộng rãi màu dương đậm kẻ sọc trắng đeo tạp dề đi tới đi lui trong phòng bếp, Khổng Bồi đang ở trong thư phòng xem tài liệu y học vừa mới được fax qua. Thái Dương mở cửa đi vào, trên tay là một ly sữa mật ong, Khổng Bồi ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười cầm lấy đưa lên miệng uống.

Cô ngồi xuống sofa thư thái đọc sách, dưới ánh đèn nhu hòa dịu dàng, chỉ có tiếng những trang sách lật giở, ấm áp và tĩnh lặng. Đây là cuộc sống Thái Dương luôn mơ ước, được ở bên cạnh người đàn ông này, niềm hạnh phúc lan tỏa trong không khí len đến tận ngóc ngách tâm hồn. Thái Dương ngẩng đầu lén nhìn anh, chợt bắt gặp ánh mắt đó đang đăm đắm nhìn cô, khi ánh mắt hai người giao nhau, trong đôi mắt sâu thẳm hiền lành đó lóe lên tia bối rối rồi vội vã quay đi. Đúng lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, cô vội bắt máy như túm được chiếc phao cứu mạng.

“Luật sư Khổng phải không?” Đầu bên kia vang lên giọng nói biếng nhác của một người đàn ông.

“Vâng, tôi là Khổng Thái Dương.”

“Tốt nhất cô nên giao cho người khác xử lý vụ án đó.” Đối phương vẫn dùng cái âm điệu đầy uể oải nói tiếp: “Đối với tất cả mọi người đều tốt.”

Âm thanh này và giọng điệu thô lỗ cảnh cáo lần trước không giống nhau, không cùng một người, Thái Dương nghi hoặc, không hiểu tại sao đối phương lại không muốn cô tiếp nhận vụ án này.

Cô nhẹ nhàng cúp máy.

Khổng Bồi ngồi đối diện nét mặt đầy ưu tư nhìn cô, Thái Dương mỉm cười: “Đối phương yêu cầu cháu rời khỏi vụ án này, giao quyền lại cho bất kỳ ai khác cũng được, nghĩ mãi mà chẳng hiểu ra sao.”

“Vụ án này đắc tội với ai? Hay bản thân vụ án có vấn đề?”

“Thương tích giả, bệnh án cũng giả, giam giữ sai đối tượng, tóm lại người bị tình nghi phạm tội không có tội.” Thái Dương thở dài: “Sau khi tòa án tối cao phán quyết vô tội, người bị hại yêu cầu truy cứu trách nhiệm hình sự kẻ vu khống hãm hại, bệnh viện giúp giả mạo chứng cứ, trình tự thủ tục của cơ quan công an cũng có vấn đề.”

Chính là đắc tội với hàng loạt người.

Khổng Bồi cứ như vậy chăm chú nhìn Thái Dương.

Trong mắt Thái Dương lóe lên tia sáng trong trẻo kiên định: “Trách nhiệm của cháu là trả lại sự công bằng cho mọi người, cần thả phải thả, có tội phải chịu sự phán quyết của pháp luật.”

Khổng Bồi tán thưởng nhìn Thái Dương: “Chú nghĩ nhất định bọn họ rất e ngại cháu, nghiệp vụ vững vàng, không dễ mua chuộc, hồn nhiên không sợ hãi!”

Thái Dương đang nghiêm mặt nói chuyện đầy trịnh trọng, nghe anh nói vậy nhoẻn miệng cười thật tươi.