Nếu Như Harry Xem Qua Sh Đồng Nghiệp Văn

Chương 76




Harry đứng giữa hành lang hầm, vẻ mặt giống như vừa gặp quỷ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã quá đỗi quen thuộc, chính xác là nhìn vào tay nắm cửa hoàn toàn kinh ngạc khi ở đó cư nhiên —— cư nhiên đã đổi về hình khắc con rắn, ngay khi cậu đang tính mặt dày gõ cửa không mở không ngừng, thì nhìn đến tay nắm cửa cư nhiên đã đổi về như cũ, điều này làm Harry có cảm giác như mình dùng hết sức tung nắm đấm, nhưng cuối cùng lại đấm vào một bịch bông. Severus cuối cùng đã quyết định nhìn thẳng vào tình cảm của bọn họ sao? Hành động của hắn khiến Harry cảm thấy mê hoặc lại có chút bất an, dựa vào tính cách cố chấp của Severus, thì hành động này quá kỳ quái!

Do dự thật lâu, Harry mới cẩn thận dùng xà ngữ nói “Mở cửa”, cố gắng phóng nhẹ bước chân đi vào bên trong, căn phòng tràn ngập mùi hương của đủ loại dược liệu. Vừa bước vào, Harry liền nhìn thấy thân ảnh người đàn ông kia đang chăm chú quấy vạc thuốc, sách, tóc của anh bị lớp khói thuốc bao phủ đã biến thành bóng nhờn rồi. Chỉ cần Severus nhìn cậu chăm chú như nhìn vạc thuốc thì tốt rồi! Harry bỉu môi, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha gần lò sưởi, dần biến thành mê muội nhìn bóng dáng thon dài đang bận rộn bên vạc thuốc, nhất thời, cả căn phòng lâm vào bầu không khí yên tĩnh ấm áp.

Bất quá, ngay khi Snape nấu xong vạc thuốc, đổ thuốc vào bình thủy tinh rồi xoay người đi đến bàn công tác bắt đầu chấm bài của học sinh, thì Harry mới có thể xác định Snape hoàn toàn không có ý đối mặt với tình cảm của hai người, chỉ đang thay đổi phương thức trốn tránh mà thôi. Harry thở dài, vốn biết Severus là một người khó đối phó, nhưng mà lại không thể ngờ anh lại cố chấp đến mức này, rõ ràng cũng có cảm giác với cậu, Harry thề mình không có cảm giác sai, sao lại còn cố tình xa lánh cậu?! Cậu sắp bị bức điên rồi!

“Giáo sư, có phải anh cho rằng Voldemort đã chết, em đã an toàn, cho nên anh đã không còn trách nhiệm gì nữa rồi?” Harry mím môi nhìn Snape một hồi lâu, thấy đối phương hoàn toàn không có ý định nhìn mình, mới chậm chạp mở miệng nói rõ ràng từng chữ. Lẽ nào đến bây giờ, tất cả những việc làm của anh đều chỉ vì trách nhiệm với cha mẹ cậu thôi sao?! Lẽ nào anh không có một chút cảm tình nào giành cho Harry Potter sao?! Sau khi hai người đã xảy ra ‘chuyện kia’, tuy rằng đó chỉ là ngoài ý muốn.

Những lời Harry nói khiến Snape hơi cứng ngắc lại, nhưng dường như y đã quyết định xem Harry như không tồn tại, nên vẫn kiên quyết không trả lời Harry, thậm chí một cái liếc mắt cũng keo kiệt, nhưng chỉ cần tỉ mỉ quan sát một chút, vẫn có thể thấy bàn tay cầm bút chấm điểm bài thi quá dùng sức cùng với tần suất đám ‘P’ với ‘T’ xuất hiện trên bài thi một cách bất hợp lý cũng có thể hiểu ra Snape không phải hoàn toàn thờ ơ Harry. (Mắt lạnh: Đám học sinh Hogwarts gặp xui xẻo rồi! Tiểu Harry: May mà ta là dũng sĩ, không cần tham gia thi cử! Mắt lạnh: Cho nên ngươi mới dám không kiêng nể gì kích thích giáo sư sao?!)

Nhìn Snape vẫn chăm chú chấm bài, Harry nhíu mày, một chút vui sướng trong lòng khi được gặp lại giáo sư cũng đã bị khổ chủ dập tắt không còn gì, cậu nhìn thật sâu vào Snape, ánh mắt xen lẫn phẫn nộ cùng bi ai, Harry nhắm hai mắt, nén lại lửa giận đang sôi trào trong lòng, cậu nhất định sẽ không buông tay, nhất là khi ở giữa bọn họ đã không còn Voldemort uy hiếp. Cậu yêu người đàn ông này, cho dù trong trái tim anh hoàn toàn chỉ có mẹ cậu, cho dù anh vẫn sẽ vì cha cậu mà chán ghét bề ngoài của cậu, cậu cũng nhất định không buông tay! Từ nhỏ, chỉ vì Voldemort và Dumbledore, mà cậu không thể cảm nhận thân tình thật sự. Đến bây giờ tuy có người cha đỡ đầu như Sirius luôn hết lòng thương yêu, nhưng mà cậu vẫn không dám đem toàn bộ kế hoạch của mình nói cho vị trưởng bối thiếu suy nghĩ này. Hermione là một người bạn tốt, nhưng cô vẫn là một Gryffindor luôn tôn kính Dumbledore, Harry cũng không dám đem toàn bộ tín nhiệm đặt vào cô. Chỉ có người đàn ông trước mặt Harry lúc này, mới khiến cậu hoàn toàn mở rộng nội tâm, không chút che giấu phơi bày tất cả cảm tình, cho nên đừng nghĩ rằng cậu sẽ buông tay.

Trong mắt Harry tất cả đều là kiên định, cậu đứng lên đi tới cạnh bàn công tác, nhẹ nhàng từ tốn vươn hai tay kiên quyết ôm lấy Snape, khẽ tựa đầu lên vai Snape, cảm thụ được thân thể đối phương thoáng cứng ngắc, thả trôi mình trong mùi hương dược liệu thoang thoảng từ người vị Bậc Thầy Độc Dược.

“Potter, buông tay! Lẽ nào Gryffindor dạy trò dùng cách vô lễ này đối đãi với một vị giáo sư sao?!” Snape nghiến răng nghiến lợi nói, sau khi phát hiện ra bản thân không thể giãy khỏi vòng tay của tên tiểu cự quái này, Snape đành buông tha kế hoạch không nhìn tên tiểu Bạch si luôn hướng ánh mắt si tình nhìn lão dơi già như mình nữa.

“Ha hả”, nhìn giáo sư cuối cùng không thể thờ ơ cậu hơn được nữa khiến Harry đắc ý vô cùng, “Giáo sư, em cam đoan toàn bộ Gryffindor dùng loại lễ nghi này đối đãi thầy chỉ có em thôi. Em chỉ là muốn ôm anh một chút thôi mà, tối hôm qua khi anh đè em, em cũng không có cự tuyệt a, phải không nào?”

“Potter!” Snape thấp giọng nói, hiển nhiên kiểu nói mập mờ của Harry khiến y tức giận vô cùng —— cũng rất mất tự nhiên, Snape ném bút lông chim khỏi tay, đứng lên, đưa tay dùng sức đem tên Potter da trâu vẫn cố gắng dính lấy y ‘bóc’ xuống, thả cậu lại sô pha, khoanh tay nhìn xuống Harry, dùng thanh âm mềm mại tràn ngập lửa giận nói, “Hiển nhiên những ai mang họ Potter đều có thói quen bóc mẽ sự thật, có điều đấy cũng không phải là lý do để trò quấy rầy một vị giáo sư! Potter, trò là một Gryffindor, nếu như trò có phiền toái gì thì phiền trò đi tìm giáo sư McGonagall mà bày tỏ, chứ không phải chạy đến đây quấy rầy vị viện trưởng Slytherin tội nghiệp này!”

Harry bĩu môi, ủy khuất nhìn Snape, “Giáo sư, em chỉ muốn biểu đạt một chút lòng biết ơn tới thầy mà thôi, dù sao tối hôm qua thầy cũng đã cứu em.”

“Lòng biết ơn của trò ta xin nhận, bây giờ, cậu Potter có thể rời đi chưa?” Snape cười nhạt, Voldemort đã chết, một cựu Tử Thần Thực Tử như y thật sự không hợp cùng Kẻ Được Chọn dính dáng cùng nhau, giới Pháp thuật đại đa số đều tương đượng thực dụng, dù sao đã không còn Voldemort uy hiếp, có một số người khẳng định không mong Potter mang danh vọng xa vời như thế nữa.

“Nhưng mà…” Harry còn muốn nói chút gì, nhưng nhìn gương mặt vô cảm của Snape, cuối cùng cậu không nói thêm được, đôi mắt đảo quanh một vòng, cuối cùng nhu thuận nói, “Như vậy, hôm nay em không quấy rầy anh nữa, giáo sư, thầy cũng nghỉ ngơi nhiều một chút, bài thi ngày mai chấm cũng không muộn, hôm qua thầy bị thương rất nặng a…”

Những lời tràn ngập quan tâm của Harry khiến Snape cảm thấy ấm áp vô cùng, nhưng bên ngoài vẫn chỉ cười lạnh trào phúng nhìn Harry ly khai, âm thầm cảm thấy những lời Harry nói trước khi rời đi có gì đó không thích hợp, có điều y cũng không suy nghĩ nhiều. Cho nên Snape mới không biết Harry vừa rời khỏi phòng làm việc của y trong lòng đang nghiến răng nghĩ: Severus, anh tưởng đơn giản như thế là có thể xóa đi quan hệ giữa chúng ta sao? Em sẽ không cho anh cơ hội đó đâu!

~~ Hết chương 76 ~~